“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 743: Chương 743

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Cố Phong hoàn toàn chưa từng nhìn thấy lá thư mà Ngô Tú Nga nói, nếu như gửi đến viện gia thuộc của quân khu thì chắc chắn đã được Diệp Ninh nhận lấy rồi.“Vẫn là Tiểu Ninh giỏi, con bé thật sự tìm đủ dược liệu gửi về nhà. Cha của con điều trị một đoạn thời gian, cơ thể rõ ràng đã chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp rồi.”Ngô Tú Nga vừa nói vừa nhìn về phía Cố Kiến Quốc.Đại nạn không c.h.ế.t nhất định sẽ có hạnh phúc cuối đời.Giọng nói của Cố Phong có chút kích động: “Em ấy gửi dược liệu về lúc nào thế?”Ngô Tú Nga đáp không hề do dự: “Vừa ăn tết xong mấy ngày.”Bởi vì lúc đó mới vừa ăn tết xong cho nên bà ấy nhớ rất rõ.Cố Phong lập tức nghĩ đến khoảng thời gian đó vừa lúc cũng là lúc Diệp Ninh ở lại kinh thành, lúc đó cô không quay về chung với mọi người trong đoàn văn công mà quyết định ở lại kinh thành, cho nên cô là vì muốn mua dược liệu cho cha nên mới ở lại sao.Hình như tất cả suy đoán đều có chứng cứ thuyết phục rồi.Lúc đó anh đang chấp hành nhiệm vụ, cho dù trong nhà có xảy ra chuyện lớn hơn nữa thì anh cũng không biết được.Là Diệp Ninh yên lặng chăm sóc cha mẹ thay cho anh.Nếu không phải lần này anh về nhà thăm người thân thì anh vẫn sẽ không hề biết gì về chuyện này.Ngô Tú Nga và Cố Kiến Quốc nhìn thấy vẻ mặt liên tục thay đổi của Cố Phong, cũng đã nhận ra điều gì khác thường.“Cố Phong, con làm sao thế?”Bọn họ là cha mẹ, đương nhiên hiểu rõ con cái của mình.Cố Phong miễn cưỡng thu hồi suy nghĩ, rặn ra một nụ cười không được tự nhiên cho lắm nói: “Không có gì. Con nghĩ có lẽ là lúc đó con ở bộ đội bận quá, cho nên Tiểu Ninh mới không nói cho con. Hiện tại cha cảm thấy thế nào rồi?”“Đã khỏe hơn nhiều lắm, hôm qua còn theo mẹ xuống ruộng nữa.” Ngô Tú Nga cười ha hả nói, ông bạn già coi như nhặt lai được một cái mạng, mấy chuyện khác cũng không quan trọng nữa.Cố Kiến Quốc từ nãy đến giờ không nói gì, đột nhiên nghiêm túc dặn dò Cố Phong: “Tiểu Ninh là một cô gái rất tốt, nếu không có con bé thì bộ xương già của cha cũng không biết đã c.h.ế.t bao nhiêu lần rồi. Con bé là ân nhân cứu mạng của cha, cũng là ân nhân cứu mạng của con, con phải đối xử với con bé cho tốt đó.”Tuy rằng những lời này ông ấy đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy Cố Phong đều sẽ nhịn không được lặp lại lần nữa.Cố Phong trịnh trọng nghiêm túc gật đầu.Cho dù anh và Diệp Ninh có còn là vợ chồng hay không thì anh cũng đều sẽ dùng hết quãng đời còn lại để đối xử tốt với Diệp Ninh.Nói chuyện với cha mẹ xong, Cố Phong lập tức bắt đầu làm việc.Sửa lại nóc nhà, quét sân, dọn dẹp lại nhà cửa, bận rộn đến khi trời tối cũng chưa dừng lại.Thời gian anh có thể về nhà quá ngắn, ngắn đến mức anh cảm thấy hình như mình còn chưa kịp làm cái gì.Ngô Tú Nga vốn dĩ định bảo anh đừng vất vả như thế, nhưng mà anh nói ngày mai sẽ đi, tâm trạng mới vừa vui vẻ đã lập tức rơi xuống đáy cốc.Cố Phong cũng biết thời gian lần này quay về thật sự quá ngắn, nhưng mà nếu không về, trong lòng anh vẫn cứ không yên tâm được.Buổi tối, Cố Kiến Quốc cố thức đến chín giờ vẫn không nhịn được đi ngủ, Ngô Tú Nga thì lại cứ đi ra đi vào trong phòng Cố Phong sửa soạn.“Đây là hai đôi giày vải mẹ làm cho con và Tiểu Ninh, nhìn thì có hơi xấu, nhưng mà mang thoải mái.”“Mẹ, chỗ bọn con không thiếu gì hết.” Cố Phong thật sự không muốn cha mẹ quá mệt nhọc.“Giày đi mua thì đẹp đó, nhưng sẽ không thoải mái bằng của nhà mình làm. Con cứ nói với Tiểu Ninh, lúc nào nó ở nhà không đi làm thì mang. Với lại mẹ cũng không có gì khác có thể cho hai đứa.”Ngô Tú Nga vừa nói vừa nhét giày vải vào trong túi hành lý của Cố Phong.Tuy rằng bà ấy không nhìn Cố Phong, nhưng Cố Phong cũng có thể nghe ra được cảm xúc nghẹn ngào và lưu luyến trong giọng nói của bà ấy.Lần này Cố Phong không lại từ chối, tùy ý để Ngô Tú Nga nhét vô số thứ râu ria vào trong túi hành lý.“Mẹ, mẹ và cha đều phải giữ gìn sức khỏe, như vậy thì con ở lại bộ đội mới có thể yên tâm được.”“Mẹ bảo đảm sẽ chăm lo cho cha con thật tốt. Đúng rồi, mẹ còn có thứ này tốt lắm chưa cho con xem.” Ngô Tú Nga xoay đầu đi, lén lau khô nước mắt, sau đó mở tủ gỗ lấy ra một túi vải nho nhỏ. 

