“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 1382: Chương 1382

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Giai Bội, hiện tại em đã cảm thấy đỡ hơn chưa? Nếu đỡ hơn rồi thì chúng ta lên xe, về nhà thôi.” Diệp Ninh hỏi cảm giác của cô ấy.Chu Giai Bội lảo đảo đi vài bước, đã không còn cảm thấy buồn nôn quá nhiều nữa.“Chắc là em... không có việc gì nữa.”Diệp Ninh lại đỡ cô ấy lên xe lần nữa.Lần này Vương Kim cũng không lái xe quá nhanh, chủ yếu là muốn ổn định, tránh cho Chu Giai Bội lại buồn nôn lần nữa...Đoàn văn công.Lý Trường Đông nhàn nhã ra khỏi tiệc giao lưu, tối nay vợi của anh ta đã về nhà mẹ đẻ ở, cho nên anh ta mới có thể đi ra chơi góp vui.Nhưng mà hiện tại tất cả mọi người đều đã biết anh ta đã kết hôn, thân phận đương nhiên cũng bị gò bó một chút.Ngay lúc anh ta chuẩn bị đi về nhà thì đằng trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, cản đường đi của anh ta.“Ai thế?”Anh ta không vui hỏi, sau đó nương theo ánh trăng nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương.“Tại sao lại là cô?!”Lý Trường Đông thay đổi sắc mặt kịch liệt, lập tức đề phòng.TBCNgười đứng trước mặt anh ta không phải người nào khác, mà chính là Vương Hinh Tuyết đã bị anh ta vứt bỏ như giày rách từ lâu.“Sao lại không thể là tôi chứ? Hay là anh đã quên mất tôi từ lâu rồi?” Vương Hinh Tuyết sâu kín nỉ non.Lý Trường Đông cứng đờ hỏi: “Cô không phải đang... ở bệnh viện sao?”Cũng chính vì biết trạng thái tinh thần của cô ta có vấn đề cho nên hiện tại anh ta mới cẩn thận như thế, tránh cho lời nói của mình kích thích đến cô ta.“Mấy ngày trước tôi đã khỏi hẳn xuất viện. Nghe nói anh kết hôn rồi, đúng không?”Lý Trường Đông nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Hinh Tuyết, đúng là không tìm thấy được bất cứ biểu cảm khác thường nào, lại nghe cô ta hỏi như thế, cuối cùng cũng có chút chột dạ. “Tuổi của tôi cũng không nhỏ, dù sao cũng phải có người kết bạn cùng nhau chung sống.”Vương Hinh Tuyết lại còn mỉm cười.Cô ta vẫn rất xinh đẹp, dưới sự nổi bật của ánh trăng, càng lộ ra một chút vẻ nhu nhược.“Đàn ông quả nhiên đều là người không có lương tâm, uổng công đến tận bây giờ em vẫn cứ nhớ mãi không quên anh.”Cô ta đột nhiên tỏ ra thân thiện làm Lý Trường Đông cảm thấy vô cùng bất ngờ.“Cô nhớ mãi không quên tôi? Không phải cô luôn thích Cố Phong sao?”Anh ta cố ý nhắc đến Cố Phong, mục đích là vì muốn dời lực chú ý của Vương Hinh Tuyết đến trên người của người khác.Vương Hinh Tuyết cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta không chớp mắt.“Sao Cố Phong có thể so được với anh chứ? Trước kia em bị mù mới cảm thấy anh ta tốt. Nhưng mà anh là người đàn ông *****ên của em, cho dù lúc rm bị bệnh thì trong đầu cũng đều nghĩ đến anh.”Lý Trường Đông không ngờ rằng cô ta sẽ si tình như thế, không chỉ không nghi ngờ, ngược lại còn thêm chút đắc ý.Anh ta có bản lĩnh làm bản thân nhớ mãi không quên như thế đó.Vương Hinh Tuyết thấy anh ta không tiếp tục phản bác nữa, hơi kéo gần khoảng cách giữa hai người, ánh mắt ai oán.“Vốn dĩ em muốn gả cho anh, không ngờ anh lại không muốn em. Không lẽ em tệ đến thế sao?”Cô ta vừa nói vừa nắm lấy góc áo của Lý Trường Đông.Theo động tác của cô, một mùi hương thoang thoảng bay đến chóp mũi của Lý Trường Đông, làm đầu óc của anh ta trở nên nhộn nhạo.“Sao em lại tệ được chứ? Là anh không có phúc mà thôi.”Vương Hinh Tuyết lập tức đến gần, mãi đến khi rúc vào trong lòng n.g.ự.c anh ta, tiếng nói nỉ non trực tiếp biến hành lời khiêu khích.“Em cũng không quan tâm anh đã kết hôn hay chưa, chỉ muốn ở bên cạnh anh.”Khóe môi Lý Trường Đông điên cuồng cong lên, người đẹp nhào vào trong lòng, đương nhiên là không thể từ chối được rồi. 

