Sau khi thi xong đại học, bố mẹ tôi ra nước ngoài du lịch, bỏ tôi lại một mình ở nhà. Ban đầu tôi thấy rất thoải mái, cho đến khi nghe được một tin sét đánh. “Cái gì, dì Vương định nghỉ việc sao?!” Tôi bật dậy khỏi ghế sofa, chạy vội xuống lầu. Dì Vương đã thu dọn hành lý xong xuôi. Tôi lao tới ôm lấy eo dì: “Dì Vương! Dì đi rồi con sống sao nổi đây!” Không phải tôi làm lố đâu, thực sự là tôi không thể sống thiếu dì được!! Từ cấp hai cho đến lúc tốt nghiệp cấp ba, tôi đã ăn cơm dì nấu suốt sáu năm trời, dạ dày của tôi đã quen với hương vị ấy rồi! Chỉ nghĩ đến việc sau này không còn được ăn những món ngon ấy nữa, tim tôi đau nhói, không thở nổi. Tôi khóc đến không thể ngừng. Dì Vương cuống quýt đến nỗi đổ mồ hôi: “Ôi trời… giờ phải làm sao đây, lưng dì lại càng ngày càng đau nặng, bác sĩ dặn từ giờ dì phải nghỉ ngơi…” “Hay là để con trai dì qua nấu cho con vài bữa nhé? Nó cũng thừa hưởng tay nghề của dì mà.” Con trai của dì? À, tôi nhớ ra rồi, hình như dì Vương có một người con trai.…
Chương 12: Hoàn
Tặng Em Quả Đào Ngọt - Nàng Như Sao SángTác giả: Nàng Như Sao SángTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhSau khi thi xong đại học, bố mẹ tôi ra nước ngoài du lịch, bỏ tôi lại một mình ở nhà. Ban đầu tôi thấy rất thoải mái, cho đến khi nghe được một tin sét đánh. “Cái gì, dì Vương định nghỉ việc sao?!” Tôi bật dậy khỏi ghế sofa, chạy vội xuống lầu. Dì Vương đã thu dọn hành lý xong xuôi. Tôi lao tới ôm lấy eo dì: “Dì Vương! Dì đi rồi con sống sao nổi đây!” Không phải tôi làm lố đâu, thực sự là tôi không thể sống thiếu dì được!! Từ cấp hai cho đến lúc tốt nghiệp cấp ba, tôi đã ăn cơm dì nấu suốt sáu năm trời, dạ dày của tôi đã quen với hương vị ấy rồi! Chỉ nghĩ đến việc sau này không còn được ăn những món ngon ấy nữa, tim tôi đau nhói, không thở nổi. Tôi khóc đến không thể ngừng. Dì Vương cuống quýt đến nỗi đổ mồ hôi: “Ôi trời… giờ phải làm sao đây, lưng dì lại càng ngày càng đau nặng, bác sĩ dặn từ giờ dì phải nghỉ ngơi…” “Hay là để con trai dì qua nấu cho con vài bữa nhé? Nó cũng thừa hưởng tay nghề của dì mà.” Con trai của dì? À, tôi nhớ ra rồi, hình như dì Vương có một người con trai.… Tống Trình kể những lời này với giọng điệu bình tĩnh, không có quá nhiều biến động.Nhưng tôi nghe xong lại không nhịn được mà đỏ mặt.Thì ra, anh biết tôi từ rất sớm rồi…Tống Trình nhìn quyển sổ tay: “Khi đó không nói rõ thân phận với em, xin lỗi.”“Em… không sao đâu…”Tôi khẽ đáp.Tống Trình khẽ mỉm cười.Anh không thường cười, nhưng mỗi khi cười lên trông rất đẹp. Khóe môi sẽ hiện ra lúm đồng tiền, khiến người khác không thể không sa vào.Tôi chớp mắt, hắng giọng một chút.“Anh từng nói, khi nào em có người mình thích, giao dịch giữa chúng ta sẽ hết hiệu lực, phải không?”Tống Trình ngẩn người, nụ cười nơi khóe môi anh dần phai đi, hồi lâu sau, anh chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.“Em hiện đã có người mình thích rồi.”Tôi nói: “Vậy nên, Tống Trình, anh không thể làm bạn trai giả của em nữa.”“Anh biết rồi.”Tống Trình mỉm cười nhẹ: “Ngay từ đầu đã nói rõ mà.”