“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 1328: Chương 1328
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Lữ Đình cho Diệp Ninh một ánh mắt, hai người cùng nhau đi vào phòng bệnh.Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức không có một tiếng động.Diệp Ninh thong thả đến gần giường bệnh.Nếu nói lúc trước cô chỉ đề phòng và căm ghét Mục Văn Hạo thì hiện tại cô lại còn sợ hãi anh ta nữa.Cô bình tĩnh lại, lạnh như băng nói: “Tôi đến rồi.”Mục Văn Hạo vốn dĩ đang nhắm mắt lại, gần như là lập tức mở bừng mắt ra.Nhìn thấy Diệp Ninh, gương mặt tái nhợt của anh ta lộ ra một chút thần thái.“Tôi còn cho rằng sau khi tôi tỉnh lại, người *****ên tôi nhìn thấy sẽ là cô.”Giọng nói suy yếu khàn khàn giống như đang lên án việc cô không có mặt ở nơi này.“Nhưng mà hiện tại cũng tốt lắm rồi. Chắc cô cũng hiểu được tình cảm của tôi dành cho cô rồi đúng không?”Anh ta thậm chí không thèm quan tâm đến việc còn có những người khác ở đây, không chút kiêng dè bày tỏ tình cảm của mình.Sắc mặt của Diệp Ninh lại càng thêm khó coi.Lữ Đình cố ý ho khan hai tiếng, ngắt ngang vẻ kích động của Mục Văn Hạo.“Hiện tại đồng chí Diệp Ninh đã đến, anh đã có thể trình bày tình huống bị thương của mình rồi đúng không?”Bọn họ cần phải hỏi rõ ràng xem rốt cuộc có phải Mục Văn Hạo tự mình hại mình hay không, sau đó mới có thể kết thúc vụ án này.Mục Văn Hạo không vui nhướng mày lên, vô cùng khó chịu vì sự tồn tại của bọn họ.“Tại sao mấy người còn ở nơi này? Tôi chỉ muốn nói chuyện với Diệp Ninh mà thôi!”Thái độ của anh ta vô cùng kiêu ngạo, hoàn toàn không thèm để mắt đến mấy người bọn họ.Lữ Đình cũng không biểu hiện ra vẻ tức giận, mà lại thuận thế nói: “Chúng tôi chỉ đang làm theo quy định mà thôi. Anh muốn chúng tôi đi thì chỉ cần thành thật trả lời vấn đề của tôi là được.”Mục Văn Hạo không chỉ không phối hợp mà thái độ lại càng thêm ngang ngược hơn.“Cái gì mà làm theo quy định chứ? Ở đâu ra chuyện công? Đây là chuyện riêng giữa tôi và Diệp Ninh, mời mấy người lập tức đi ra ngoài ngay!”“Cho nên vết thương này của anh là do anh tự mình hại mình hay là có nguyên nhân khác?” Lữ Đình vẫn cứ tiếp tục truy vấn.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1330.html.]Mục Văn Hạo đương nhiên biết bọn họ muốn hỏi cái gì, mất kiên nhẫn đáp: “Không có liên quan gì đến Diệp Ninh, mấy người biến đi được chưa?”Lữ Đình nhìn về phía hai công an đứng ở bên cạnh.Bọn họ cũng đang chờ đợi những lời này của Mục Văn Hạo.“Vậy còn những người khác...”“Cái gì mà người khác, làm gì còn người khác nào? Mấy tên công an mấy người rảnh rỗi không có chuyện gì làm đúng không?” Gương mặt Mục Văn Hạo vô cùng âm u.Bởi vì mất m.á.u quá nhiều, thể lực của anh ta vốn dĩ cũng không còn lại bao nhiêu, hiện tại đương nhiên không có tâm trạng đi ứng phó những người không liên quan này.Tuy rằng anh ta cũng không hề nói rõ là tự mình hại mình, nhưng mà hai câu nói này cũng đã đủ làm Lữ Đình đưa ra kết luận rồi.Nhưng mà Lữ Đình sẽ không thật sự để Diệp Ninh ở lại nơi này một mình. “Diệp Ninh?” Anh ấy dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đi ra ngoài với anh ấy.Nhưng anh ấy lại không ngờ rằng Diệp Ninh lại từ chối.