“Giai Bội, hiện tại em đã cảm thấy đỡ hơn chưa? Nếu đỡ hơn rồi thì chúng ta lên xe, về nhà thôi.” Diệp Ninh hỏi cảm giác của cô ấy.

Chu Giai Bội lảo đảo đi vài bước, đã không còn cảm thấy buồn nôn quá nhiều nữa.

“Chắc là em... không có việc gì nữa.”

Diệp Ninh lại đỡ cô ấy lên xe lần nữa.

Lần này Vương Kim cũng không lái xe quá nhanh, chủ yếu là muốn ổn định, tránh cho Chu Giai Bội lại buồn nôn lần nữa...

Đoàn văn công.

Lý Trường Đông nhàn nhã ra khỏi tiệc giao lưu, tối nay vợi của anh ta đã về nhà mẹ đẻ ở, cho nên anh ta mới có thể đi ra chơi góp vui.

Nhưng mà hiện tại tất cả mọi người đều đã biết anh ta đã kết hôn, thân phận đương nhiên cũng bị gò bó một chút.

Ngay lúc anh ta chuẩn bị đi về nhà thì đằng trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, cản đường đi của anh ta.

“Ai thế?”

Anh ta không vui hỏi, sau đó nương theo ánh trăng nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương.

“Tại sao lại là cô?!”

Lý Trường Đông thay đổi sắc mặt kịch liệt, lập tức đề phòng.

TBC

Người đứng trước mặt anh ta không phải người nào khác, mà chính là Vương Hinh Tuyết đã bị anh ta vứt bỏ như giày rách từ lâu.

“Sao lại không thể là tôi chứ? Hay là anh đã quên mất tôi từ lâu rồi?” Vương Hinh Tuyết sâu kín nỉ non.

Lý Trường Đông cứng đờ hỏi: “Cô không phải đang... ở bệnh viện sao?”

Cũng chính vì biết trạng thái tinh thần của cô ta có vấn đề cho nên hiện tại anh ta mới cẩn thận như thế, tránh cho lời nói của mình kích thích đến cô ta.

“Mấy ngày trước tôi đã khỏi hẳn xuất viện. Nghe nói anh kết hôn rồi, đúng không?”

Lý Trường Đông nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Hinh Tuyết, đúng là không tìm thấy được bất cứ biểu cảm khác thường nào, lại nghe cô ta hỏi như thế, cuối cùng cũng có chút chột dạ.

 

“Tuổi của tôi cũng không nhỏ, dù sao cũng phải có người kết bạn cùng nhau chung sống.”

Vương Hinh Tuyết lại còn mỉm cười.

Cô ta vẫn rất xinh đẹp, dưới sự nổi bật của ánh trăng, càng lộ ra một chút vẻ nhu nhược.

“Đàn ông quả nhiên đều là người không có lương tâm, uổng công đến tận bây giờ em vẫn cứ nhớ mãi không quên anh.”

Cô ta đột nhiên tỏ ra thân thiện làm Lý Trường Đông cảm thấy vô cùng bất ngờ.

“Cô nhớ mãi không quên tôi? Không phải cô luôn thích Cố Phong sao?”

Anh ta cố ý nhắc đến Cố Phong, mục đích là vì muốn dời lực chú ý của Vương Hinh Tuyết đến trên người của người khác.

Vương Hinh Tuyết cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta không chớp mắt.

“Sao Cố Phong có thể so được với anh chứ? Trước kia em bị mù mới cảm thấy anh ta tốt. Nhưng mà anh là người đàn ông *****ên của em, cho dù lúc rm bị bệnh thì trong đầu cũng đều nghĩ đến anh.”

Lý Trường Đông không ngờ rằng cô ta sẽ si tình như thế, không chỉ không nghi ngờ, ngược lại còn thêm chút đắc ý.

Anh ta có bản lĩnh làm bản thân nhớ mãi không quên như thế đó.

Vương Hinh Tuyết thấy anh ta không tiếp tục phản bác nữa, hơi kéo gần khoảng cách giữa hai người, ánh mắt ai oán.

“Vốn dĩ em muốn gả cho anh, không ngờ anh lại không muốn em. Không lẽ em tệ đến thế sao?”

Cô ta vừa nói vừa nắm lấy góc áo của Lý Trường Đông.

Theo động tác của cô, một mùi hương thoang thoảng bay đến chóp mũi của Lý Trường Đông, làm đầu óc của anh ta trở nên nhộn nhạo.

“Sao em lại tệ được chứ? Là anh không có phúc mà thôi.”

Vương Hinh Tuyết lập tức đến gần, mãi đến khi rúc vào trong lòng n.g.ự.c anh ta, tiếng nói nỉ non trực tiếp biến hành lời khiêu khích.

“Em cũng không quan tâm anh đã kết hôn hay chưa, chỉ muốn ở bên cạnh anh.”

