“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 744: Chương 744

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Cố Phong không biết trong túi đó có thứ gì, nghiêm túc nhìn.“Nhìn thử đi, đẹp không?”Ngô Tú Nga lấy một bộ quần áo bé xíu đặt trên lòng bàn tay, hiện tại bà ấy thật sự rất vui vẻ.“Trong đây còn có vài bộ nữa, đều là mẹ tranh thủ lúc rảnh rỗi tự tay may đó.”Bà ấy giống như khoe khoang mà trải toàn bộ quần áo nhỏ xíu trong túi ra trước mặt Cố Phong.Cố Phong có hơi ngơ ngác: “Đây không phải là đồ của em bé sao?”Hơn nữa nhìn kích cỡ thì chắc đều là của bé sơ sinh.Ngô Tú Nga cười không khép miệng lại được: “Đúng vậy. Đẹp không? Mẹ cố ý làm cho hai đứa đứa.”“Làm cho tụi con?”“Cho con của hai đứa, làm trước cho cháu trai hoặc là cháu gái của mẹ.” Ngô Tú Nga nói đến đây, có vẻ cực kỳ hưng phấn.TBCCuối cùng Cố Phong cũng hiểu, nhìn dáng vẻ vui vẻ của Ngô Tú Nga, trong lòng lại nặng trĩu.Nếu cha mẹ biết anh đã ly hôn, chắc là sẽ không thể nào chấp nhận được sự thật này nhỉ?Ngô Tú Nga chỉ lo tự nói một mình: “Con và Tiểu Ninh cũng đã kết hôn lâu thế rồi, có bận hơn nữa thì cũng nên có con đi chứ. Đến lúc đó nếu Tiểu Ninh không có thời gian chăm thì mẹ với cha con có thể chăm sóc phụ.”Lúc trước Cố Kiến Quốc bị bệnh nặng, bọn họ không dám nghĩ đến chuyện này. Nhưng hiện tại lại khác, Cố Kiến Quốc càng ngày càng khỏe hơn, cuộc sống cuối cùng cũng có hy vọng.Hơn nữa hiếm khi Cố Phong mới có cơ hội về nhà một lần, bà ấy đương nhiên phải giục rồi.“Mẹ...” Lời nói của Cố Phong đã đến bên miệng, lại chạm phải ánh mắt chờ mong của Ngô Tú Nga, không thể nào nói nên lời được nữa.Ngô Tú Nga thấy anh muốn nói lại thôi, trực tiếp hiểu lầm.“Chuyện này thì có cái gì mà xấu hổ chứ, mấy người cùng tuổi con trong thôn con cái đều biết đi mua nước tương hết rồi. Hiện tại ước mơ lớn nhất cả mẹ với cha con chính là nhìn thấy cháu nội ra đời. Con phải cố gắng lên đó, nhanh chóng làm cha mẹ được ôm cháu.”Cố Phong âm thầm thở dài trong lòng, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra một câu: “Tụi con sẽ cố gắng.”Hai mẹ con cứ thế mà nói chuyện với nhau, mãi đến nửa đêm, Ngô Tú Nga mới lưu luyến không rời mà quay về phòng.Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày hôm sau trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Cố Phong đã xách theo hành lý từ trong nhà đi ra.Nhìn thấy cha mẹ đều mạnh khỏe, anh cũng có thể yên tâm.Anh không chào tạm biệt bọn họ, cũng là vì làm bọn họ không cần quá đau buồn.Cố Phong bước từng bước chân kiên định, đón ánh nắng mặt trời bước nhanh về phía trước, trước khi rời đi anh còn phải đến thôn Đại Liễu Thụ một lần mới được.Diệp Ninh không thể quay về, anh có thể đi qua đó hỏi thăm, như thế cũng có thể làm bọn họ yên tâm hơn.Chờ Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện nồi bếp đều nóng hổi, đồ ăn sáng đã nấu xong, trong phòng Cố Phong đã không còn bóng người.Bên cạnh giường đất cũng chỉ để lại một bức thư.Ngô Tú Nga ý thức được Cố Phong đã đi rồi, nước mắt lập tức chảy xuống.Cố Kiến Quốc mở phong thư ra, bên trong là tiền.“Thằng nhóc này lại để tiền lại nữa, tiền đều cho chúng ta hết, cũng không biết hai đứa nó có đủ tiền xài không nữa.”Cha già không thèm quan tâm mình sống có khổ cực hay không, trong lòng vĩnh viễn đều chỉ nhớ mong đến đứa con đang xa nhà. 