“Sở trưởng Lữ, để tôi nói chuyện riêng với anh ta vài câu.”Diệp Ninh rất rõ ràng, nếu hiện tại cô cứ thế mà rời đi, Mục Văn Hạo chắc chắn sẽ lại tiếp tục nổi điên nữa.Lữ Đình lộ ra vẻ mặt khó xử.Diệp Ninh tiếp tục nói: “Các anh đều ở bên ngoài, sẽ không có chuyện gì đâu.”Lữ Đình đảo mắt nhìn tới nhìn lui giữa cô và Mục Văn Hạo vài giây, cuối cùng ngầm đồng ý với quyết định của cô.Không bao lâu sau, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Diệp Ninh và Mục Văn Hạo.Mục Văn Hạo trông có vẻ hiền hòa hơn rất nhiều, giống như trở thành một người hoàn toàn khác với lúc nãy.“Mau đến gần tôi.”TBCAnh ta gian nan nâng tay lên, vẫy tay với Diệp Ninh.Anh ta cực kỳ khó chịu vì khoảng cách giữa hai người bọn họ hiện tại.Quá xa, anh ta không nhìn thấy rõ biểu cảm hiện tại của cô.Diệp Ninh chần chờ vài giây, thật sự nghe lời bước về phía trước.Cuối cùng cô dừng lại ở khoảng cách cách giường bệnh chừng hai bước chân.Khóe môi Mục Văn Hạo điên cuồng giơ lên, nhìn thấy cô nghe lời như thế, cảm thấy anh ta đã làm ra một việc chính xác nhất trong đời.
Lữ Đình cho Diệp Ninh một ánh mắt, hai người cùng nhau đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức không có một tiếng động.
Diệp Ninh thong thả đến gần giường bệnh.
Nếu nói lúc trước cô chỉ đề phòng và căm ghét Mục Văn Hạo thì hiện tại cô lại còn sợ hãi anh ta nữa.
Cô bình tĩnh lại, lạnh như băng nói: “Tôi đến rồi.”
Mục Văn Hạo vốn dĩ đang nhắm mắt lại, gần như là lập tức mở bừng mắt ra.
Nhìn thấy Diệp Ninh, gương mặt tái nhợt của anh ta lộ ra một chút thần thái.
“Tôi còn cho rằng sau khi tôi tỉnh lại, người *****ên tôi nhìn thấy sẽ là cô.”
Giọng nói suy yếu khàn khàn giống như đang lên án việc cô không có mặt ở nơi này.
“Nhưng mà hiện tại cũng tốt lắm rồi. Chắc cô cũng hiểu được tình cảm của tôi dành cho cô rồi đúng không?”
Anh ta thậm chí không thèm quan tâm đến việc còn có những người khác ở đây, không chút kiêng dè bày tỏ tình cảm của mình.
Sắc mặt của Diệp Ninh lại càng thêm khó coi.
Lữ Đình cố ý ho khan hai tiếng, ngắt ngang vẻ kích động của Mục Văn Hạo.
“Hiện tại đồng chí Diệp Ninh đã đến, anh đã có thể trình bày tình huống bị thương của mình rồi đúng không?”
Bọn họ cần phải hỏi rõ ràng xem rốt cuộc có phải Mục Văn Hạo tự mình hại mình hay không, sau đó mới có thể kết thúc vụ án này.
Mục Văn Hạo không vui nhướng mày lên, vô cùng khó chịu vì sự tồn tại của bọn họ.
“Tại sao mấy người còn ở nơi này? Tôi chỉ muốn nói chuyện với Diệp Ninh mà thôi!”
Thái độ của anh ta vô cùng kiêu ngạo, hoàn toàn không thèm để mắt đến mấy người bọn họ.
Lữ Đình cũng không biểu hiện ra vẻ tức giận, mà lại thuận thế nói: “Chúng tôi chỉ đang làm theo quy định mà thôi. Anh muốn chúng tôi đi thì chỉ cần thành thật trả lời vấn đề của tôi là được.”
Mục Văn Hạo không chỉ không phối hợp mà thái độ lại càng thêm ngang ngược hơn.
“Cái gì mà làm theo quy định chứ? Ở đâu ra chuyện công? Đây là chuyện riêng giữa tôi và Diệp Ninh, mời mấy người lập tức đi ra ngoài ngay!”
“Cho nên vết thương này của anh là do anh tự mình hại mình hay là có nguyên nhân khác?” Lữ Đình vẫn cứ tiếp tục truy vấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1330.html
.]