Khóe môi Lý Trường Đông điên cuồng cong lên, người đẹp nhào vào trong lòng, đương nhiên là không thể từ chối được rồi.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Giai Bội, hiện tại em đã cảm thấy đỡ hơn chưa? Nếu đỡ hơn rồi thì chúng ta lên xe, về nhà thôi.” Diệp Ninh hỏi cảm giác của cô ấy.Chu Giai Bội lảo đảo đi vài bước, đã không còn cảm thấy buồn nôn quá nhiều nữa.“Chắc là em... không có việc gì nữa.”Diệp Ninh lại đỡ cô ấy lên xe lần nữa.Lần này Vương Kim cũng không lái xe quá nhanh, chủ yếu là muốn ổn định, tránh cho Chu Giai Bội lại buồn nôn lần nữa...Đoàn văn công.Lý Trường Đông nhàn nhã ra khỏi tiệc giao lưu, tối nay vợi của anh ta đã về nhà mẹ đẻ ở, cho nên anh ta mới có thể đi ra chơi góp vui.Nhưng mà hiện tại tất cả mọi người đều đã biết anh ta đã kết hôn, thân phận đương nhiên cũng bị gò bó một chút.Ngay lúc anh ta chuẩn bị đi về nhà thì đằng trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, cản đường đi của anh ta.“Ai thế?”Anh ta không vui hỏi, sau đó nương theo ánh trăng nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương.“Tại sao lại là cô?!”Lý Trường Đông thay đổi sắc mặt kịch liệt, lập tức đề phòng.TBCNgười đứng trước mặt anh ta không phải người nào khác, mà chính là Vương Hinh Tuyết đã bị anh ta vứt bỏ như giày rách từ lâu.“Sao lại không thể là tôi chứ? Hay là anh đã quên mất tôi từ lâu rồi?” Vương Hinh Tuyết sâu kín nỉ non.Lý Trường Đông cứng đờ hỏi: “Cô không phải đang... ở bệnh viện sao?”Cũng chính vì biết trạng thái tinh thần của cô ta có vấn đề cho nên hiện tại anh ta mới cẩn thận như thế, tránh cho lời nói của mình kích thích đến cô ta.“Mấy ngày trước tôi đã khỏi hẳn xuất viện. Nghe nói anh kết hôn rồi, đúng không?”Lý Trường Đông nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Hinh Tuyết, đúng là không tìm thấy được bất cứ biểu cảm khác thường nào, lại nghe cô ta hỏi như thế, cuối cùng cũng có chút chột dạ. “Tuổi của tôi cũng không nhỏ, dù sao cũng phải có người kết bạn cùng nhau chung sống.”Vương Hinh Tuyết lại còn mỉm cười.Cô ta vẫn rất xinh đẹp, dưới sự nổi bật của ánh trăng, càng lộ ra một chút vẻ nhu nhược.“Đàn ông quả nhiên đều là người không có lương tâm, uổng công đến tận bây giờ em vẫn cứ nhớ mãi không quên anh.”Cô ta đột nhiên tỏ ra thân thiện làm Lý Trường Đông cảm thấy vô cùng bất ngờ.“Cô nhớ mãi không quên tôi? Không phải cô luôn thích Cố Phong sao?”Anh ta cố ý nhắc đến Cố Phong, mục đích là vì muốn dời lực chú ý của Vương Hinh Tuyết đến trên người của người khác.Vương Hinh Tuyết cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta không chớp mắt.“Sao Cố Phong có thể so được với anh chứ? Trước kia em bị mù mới cảm thấy anh ta tốt. Nhưng mà anh là người đàn ông *****ên của em, cho dù lúc rm bị bệnh thì trong đầu cũng đều nghĩ đến anh.”Lý Trường Đông không ngờ rằng cô ta sẽ si tình như thế, không chỉ không nghi ngờ, ngược lại còn thêm chút đắc ý.Anh ta có bản lĩnh làm bản thân nhớ mãi không quên như thế đó.Vương Hinh Tuyết thấy anh ta không tiếp tục phản bác nữa, hơi kéo gần khoảng cách giữa hai người, ánh mắt ai oán.“Vốn dĩ em muốn gả cho anh, không ngờ anh lại không muốn em. Không lẽ em tệ đến thế sao?”Cô ta vừa nói vừa nắm lấy góc áo của Lý Trường Đông.Theo động tác của cô, một mùi hương thoang thoảng bay đến chóp mũi của Lý Trường Đông, làm đầu óc của anh ta trở nên nhộn nhạo.“Sao em lại tệ được chứ? Là anh không có phúc mà thôi.”Vương Hinh Tuyết lập tức đến gần, mãi đến khi rúc vào trong lòng n.g.ự.c anh ta, tiếng nói nỉ non trực tiếp biến hành lời khiêu khích.“Em cũng không quan tâm anh đã kết hôn hay chưa, chỉ muốn ở bên cạnh anh.”Khóe môi Lý Trường Đông điên cuồng cong lên, người đẹp nhào vào trong lòng, đương nhiên là không thể từ chối được rồi. 

Chương 1382: Chương 1382