“Có cần anh giải thích với cậu ấy không? Lỡ đâu cậu ấy hiểu lầm…”Tôi cắt ngang lời anh: “Em còn chưa nói hết.”Tống Trình im lặng, ngẩng đầu nhìn tôi.Tôi chống cằm, mở to mắt không chớp mà nhìn anh.“Tống Trình, anh có thể làm bạn trai của em không?”“Không phải là giả, mà là thật.”Tống Trình hít một hơi, trong mắt anh những cảm xúc phức tạp đột nhiên tan biến hết.Dù mặt tôi dày đến đâu, cũng bị ánh mắt anh nhìn làm cho hơi ngượng.“Phải suy nghĩ lâu vậy sao?”Tôi nghiến răng: “Anh như vậy khiến em mất mặt lắm.”“Lâm Đào, em có thể rút lại lời vừa rồi không?”Tôi ngơ ngác: “Hả?”Đây là từ chối sao?Đây là kết quả mà tôi không ngờ tới, nhất thời tôi sững sờ.Tống Trình mỉm cười, đưa tay ra trước mặt tôi: “Nếu có lời tỏ tình, cũng phải để anh tỏ tình trước.”“Lâm Đào, em đồng ý làm bạn gái anh chứ?”Anh cười quá đẹp, tôi chẳng cần do dự lấy một giây mà đồng ý ngay lập tức.Sau khi đồng ý, tôi lại bắt đầu hối hận.Đáng lẽ nên đắn đo vài giây, như vậy sẽ có giá trị hơn!Bàn tay đang đặt trên tay anh toan rút về lén lút, nhưng lại bị nắm chặt.Tống Trình siết chặt tay tôi: “Đã đồng ý rồi, thì không được hối hận nữa.”Kết thúc.
Tống Trình kể những lời này với giọng điệu bình tĩnh, không có quá nhiều biến động.
Nhưng tôi nghe xong lại không nhịn được mà đỏ mặt.
Thì ra, anh biết tôi từ rất sớm rồi…
Tống Trình nhìn quyển sổ tay: “Khi đó không nói rõ thân phận với em, xin lỗi.”
“Em… không sao đâu…”
Tôi khẽ đáp.
Tống Trình khẽ mỉm cười.
Anh không thường cười, nhưng mỗi khi cười lên trông rất đẹp. Khóe môi sẽ hiện ra lúm đồng tiền, khiến người khác không thể không sa vào.
Tôi chớp mắt, hắng giọng một chút.
“Anh từng nói, khi nào em có người mình thích, giao dịch giữa chúng ta sẽ hết hiệu lực, phải không?”
Tống Trình ngẩn người, nụ cười nơi khóe môi anh dần phai đi, hồi lâu sau, anh chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.
“Em hiện đã có người mình thích rồi.”
Tôi nói: “Vậy nên, Tống Trình, anh không thể làm bạn trai giả của em nữa.”
“Anh biết rồi.”
Tống Trình mỉm cười nhẹ: “Ngay từ đầu đã nói rõ mà.”
“Có cần anh giải thích với cậu ấy không? Lỡ đâu cậu ấy hiểu lầm…”
Tôi cắt ngang lời anh: “Em còn chưa nói hết.”
Tống Trình im lặng, ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi chống cằm, mở to mắt không chớp mà nhìn anh.
“Tống Trình, anh có thể làm bạn trai của em không?”
“Không phải là giả, mà là thật.”
Tống Trình hít một hơi, trong mắt anh những cảm xúc phức tạp đột nhiên tan biến hết.
Dù mặt tôi dày đến đâu, cũng bị ánh mắt anh nhìn làm cho hơi ngượng.
“Phải suy nghĩ lâu vậy sao?”
Tôi nghiến răng: “Anh như vậy khiến em mất mặt lắm.”
“Lâm Đào, em có thể rút lại lời vừa rồi không?”
Tôi ngơ ngác: “Hả?”
Đây là từ chối sao?
Đây là kết quả mà tôi không ngờ tới, nhất thời tôi sững sờ.
Tống Trình mỉm cười, đưa tay ra trước mặt tôi: “Nếu có lời tỏ tình, cũng phải để anh tỏ tình trước.”
“Lâm Đào, em đồng ý làm bạn gái anh chứ?”
Anh cười quá đẹp, tôi chẳng cần do dự lấy một giây mà đồng ý ngay lập tức.
Sau khi đồng ý, tôi lại bắt đầu hối hận.
Đáng lẽ nên đắn đo vài giây, như vậy sẽ có giá trị hơn!
Bàn tay đang đặt trên tay anh toan rút về lén lút, nhưng lại bị nắm chặt.
Tống Trình siết chặt tay tôi: “Đã đồng ý rồi, thì không được hối hận nữa.”
Kết thúc.
