“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 1327: Chương 1327

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh chìm đắm bên trong cơn ác mộngTrong giấc mơ kia, người cầm d.a.o găm tự đ.â.m vào người đã đổi từ Mục Văn Hạo thành chính Cố Phong.Cố Phong ngã ở bên trong vũng máu.Mà Mục Văn Hạo cầm d.a.o găm cười đáng sợ...“Tiểu Ninh?!”Tiếng kêu gọi ầm ĩ của Cố Phong liên tục vang lên bên tai cô.Diệp Ninh cố gắng muốn mở to mắt, nhưng vẫn không thể làm được gì.Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.Reng reng reng!Reng reng reng!Diệp Ninh bỗng nhiên bừng tỉnh, há to miệng thở hổn hển.“Tiểu Ninh, em nằm mơ thấy ác mộng, anh ở ngay bên cạnh em đây.”Gương mặt lo lắng của Cố Phong rơi vào trong ánh mắt vẫn còn chưa hoàn toàn mất đi vẻ sợ hãi của cô.Ngay giây phút nhận ra anh, mắt Diệp Ninh đỏ lên.Là mơ.Anh không có việc gì.Cố Phong ôm cô, muốn giảm bớt nỗi sợ hãi của cô.Trong lúc ngủ mơ cô cứ liên tục gọi tên của anh, giống như đã trải qua chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.Điện thoại bàn trong phòng khách cứ vang lên liên tục.Cố Phong nghĩ có lẽ người gọi điện thoại đến chính là Lữ Đình, anh đành phải nhanh chóng buông cô ra.“Không có gì. Anh đi nghe điện thoại trước đã, em ở một mình có được không?”Lý trí của Diệp Ninh đã quay về trong đầu óc, cô gật đầu.Chờ Cố Phong ra khỏi phòng ngủ, cô sờ trán của mình.Trán cô đã toát đầy mồ hôi.Khung cảnh trong giấc mơ có vẻ vô cùng chân thật, chân thật đến mức sau khi cô tỉnh lại rồi vẫn cứ cảm thấy ngạt thở.Cô tự nhận bản thân mình không phải là loại phụ nữ có tâm lý yếu ớt, nhưng không ngờ rằng lúc này cô hoàn toàn không thể nào thoát khỏi chuyện này.Nghĩ đến cảnh Cố Phong sốt ruột như thế, rõ ràng cũng có chút sợ hãi trước trạng thái của cô.Mười mấy giây sau, Cố Phong đã nghe điện thoại xong quay về.Ánh mắt của anh khi nhìn về phía Diệp Ninh trở nên vô cùng nghiêm túc.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1329.html.]“Sao thế?”Phản ứng *****ên của Diệp Ninh chính là có phải Mục Văn Hạo lại xảy ra chuyện gì hay không?”“Mục Văn Hạo tỉnh, nhưng anh ta không chịu nói gì hết, kiên quyết muốn gặp em.”Cố Phong cực kỳ không muốn để Diệp Ninh đi gặp mặt Mục Văn Hạo, nhưng mà hiện tại dựa theo quy trình phá án thì bọn họ nhất định phải đi qua đó.Diệp Ninh nghe được là chuyện này, ngược lại giống như trút được gánh nặng.“Được rồi, em đi đây.”“Nhưng mà...”“Em không có vấn đề gì” Diệp Ninh biết Cố Phong lo lắng điều gì.Nhưng mà cô cũng không muốn làm anh và Lữ Đình khó xử.Hơn nữa cho dù hiện tại cô không đi thì Mục Văn Hạo vẫn luôn có cách buộc cô đi qua đó.Bệnh viện.Lữ Đình không ngờ rằng thái độ của Mục Văn Hạo lại cứng đầu đến thế.Cho dù bọn họ hỏi cái gì, anh ta đều ngậm miệng không hề đáp lại.Hiện tại anh ta còn trực tiếp nhắm chặt mắt, không thèm nhúc nhích nữa.“Các cậu ở lại đây đi.”Anh ấy đã gọi điện thoại cho Cố Phong rồi, tính thời gian thì chắc là cũng sắp đến rồi.Quả nhiên chờ anh ấy ra khỏi phòng bệnh một lúc thì Cố Phong và Diệp Ninh đã đến rồi.“Anh ta đã tỉnh, cảm xúc cũng coi như khá ổn định. Nhưng anh ta lại không phối hợp điều tra với chúng tôi, đòi gặp đồng chí Diệp Ninh thì mới chịu nói.” Lữ Đình lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói.Gương mặt Cố Phong trở nên âm u thấy rõ: “Tôi đi vào xem thử.”“Cố Phong!”Diệp Ninh và Lữ Đình đồng thanh gọi anh ại.“Anh cứ ở bên ngoài đi, để tôi đi vào trong với đồng chí Diệp Ninh.” Lữ Đình tăng thêm âm lượng nói.Hiện tại cảm xúc của Mục Văn Hạo ổn định nhưng không có nghĩa là nhìn thấy Cố Phong rồi vẫn cứ ổn định.Hiện tại kích thích anh ta cũng không có bất cứ lợi ích gì.Hiển nhiên Diệp Ninh cũng nghĩ như thế.Cố Phong nhíu chặt mày lại.Lữ Đình trịnh trọng cam đoan: “Có tôi ở đây, anh cứ yên tâm!”Diệp Ninh nắm tay anh, cho anh một ánh mắt “yên tâm”.Cố Phong cũng biết rõ tình hình hiện tại.TBCAnh không nói gì, nhưng cũng không ngăn cản. 