Mục Văn Hạo đương nhiên biết bọn họ muốn hỏi cái gì, mất kiên nhẫn đáp: “Không có liên quan gì đến Diệp Ninh, mấy người biến đi được chưa?”
Lữ Đình nhìn về phía hai công an đứng ở bên cạnh.
Bọn họ cũng đang chờ đợi những lời này của Mục Văn Hạo.
“Vậy còn những người khác...”
“Cái gì mà người khác, làm gì còn người khác nào? Mấy tên công an mấy người rảnh rỗi không có chuyện gì làm đúng không?” Gương mặt Mục Văn Hạo vô cùng âm u.
Bởi vì mất m.á.u quá nhiều, thể lực của anh ta vốn dĩ cũng không còn lại bao nhiêu, hiện tại đương nhiên không có tâm trạng đi ứng phó những người không liên quan này.
Tuy rằng anh ta cũng không hề nói rõ là tự mình hại mình, nhưng mà hai câu nói này cũng đã đủ làm Lữ Đình đưa ra kết luận rồi.
Nhưng mà Lữ Đình sẽ không thật sự để Diệp Ninh ở lại nơi này một mình. “Diệp Ninh?” Anh ấy dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đi ra ngoài với anh ấy.
Nhưng anh ấy lại không ngờ rằng Diệp Ninh lại từ chối.
“Sở trưởng Lữ, để tôi nói chuyện riêng với anh ta vài câu.”
Diệp Ninh rất rõ ràng, nếu hiện tại cô cứ thế mà rời đi, Mục Văn Hạo chắc chắn sẽ lại tiếp tục nổi điên nữa.
Lữ Đình lộ ra vẻ mặt khó xử.
Diệp Ninh tiếp tục nói: “Các anh đều ở bên ngoài, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lữ Đình đảo mắt nhìn tới nhìn lui giữa cô và Mục Văn Hạo vài giây, cuối cùng ngầm đồng ý với quyết định của cô.
Không bao lâu sau, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Diệp Ninh và Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo trông có vẻ hiền hòa hơn rất nhiều, giống như trở thành một người hoàn toàn khác với lúc nãy.
“Mau đến gần tôi.”
TBC
Anh ta gian nan nâng tay lên, vẫy tay với Diệp Ninh.
Anh ta cực kỳ khó chịu vì khoảng cách giữa hai người bọn họ hiện tại.
Quá xa, anh ta không nhìn thấy rõ biểu cảm hiện tại của cô.
Diệp Ninh chần chờ vài giây, thật sự nghe lời bước về phía trước.
Cuối cùng cô dừng lại ở khoảng cách cách giường bệnh chừng hai bước chân.
Khóe môi Mục Văn Hạo điên cuồng giơ lên, nhìn thấy cô nghe lời như thế, cảm thấy anh ta đã làm ra một việc chính xác nhất trong đời.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Lữ Đình cho Diệp Ninh một ánh mắt, hai người cùng nhau đi vào phòng bệnh.Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức không có một tiếng động.Diệp Ninh thong thả đến gần giường bệnh.Nếu nói lúc trước cô chỉ đề phòng và căm ghét Mục Văn Hạo thì hiện tại cô lại còn sợ hãi anh ta nữa.Cô bình tĩnh lại, lạnh như băng nói: “Tôi đến rồi.”Mục Văn Hạo vốn dĩ đang nhắm mắt lại, gần như là lập tức mở bừng mắt ra.Nhìn thấy Diệp Ninh, gương mặt tái nhợt của anh ta lộ ra một chút thần thái.“Tôi còn cho rằng sau khi tôi tỉnh lại, người *****ên tôi nhìn thấy sẽ là cô.”Giọng nói suy yếu khàn khàn giống như đang lên án việc cô không có mặt ở nơi này.“Nhưng mà hiện tại cũng tốt lắm rồi. Chắc cô cũng hiểu được tình cảm của tôi dành cho cô rồi đúng không?”Anh ta thậm chí không thèm quan tâm đến việc còn có những người khác ở đây, không chút kiêng dè bày tỏ tình cảm của mình.Sắc mặt của Diệp Ninh lại càng thêm khó coi.Lữ Đình cố ý ho khan hai tiếng, ngắt ngang vẻ kích động của Mục Văn Hạo.