Cố Phong hoàn toàn chưa từng nhìn thấy lá thư mà Ngô Tú Nga nói, nếu như gửi đến viện gia thuộc của quân khu thì chắc chắn đã được Diệp Ninh nhận lấy rồi.

“Vẫn là Tiểu Ninh giỏi, con bé thật sự tìm đủ dược liệu gửi về nhà. Cha của con điều trị một đoạn thời gian, cơ thể rõ ràng đã chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp rồi.”

Ngô Tú Nga vừa nói vừa nhìn về phía Cố Kiến Quốc.

Đại nạn không c.h.ế.t nhất định sẽ có hạnh phúc cuối đời.

Giọng nói của Cố Phong có chút kích động: “Em ấy gửi dược liệu về lúc nào thế?”

Ngô Tú Nga đáp không hề do dự: “Vừa ăn tết xong mấy ngày.”

Bởi vì lúc đó mới vừa ăn tết xong cho nên bà ấy nhớ rất rõ.

Cố Phong lập tức nghĩ đến khoảng thời gian đó vừa lúc cũng là lúc Diệp Ninh ở lại kinh thành, lúc đó cô không quay về chung với mọi người trong đoàn văn công mà quyết định ở lại kinh thành, cho nên cô là vì muốn mua dược liệu cho cha nên mới ở lại sao.

Hình như tất cả suy đoán đều có chứng cứ thuyết phục rồi.

Lúc đó anh đang chấp hành nhiệm vụ, cho dù trong nhà có xảy ra chuyện lớn hơn nữa thì anh cũng không biết được.

Là Diệp Ninh yên lặng chăm sóc cha mẹ thay cho anh.

Nếu không phải lần này anh về nhà thăm người thân thì anh vẫn sẽ không hề biết gì về chuyện này.

Ngô Tú Nga và Cố Kiến Quốc nhìn thấy vẻ mặt liên tục thay đổi của Cố Phong, cũng đã nhận ra điều gì khác thường.

“Cố Phong, con làm sao thế?”

Bọn họ là cha mẹ, đương nhiên hiểu rõ con cái của mình.

Cố Phong miễn cưỡng thu hồi suy nghĩ, rặn ra một nụ cười không được tự nhiên cho lắm nói: “Không có gì. Con nghĩ có lẽ là lúc đó con ở bộ đội bận quá, cho nên Tiểu Ninh mới không nói cho con. Hiện tại cha cảm thấy thế nào rồi?”

“Đã khỏe hơn nhiều lắm, hôm qua còn theo mẹ xuống ruộng nữa.” Ngô Tú Nga cười ha hả nói, ông bạn già coi như nhặt lai được một cái mạng, mấy chuyện khác cũng không quan trọng nữa.

Cố Kiến Quốc từ nãy đến giờ không nói gì, đột nhiên nghiêm túc dặn dò Cố Phong: “Tiểu Ninh là một cô gái rất tốt, nếu không có con bé thì bộ xương già của cha cũng không biết đã c.h.ế.t bao nhiêu lần rồi. Con bé là ân nhân cứu mạng của cha, cũng là ân nhân cứu mạng của con, con phải đối xử với con bé cho tốt đó.”