Diệp Ninh chìm đắm bên trong cơn ác mộng

Trong giấc mơ kia, người cầm d.a.o găm tự đ.â.m vào người đã đổi từ Mục Văn Hạo thành chính Cố Phong.

Cố Phong ngã ở bên trong vũng máu.

Mà Mục Văn Hạo cầm d.a.o găm cười đáng sợ...

“Tiểu Ninh?!”

Tiếng kêu gọi ầm ĩ của Cố Phong liên tục vang lên bên tai cô.

Diệp Ninh cố gắng muốn mở to mắt, nhưng vẫn không thể làm được gì.

Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.

Reng reng reng!

Reng reng reng!

Diệp Ninh bỗng nhiên bừng tỉnh, há to miệng thở hổn hển.

“Tiểu Ninh, em nằm mơ thấy ác mộng, anh ở ngay bên cạnh em đây.”

Gương mặt lo lắng của Cố Phong rơi vào trong ánh mắt vẫn còn chưa hoàn toàn mất đi vẻ sợ hãi của cô.

Ngay giây phút nhận ra anh, mắt Diệp Ninh đỏ lên.

Là mơ.

Anh không có việc gì.

Cố Phong ôm cô, muốn giảm bớt nỗi sợ hãi của cô.

Trong lúc ngủ mơ cô cứ liên tục gọi tên của anh, giống như đã trải qua chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.

Điện thoại bàn trong phòng khách cứ vang lên liên tục.

Cố Phong nghĩ có lẽ người gọi điện thoại đến chính là Lữ Đình, anh đành phải nhanh chóng buông cô ra.

“Không có gì. Anh đi nghe điện thoại trước đã, em ở một mình có được không?”

Lý trí của Diệp Ninh đã quay về trong đầu óc, cô gật đầu.

Chờ Cố Phong ra khỏi phòng ngủ, cô sờ trán của mình.

Trán cô đã toát đầy mồ hôi.

Khung cảnh trong giấc mơ có vẻ vô cùng chân thật, chân thật đến mức sau khi cô tỉnh lại rồi vẫn cứ cảm thấy ngạt thở.

Cô tự nhận bản thân mình không phải là loại phụ nữ có tâm lý yếu ớt, nhưng không ngờ rằng lúc này cô hoàn toàn không thể nào thoát khỏi chuyện này.

Nghĩ đến cảnh Cố Phong sốt ruột như thế, rõ ràng cũng có chút sợ hãi trước trạng thái của cô.

Mười mấy giây sau, Cố Phong đã nghe điện thoại xong quay về.

Ánh mắt của anh khi nhìn về phía Diệp Ninh trở nên vô cùng nghiêm túc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - 

https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1329.html

.]

“Sao thế?”

Phản ứng *****ên của Diệp Ninh chính là có phải Mục Văn Hạo lại xảy ra chuyện gì hay không?”

