Sau khi thi xong đại học, bố mẹ tôi ra nước ngoài du lịch, bỏ tôi lại một mình ở nhà. Ban đầu tôi thấy rất thoải mái, cho đến khi nghe được một tin sét đánh. “Cái gì, dì Vương định nghỉ việc sao?!” Tôi bật dậy khỏi ghế sofa, chạy vội xuống lầu. Dì Vương đã thu dọn hành lý xong xuôi. Tôi lao tới ôm lấy eo dì: “Dì Vương! Dì đi rồi con sống sao nổi đây!” Không phải tôi làm lố đâu, thực sự là tôi không thể sống thiếu dì được!! Từ cấp hai cho đến lúc tốt nghiệp cấp ba, tôi đã ăn cơm dì nấu suốt sáu năm trời, dạ dày của tôi đã quen với hương vị ấy rồi! Chỉ nghĩ đến việc sau này không còn được ăn những món ngon ấy nữa, tim tôi đau nhói, không thở nổi. Tôi khóc đến không thể ngừng. Dì Vương cuống quýt đến nỗi đổ mồ hôi: “Ôi trời… giờ phải làm sao đây, lưng dì lại càng ngày càng đau nặng, bác sĩ dặn từ giờ dì phải nghỉ ngơi…” “Hay là để con trai dì qua nấu cho con vài bữa nhé? Nó cũng thừa hưởng tay nghề của dì mà.” Con trai của dì? À, tôi nhớ ra rồi, hình như dì Vương có một người con trai.…

Truyện chữ