“Hiện tại đồng chí Diệp Ninh đã đến, anh đã có thể trình bày tình huống bị thương của mình rồi đúng không?”Bọn họ cần phải hỏi rõ ràng xem rốt cuộc có phải Mục Văn Hạo tự mình hại mình hay không, sau đó mới có thể kết thúc vụ án này.Mục Văn Hạo không vui nhướng mày lên, vô cùng khó chịu vì sự tồn tại của bọn họ.“Tại sao mấy người còn ở nơi này? Tôi chỉ muốn nói chuyện với Diệp Ninh mà thôi!”Thái độ của anh ta vô cùng kiêu ngạo, hoàn toàn không thèm để mắt đến mấy người bọn họ.Lữ Đình cũng không biểu hiện ra vẻ tức giận, mà lại thuận thế nói: “Chúng tôi chỉ đang làm theo quy định mà thôi. Anh muốn chúng tôi đi thì chỉ cần thành thật trả lời vấn đề của tôi là được.”Mục Văn Hạo không chỉ không phối hợp mà thái độ lại càng thêm ngang ngược hơn.“Cái gì mà làm theo quy định chứ? Ở đâu ra chuyện công? Đây là chuyện riêng giữa tôi và Diệp Ninh, mời mấy người lập tức đi ra ngoài ngay!”“Cho nên vết thương này của anh là do anh tự mình hại mình hay là có nguyên nhân khác?” Lữ Đình vẫn cứ tiếp tục truy vấn.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1330.html.]Mục Văn Hạo đương nhiên biết bọn họ muốn hỏi cái gì, mất kiên nhẫn đáp: “Không có liên quan gì đến Diệp Ninh, mấy người biến đi được chưa?”Lữ Đình nhìn về phía hai công an đứng ở bên cạnh.Bọn họ cũng đang chờ đợi những lời này của Mục Văn Hạo.“Vậy còn những người khác...”“Cái gì mà người khác, làm gì còn người khác nào? Mấy tên công an mấy người rảnh rỗi không có chuyện gì làm đúng không?” Gương mặt Mục Văn Hạo vô cùng âm u.Bởi vì mất m.á.u quá nhiều, thể lực của anh ta vốn dĩ cũng không còn lại bao nhiêu, hiện tại đương nhiên không có tâm trạng đi ứng phó những người không liên quan này.Tuy rằng anh ta cũng không hề nói rõ là tự mình hại mình, nhưng mà hai câu nói này cũng đã đủ làm Lữ Đình đưa ra kết luận rồi.Nhưng mà Lữ Đình sẽ không thật sự để Diệp Ninh ở lại nơi này một mình. “Diệp Ninh?” Anh ấy dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đi ra ngoài với anh ấy.Nhưng anh ấy lại không ngờ rằng Diệp Ninh lại từ chối.“Sở trưởng Lữ, để tôi nói chuyện riêng với anh ta vài câu.”Diệp Ninh rất rõ ràng, nếu hiện tại cô cứ thế mà rời đi, Mục Văn Hạo chắc chắn sẽ lại tiếp tục nổi điên nữa.Lữ Đình lộ ra vẻ mặt khó xử.Diệp Ninh tiếp tục nói: “Các anh đều ở bên ngoài, sẽ không có chuyện gì đâu.”Lữ Đình đảo mắt nhìn tới nhìn lui giữa cô và Mục Văn Hạo vài giây, cuối cùng ngầm đồng ý với quyết định của cô.Không bao lâu sau, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Diệp Ninh và Mục Văn Hạo.Mục Văn Hạo trông có vẻ hiền hòa hơn rất nhiều, giống như trở thành một người hoàn toàn khác với lúc nãy.“Mau đến gần tôi.”TBCAnh ta gian nan nâng tay lên, vẫy tay với Diệp Ninh.Anh ta cực kỳ khó chịu vì khoảng cách giữa hai người bọn họ hiện tại.Quá xa, anh ta không nhìn thấy rõ biểu cảm hiện tại của cô.Diệp Ninh chần chờ vài giây, thật sự nghe lời bước về phía trước.Cuối cùng cô dừng lại ở khoảng cách cách giường bệnh chừng hai bước chân.Khóe môi Mục Văn Hạo điên cuồng giơ lên, nhìn thấy cô nghe lời như thế, cảm thấy anh ta đã làm ra một việc chính xác nhất trong đời.