“Mục Văn Hạo tỉnh, nhưng anh ta không chịu nói gì hết, kiên quyết muốn gặp em.”

Cố Phong cực kỳ không muốn để Diệp Ninh đi gặp mặt Mục Văn Hạo, nhưng mà hiện tại dựa theo quy trình phá án thì bọn họ nhất định phải đi qua đó.

Diệp Ninh nghe được là chuyện này, ngược lại giống như trút được gánh nặng.

“Được rồi, em đi đây.”

“Nhưng mà...”

“Em không có vấn đề gì” Diệp Ninh biết Cố Phong lo lắng điều gì.

Nhưng mà cô cũng không muốn làm anh và Lữ Đình khó xử.

Hơn nữa cho dù hiện tại cô không đi thì Mục Văn Hạo vẫn luôn có cách buộc cô đi qua đó.

Bệnh viện.

Lữ Đình không ngờ rằng thái độ của Mục Văn Hạo lại cứng đầu đến thế.

Cho dù bọn họ hỏi cái gì, anh ta đều ngậm miệng không hề đáp lại.

Hiện tại anh ta còn trực tiếp nhắm chặt mắt, không thèm nhúc nhích nữa.

“Các cậu ở lại đây đi.”

Anh ấy đã gọi điện thoại cho Cố Phong rồi, tính thời gian thì chắc là cũng sắp đến rồi.

Quả nhiên chờ anh ấy ra khỏi phòng bệnh một lúc thì Cố Phong và Diệp Ninh đã đến rồi.

“Anh ta đã tỉnh, cảm xúc cũng coi như khá ổn định. Nhưng anh ta lại không phối hợp điều tra với chúng tôi, đòi gặp đồng chí Diệp Ninh thì mới chịu nói.” Lữ Đình lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Gương mặt Cố Phong trở nên âm u thấy rõ: “Tôi đi vào xem thử.”

“Cố Phong!”

Diệp Ninh và Lữ Đình đồng thanh gọi anh ại.

“Anh cứ ở bên ngoài đi, để tôi đi vào trong với đồng chí Diệp Ninh.” Lữ Đình tăng thêm âm lượng nói.

Hiện tại cảm xúc của Mục Văn Hạo ổn định nhưng không có nghĩa là nhìn thấy Cố Phong rồi vẫn cứ ổn định.

Hiện tại kích thích anh ta cũng không có bất cứ lợi ích gì.

Hiển nhiên Diệp Ninh cũng nghĩ như thế.

Cố Phong nhíu chặt mày lại.

Lữ Đình trịnh trọng cam đoan: “Có tôi ở đây, anh cứ yên tâm!”

Diệp Ninh nắm tay anh, cho anh một ánh mắt “yên tâm”.

Cố Phong cũng biết rõ tình hình hiện tại.