Cố Phong không biết trong túi đó có thứ gì, nghiêm túc nhìn.

“Nhìn thử đi, đẹp không?”

Ngô Tú Nga lấy một bộ quần áo bé xíu đặt trên lòng bàn tay, hiện tại bà ấy thật sự rất vui vẻ.

“Trong đây còn có vài bộ nữa, đều là mẹ tranh thủ lúc rảnh rỗi tự tay may đó.”

Bà ấy giống như khoe khoang mà trải toàn bộ quần áo nhỏ xíu trong túi ra trước mặt Cố Phong.

Cố Phong có hơi ngơ ngác: “Đây không phải là đồ của em bé sao?”

Hơn nữa nhìn kích cỡ thì chắc đều là của bé sơ sinh.

Ngô Tú Nga cười không khép miệng lại được: “Đúng vậy. Đẹp không? Mẹ cố ý làm cho hai đứa đứa.”

“Làm cho tụi con?”

“Cho con của hai đứa, làm trước cho cháu trai hoặc là cháu gái của mẹ.” Ngô Tú Nga nói đến đây, có vẻ cực kỳ hưng phấn.

TBC

Cuối cùng Cố Phong cũng hiểu, nhìn dáng vẻ vui vẻ của Ngô Tú Nga, trong lòng lại nặng trĩu.

Nếu cha mẹ biết anh đã ly hôn, chắc là sẽ không thể nào chấp nhận được sự thật này nhỉ?

Ngô Tú Nga chỉ lo tự nói một mình: “Con và Tiểu Ninh cũng đã kết hôn lâu thế rồi, có bận hơn nữa thì cũng nên có con đi chứ. Đến lúc đó nếu Tiểu Ninh không có thời gian chăm thì mẹ với cha con có thể chăm sóc phụ.”

Lúc trước Cố Kiến Quốc bị bệnh nặng, bọn họ không dám nghĩ đến chuyện này. Nhưng hiện tại lại khác, Cố Kiến Quốc càng ngày càng khỏe hơn, cuộc sống cuối cùng cũng có hy vọng.

Hơn nữa hiếm khi Cố Phong mới có cơ hội về nhà một lần, bà ấy đương nhiên phải giục rồi.

“Mẹ...”

 

Lời nói của Cố Phong đã đến bên miệng, lại chạm phải ánh mắt chờ mong của Ngô Tú Nga, không thể nào nói nên lời được nữa.

Ngô Tú Nga thấy anh muốn nói lại thôi, trực tiếp hiểu lầm.

“Chuyện này thì có cái gì mà xấu hổ chứ, mấy người cùng tuổi con trong thôn con cái đều biết đi mua nước tương hết rồi. Hiện tại ước mơ lớn nhất cả mẹ với cha con chính là nhìn thấy cháu nội ra đời. Con phải cố gắng lên đó, nhanh chóng làm cha mẹ được ôm cháu.”

Cố Phong âm thầm thở dài trong lòng, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra một câu: “Tụi con sẽ cố gắng.”

Hai mẹ con cứ thế mà nói chuyện với nhau, mãi đến nửa đêm, Ngô Tú Nga mới lưu luyến không rời mà quay về phòng.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày hôm sau trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Cố Phong đã xách theo hành lý từ trong nhà đi ra.

Nhìn thấy cha mẹ đều mạnh khỏe, anh cũng có thể yên tâm.

Anh không chào tạm biệt bọn họ, cũng là vì làm bọn họ không cần quá đau buồn.

Cố Phong bước từng bước chân kiên định, đón ánh nắng mặt trời bước nhanh về phía trước, trước khi rời đi anh còn phải đến thôn Đại Liễu Thụ một lần mới được.

Diệp Ninh không thể quay về, anh có thể đi qua đó hỏi thăm, như thế cũng có thể làm bọn họ yên tâm hơn.

Chờ Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện nồi bếp đều nóng hổi, đồ ăn sáng đã nấu xong, trong phòng Cố Phong đã không còn bóng người.

Bên cạnh giường đất cũng chỉ để lại một bức thư.

Ngô Tú Nga ý thức được Cố Phong đã đi rồi, nước mắt lập tức chảy xuống.

Cố Kiến Quốc mở phong thư ra, bên trong là tiền.

“Thằng nhóc này lại để tiền lại nữa, tiền đều cho chúng ta hết, cũng không biết hai đứa nó có đủ tiền xài không nữa.”