Tuy rằng những lời này ông ấy đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy Cố Phong đều sẽ nhịn không được lặp lại lần nữa.

Cố Phong trịnh trọng nghiêm túc gật đầu.

Cho dù anh và Diệp Ninh có còn là vợ chồng hay không thì anh cũng đều sẽ dùng hết quãng đời còn lại để đối xử tốt với Diệp Ninh.

Nói chuyện với cha mẹ xong, Cố Phong lập tức bắt đầu làm việc.

Sửa lại nóc nhà, quét sân, dọn dẹp lại nhà cửa, bận rộn đến khi trời tối cũng chưa dừng lại.

Thời gian anh có thể về nhà quá ngắn, ngắn đến mức anh cảm thấy hình như mình còn chưa kịp làm cái gì.

Ngô Tú Nga vốn dĩ định bảo anh đừng vất vả như thế, nhưng mà anh nói ngày mai sẽ đi, tâm trạng mới vừa vui vẻ đã lập tức rơi xuống đáy cốc.

Cố Phong cũng biết thời gian lần này quay về thật sự quá ngắn, nhưng mà nếu không về, trong lòng anh vẫn cứ không yên tâm được.

Buổi tối, Cố Kiến Quốc cố thức đến chín giờ vẫn không nhịn được đi ngủ, Ngô Tú Nga thì lại cứ đi ra đi vào trong phòng Cố Phong sửa soạn.

“Đây là hai đôi giày vải mẹ làm cho con và Tiểu Ninh, nhìn thì có hơi xấu, nhưng mà mang thoải mái.”

“Mẹ, chỗ bọn con không thiếu gì hết.” Cố Phong thật sự không muốn cha mẹ quá mệt nhọc.

“Giày đi mua thì đẹp đó, nhưng sẽ không thoải mái bằng của nhà mình làm. Con cứ nói với Tiểu Ninh, lúc nào nó ở nhà không đi làm thì mang. Với lại mẹ cũng không có gì khác có thể cho hai đứa.”

Ngô Tú Nga vừa nói vừa nhét giày vải vào trong túi hành lý của Cố Phong.

Tuy rằng bà ấy không nhìn Cố Phong, nhưng Cố Phong cũng có thể nghe ra được cảm xúc nghẹn ngào và lưu luyến trong giọng nói của bà ấy.

Lần này Cố Phong không lại từ chối, tùy ý để Ngô Tú Nga nhét vô số thứ râu ria vào trong túi hành lý.

“Mẹ, mẹ và cha đều phải giữ gìn sức khỏe, như vậy thì con ở lại bộ đội mới có thể yên tâm được.”