TBC

Anh không nói gì, nhưng cũng không ngăn cản.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh chìm đắm bên trong cơn ác mộngTrong giấc mơ kia, người cầm d.a.o găm tự đ.â.m vào người đã đổi từ Mục Văn Hạo thành chính Cố Phong.Cố Phong ngã ở bên trong vũng máu.Mà Mục Văn Hạo cầm d.a.o găm cười đáng sợ...“Tiểu Ninh?!”Tiếng kêu gọi ầm ĩ của Cố Phong liên tục vang lên bên tai cô.Diệp Ninh cố gắng muốn mở to mắt, nhưng vẫn không thể làm được gì.Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.Reng reng reng!Reng reng reng!Diệp Ninh bỗng nhiên bừng tỉnh, há to miệng thở hổn hển.“Tiểu Ninh, em nằm mơ thấy ác mộng, anh ở ngay bên cạnh em đây.”Gương mặt lo lắng của Cố Phong rơi vào trong ánh mắt vẫn còn chưa hoàn toàn mất đi vẻ sợ hãi của cô.Ngay giây phút nhận ra anh, mắt Diệp Ninh đỏ lên.Là mơ.Anh không có việc gì.Cố Phong ôm cô, muốn giảm bớt nỗi sợ hãi của cô.Trong lúc ngủ mơ cô cứ liên tục gọi tên của anh, giống như đã trải qua chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.Điện thoại bàn trong phòng khách cứ vang lên liên tục.Cố Phong nghĩ có lẽ người gọi điện thoại đến chính là Lữ Đình, anh đành phải nhanh chóng buông cô ra.“Không có gì. Anh đi nghe điện thoại trước đã, em ở một mình có được không?”Lý trí của Diệp Ninh đã quay về trong đầu óc, cô gật đầu.Chờ Cố Phong ra khỏi phòng ngủ, cô sờ trán của mình.Trán cô đã toát đầy mồ hôi.Khung cảnh trong giấc mơ có vẻ vô cùng chân thật, chân thật đến mức sau khi cô tỉnh lại rồi vẫn cứ cảm thấy ngạt thở.Cô tự nhận bản thân mình không phải là loại phụ nữ có tâm lý yếu ớt, nhưng không ngờ rằng lúc này cô hoàn toàn không thể nào thoát khỏi chuyện này.Nghĩ đến cảnh Cố Phong sốt ruột như thế, rõ ràng cũng có chút sợ hãi trước trạng thái của cô.Mười mấy giây sau, Cố Phong đã nghe điện thoại xong quay về.Ánh mắt của anh khi nhìn về phía Diệp Ninh trở nên vô cùng nghiêm túc.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1329.html.]“Sao thế?”Phản ứng *****ên của Diệp Ninh chính là có phải Mục Văn Hạo lại xảy ra chuyện gì hay không?”“Mục Văn Hạo tỉnh, nhưng anh ta không chịu nói gì hết, kiên quyết muốn gặp em.”Cố Phong cực kỳ không muốn để Diệp Ninh đi gặp mặt Mục Văn Hạo, nhưng mà hiện tại dựa theo quy trình phá án thì bọn họ nhất định phải đi qua đó.Diệp Ninh nghe được là chuyện này, ngược lại giống như trút được gánh nặng.“Được rồi, em đi đây.”“Nhưng mà...”“Em không có vấn đề gì” Diệp Ninh biết Cố Phong lo lắng điều gì.Nhưng mà cô cũng không muốn làm anh và Lữ Đình khó xử.Hơn nữa cho dù hiện tại cô không đi thì Mục Văn Hạo vẫn luôn có cách buộc cô đi qua đó.Bệnh viện.Lữ Đình không ngờ rằng thái độ của Mục Văn Hạo lại cứng đầu đến thế.Cho dù bọn họ hỏi cái gì, anh ta đều ngậm miệng không hề đáp lại.Hiện tại anh ta còn trực tiếp nhắm chặt mắt, không thèm nhúc nhích nữa.“Các cậu ở lại đây đi.”Anh ấy đã gọi điện thoại cho Cố Phong rồi, tính thời gian thì chắc là cũng sắp đến rồi.Quả nhiên chờ anh ấy ra khỏi phòng bệnh một lúc thì Cố Phong và Diệp Ninh đã đến rồi.“Anh ta đã tỉnh, cảm xúc cũng coi như khá ổn định. Nhưng anh ta lại không phối hợp điều tra với chúng tôi, đòi gặp đồng chí Diệp Ninh thì mới chịu nói.” Lữ Đình lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói.Gương mặt Cố Phong trở nên âm u thấy rõ: “Tôi đi vào xem thử.”“Cố Phong!”Diệp Ninh và Lữ Đình đồng thanh gọi anh ại.“Anh cứ ở bên ngoài đi, để tôi đi vào trong với đồng chí Diệp Ninh.” Lữ Đình tăng thêm âm lượng nói.Hiện tại cảm xúc của Mục Văn Hạo ổn định nhưng không có nghĩa là nhìn thấy Cố Phong rồi vẫn cứ ổn định.Hiện tại kích thích anh ta cũng không có bất cứ lợi ích gì.Hiển nhiên Diệp Ninh cũng nghĩ như thế.Cố Phong nhíu chặt mày lại.Lữ Đình trịnh trọng cam đoan: “Có tôi ở đây, anh cứ yên tâm!”Diệp Ninh nắm tay anh, cho anh một ánh mắt “yên tâm”.Cố Phong cũng biết rõ tình hình hiện tại.TBCAnh không nói gì, nhưng cũng không ngăn cản. 

Chương 1327: Chương 1327