Cha già không thèm quan tâm mình sống có khổ cực hay không, trong lòng vĩnh viễn đều chỉ nhớ mong đến đứa con đang xa nhà.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Cố Phong không biết trong túi đó có thứ gì, nghiêm túc nhìn.“Nhìn thử đi, đẹp không?”Ngô Tú Nga lấy một bộ quần áo bé xíu đặt trên lòng bàn tay, hiện tại bà ấy thật sự rất vui vẻ.“Trong đây còn có vài bộ nữa, đều là mẹ tranh thủ lúc rảnh rỗi tự tay may đó.”Bà ấy giống như khoe khoang mà trải toàn bộ quần áo nhỏ xíu trong túi ra trước mặt Cố Phong.Cố Phong có hơi ngơ ngác: “Đây không phải là đồ của em bé sao?”Hơn nữa nhìn kích cỡ thì chắc đều là của bé sơ sinh.Ngô Tú Nga cười không khép miệng lại được: “Đúng vậy. Đẹp không? Mẹ cố ý làm cho hai đứa đứa.”“Làm cho tụi con?”“Cho con của hai đứa, làm trước cho cháu trai hoặc là cháu gái của mẹ.” Ngô Tú Nga nói đến đây, có vẻ cực kỳ hưng phấn.TBCCuối cùng Cố Phong cũng hiểu, nhìn dáng vẻ vui vẻ của Ngô Tú Nga, trong lòng lại nặng trĩu.Nếu cha mẹ biết anh đã ly hôn, chắc là sẽ không thể nào chấp nhận được sự thật này nhỉ?Ngô Tú Nga chỉ lo tự nói một mình: “Con và Tiểu Ninh cũng đã kết hôn lâu thế rồi, có bận hơn nữa thì cũng nên có con đi chứ. Đến lúc đó nếu Tiểu Ninh không có thời gian chăm thì mẹ với cha con có thể chăm sóc phụ.”Lúc trước Cố Kiến Quốc bị bệnh nặng, bọn họ không dám nghĩ đến chuyện này. Nhưng hiện tại lại khác, Cố Kiến Quốc càng ngày càng khỏe hơn, cuộc sống cuối cùng cũng có hy vọng.Hơn nữa hiếm khi Cố Phong mới có cơ hội về nhà một lần, bà ấy đương nhiên phải giục rồi.“Mẹ...” Lời nói của Cố Phong đã đến bên miệng, lại chạm phải ánh mắt chờ mong của Ngô Tú Nga, không thể nào nói nên lời được nữa.Ngô Tú Nga thấy anh muốn nói lại thôi, trực tiếp hiểu lầm.“Chuyện này thì có cái gì mà xấu hổ chứ, mấy người cùng tuổi con trong thôn con cái đều biết đi mua nước tương hết rồi. Hiện tại ước mơ lớn nhất cả mẹ với cha con chính là nhìn thấy cháu nội ra đời. Con phải cố gắng lên đó, nhanh chóng làm cha mẹ được ôm cháu.”Cố Phong âm thầm thở dài trong lòng, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra một câu: “Tụi con sẽ cố gắng.”Hai mẹ con cứ thế mà nói chuyện với nhau, mãi đến nửa đêm, Ngô Tú Nga mới lưu luyến không rời mà quay về phòng.Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày hôm sau trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Cố Phong đã xách theo hành lý từ trong nhà đi ra.Nhìn thấy cha mẹ đều mạnh khỏe, anh cũng có thể yên tâm.Anh không chào tạm biệt bọn họ, cũng là vì làm bọn họ không cần quá đau buồn.Cố Phong bước từng bước chân kiên định, đón ánh nắng mặt trời bước nhanh về phía trước, trước khi rời đi anh còn phải đến thôn Đại Liễu Thụ một lần mới được.Diệp Ninh không thể quay về, anh có thể đi qua đó hỏi thăm, như thế cũng có thể làm bọn họ yên tâm hơn.Chờ Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện nồi bếp đều nóng hổi, đồ ăn sáng đã nấu xong, trong phòng Cố Phong đã không còn bóng người.Bên cạnh giường đất cũng chỉ để lại một bức thư.Ngô Tú Nga ý thức được Cố Phong đã đi rồi, nước mắt lập tức chảy xuống.Cố Kiến Quốc mở phong thư ra, bên trong là tiền.“Thằng nhóc này lại để tiền lại nữa, tiền đều cho chúng ta hết, cũng không biết hai đứa nó có đủ tiền xài không nữa.”Cha già không thèm quan tâm mình sống có khổ cực hay không, trong lòng vĩnh viễn đều chỉ nhớ mong đến đứa con đang xa nhà. 

Chương 744: Chương 744