“Mẹ bảo đảm sẽ chăm lo cho cha con thật tốt. Đúng rồi, mẹ còn có thứ này tốt lắm chưa cho con xem.” Ngô Tú Nga xoay đầu đi, lén lau khô nước mắt, sau đó mở tủ gỗ lấy ra một túi vải nho nhỏ.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Cố Phong hoàn toàn chưa từng nhìn thấy lá thư mà Ngô Tú Nga nói, nếu như gửi đến viện gia thuộc của quân khu thì chắc chắn đã được Diệp Ninh nhận lấy rồi.“Vẫn là Tiểu Ninh giỏi, con bé thật sự tìm đủ dược liệu gửi về nhà. Cha của con điều trị một đoạn thời gian, cơ thể rõ ràng đã chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp rồi.”Ngô Tú Nga vừa nói vừa nhìn về phía Cố Kiến Quốc.Đại nạn không c.h.ế.t nhất định sẽ có hạnh phúc cuối đời.Giọng nói của Cố Phong có chút kích động: “Em ấy gửi dược liệu về lúc nào thế?”Ngô Tú Nga đáp không hề do dự: “Vừa ăn tết xong mấy ngày.”Bởi vì lúc đó mới vừa ăn tết xong cho nên bà ấy nhớ rất rõ.Cố Phong lập tức nghĩ đến khoảng thời gian đó vừa lúc cũng là lúc Diệp Ninh ở lại kinh thành, lúc đó cô không quay về chung với mọi người trong đoàn văn công mà quyết định ở lại kinh thành, cho nên cô là vì muốn mua dược liệu cho cha nên mới ở lại sao.Hình như tất cả suy đoán đều có chứng cứ thuyết phục rồi.Lúc đó anh đang chấp hành nhiệm vụ, cho dù trong nhà có xảy ra chuyện lớn hơn nữa thì anh cũng không biết được.Là Diệp Ninh yên lặng chăm sóc cha mẹ thay cho anh.Nếu không phải lần này anh về nhà thăm người thân thì anh vẫn sẽ không hề biết gì về chuyện này.Ngô Tú Nga và Cố Kiến Quốc nhìn thấy vẻ mặt liên tục thay đổi của Cố Phong, cũng đã nhận ra điều gì khác thường.“Cố Phong, con làm sao thế?”Bọn họ là cha mẹ, đương nhiên hiểu rõ con cái của mình.Cố Phong miễn cưỡng thu hồi suy nghĩ, rặn ra một nụ cười không được tự nhiên cho lắm nói: “Không có gì. Con nghĩ có lẽ là lúc đó con ở bộ đội bận quá, cho nên Tiểu Ninh mới không nói cho con. Hiện tại cha cảm thấy thế nào rồi?”“Đã khỏe hơn nhiều lắm, hôm qua còn theo mẹ xuống ruộng nữa.” Ngô Tú Nga cười ha hả nói, ông bạn già coi như nhặt lai được một cái mạng, mấy chuyện khác cũng không quan trọng nữa.Cố Kiến Quốc từ nãy đến giờ không nói gì, đột nhiên nghiêm túc dặn dò Cố Phong: “Tiểu Ninh là một cô gái rất tốt, nếu không có con bé thì bộ xương già của cha cũng không biết đã c.h.ế.t bao nhiêu lần rồi. Con bé là ân nhân cứu mạng của cha, cũng là ân nhân cứu mạng của con, con phải đối xử với con bé cho tốt đó.”Tuy rằng những lời này ông ấy đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy Cố Phong đều sẽ nhịn không được lặp lại lần nữa.Cố Phong trịnh trọng nghiêm túc gật đầu.Cho dù anh và Diệp Ninh có còn là vợ chồng hay không thì anh cũng đều sẽ dùng hết quãng đời còn lại để đối xử tốt với Diệp Ninh.Nói chuyện với cha mẹ xong, Cố Phong lập tức bắt đầu làm việc.Sửa lại nóc nhà, quét sân, dọn dẹp lại nhà cửa, bận rộn đến khi trời tối cũng chưa dừng lại.Thời gian anh có thể về nhà quá ngắn, ngắn đến mức anh cảm thấy hình như mình còn chưa kịp làm cái gì.Ngô Tú Nga vốn dĩ định bảo anh đừng vất vả như thế, nhưng mà anh nói ngày mai sẽ đi, tâm trạng mới vừa vui vẻ đã lập tức rơi xuống đáy cốc.Cố Phong cũng biết thời gian lần này quay về thật sự quá ngắn, nhưng mà nếu không về, trong lòng anh vẫn cứ không yên tâm được.Buổi tối, Cố Kiến Quốc cố thức đến chín giờ vẫn không nhịn được đi ngủ, Ngô Tú Nga thì lại cứ đi ra đi vào trong phòng Cố Phong sửa soạn.“Đây là hai đôi giày vải mẹ làm cho con và Tiểu Ninh, nhìn thì có hơi xấu, nhưng mà mang thoải mái.”“Mẹ, chỗ bọn con không thiếu gì hết.” Cố Phong thật sự không muốn cha mẹ quá mệt nhọc.“Giày đi mua thì đẹp đó, nhưng sẽ không thoải mái bằng của nhà mình làm. Con cứ nói với Tiểu Ninh, lúc nào nó ở nhà không đi làm thì mang. Với lại mẹ cũng không có gì khác có thể cho hai đứa.”Ngô Tú Nga vừa nói vừa nhét giày vải vào trong túi hành lý của Cố Phong.Tuy rằng bà ấy không nhìn Cố Phong, nhưng Cố Phong cũng có thể nghe ra được cảm xúc nghẹn ngào và lưu luyến trong giọng nói của bà ấy.Lần này Cố Phong không lại từ chối, tùy ý để Ngô Tú Nga nhét vô số thứ râu ria vào trong túi hành lý.“Mẹ, mẹ và cha đều phải giữ gìn sức khỏe, như vậy thì con ở lại bộ đội mới có thể yên tâm được.”“Mẹ bảo đảm sẽ chăm lo cho cha con thật tốt. Đúng rồi, mẹ còn có thứ này tốt lắm chưa cho con xem.” Ngô Tú Nga xoay đầu đi, lén lau khô nước mắt, sau đó mở tủ gỗ lấy ra một túi vải nho nhỏ. 

Chương 743: Chương 743