Tặng Em Quả Đào Ngọt - Nàng Như Sao SángTác giả: Nàng Như Sao SángTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhSau khi thi xong đại học, bố mẹ tôi ra nước ngoài du lịch, bỏ tôi lại một mình ở nhà. Ban đầu tôi thấy rất thoải mái, cho đến khi nghe được một tin sét đánh. “Cái gì, dì Vương định nghỉ việc sao?!” Tôi bật dậy khỏi ghế sofa, chạy vội xuống lầu. Dì Vương đã thu dọn hành lý xong xuôi. Tôi lao tới ôm lấy eo dì: “Dì Vương! Dì đi rồi con sống sao nổi đây!” Không phải tôi làm lố đâu, thực sự là tôi không thể sống thiếu dì được!! Từ cấp hai cho đến lúc tốt nghiệp cấp ba, tôi đã ăn cơm dì nấu suốt sáu năm trời, dạ dày của tôi đã quen với hương vị ấy rồi! Chỉ nghĩ đến việc sau này không còn được ăn những món ngon ấy nữa, tim tôi đau nhói, không thở nổi. Tôi khóc đến không thể ngừng. Dì Vương cuống quýt đến nỗi đổ mồ hôi: “Ôi trời… giờ phải làm sao đây, lưng dì lại càng ngày càng đau nặng, bác sĩ dặn từ giờ dì phải nghỉ ngơi…” “Hay là để con trai dì qua nấu cho con vài bữa nhé? Nó cũng thừa hưởng tay nghề của dì mà.” Con trai của dì? À, tôi nhớ ra rồi, hình như dì Vương có một người con trai.… Tống Trình kể những lời này với giọng điệu bình tĩnh, không có quá nhiều biến động.Nhưng tôi nghe xong lại không nhịn được mà đỏ mặt.Thì ra, anh biết tôi từ rất sớm rồi…Tống Trình nhìn quyển sổ tay: “Khi đó không nói rõ thân phận với em, xin lỗi.”“Em… không sao đâu…”Tôi khẽ đáp.Tống Trình khẽ mỉm cười.Anh không thường cười, nhưng mỗi khi cười lên trông rất đẹp. Khóe môi sẽ hiện ra lúm đồng tiền, khiến người khác không thể không sa vào.Tôi chớp mắt, hắng giọng một chút.“Anh từng nói, khi nào em có người mình thích, giao dịch giữa chúng ta sẽ hết hiệu lực, phải không?”Tống Trình ngẩn người, nụ cười nơi khóe môi anh dần phai đi, hồi lâu sau, anh chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.“Em hiện đã có người mình thích rồi.”Tôi nói: “Vậy nên, Tống Trình, anh không thể làm bạn trai giả của em nữa.”“Anh biết rồi.”Tống Trình mỉm cười nhẹ: “Ngay từ đầu đã nói rõ mà.”“Có cần anh giải thích với cậu ấy không? Lỡ đâu cậu ấy hiểu lầm…”Tôi cắt ngang lời anh: “Em còn chưa nói hết.”Tống Trình im lặng, ngẩng đầu nhìn tôi.Tôi chống cằm, mở to mắt không chớp mà nhìn anh.“Tống Trình, anh có thể làm bạn trai của em không?”“Không phải là giả, mà là thật.”Tống Trình hít một hơi, trong mắt anh những cảm xúc phức tạp đột nhiên tan biến hết.Dù mặt tôi dày đến đâu, cũng bị ánh mắt anh nhìn làm cho hơi ngượng.“Phải suy nghĩ lâu vậy sao?”Tôi nghiến răng: “Anh như vậy khiến em mất mặt lắm.”“Lâm Đào, em có thể rút lại lời vừa rồi không?”Tôi ngơ ngác: “Hả?”Đây là từ chối sao?Đây là kết quả mà tôi không ngờ tới, nhất thời tôi sững sờ.Tống Trình mỉm cười, đưa tay ra trước mặt tôi: “Nếu có lời tỏ tình, cũng phải để anh tỏ tình trước.”“Lâm Đào, em đồng ý làm bạn gái anh chứ?”Anh cười quá đẹp, tôi chẳng cần do dự lấy một giây mà đồng ý ngay lập tức.Sau khi đồng ý, tôi lại bắt đầu hối hận.Đáng lẽ nên đắn đo vài giây, như vậy sẽ có giá trị hơn!Bàn tay đang đặt trên tay anh toan rút về lén lút, nhưng lại bị nắm chặt.Tống Trình siết chặt tay tôi: “Đã đồng ý rồi, thì không được hối hận nữa.”Kết thúc.