“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 1416: Chương 1416

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Cho dù là người như Cố Phong thì gặp phải lời bôi nhọ này cũng không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.“Đoàn trưởng, tôi không có! Đừng nói là phát sinh quan hệ, tôi thậm chí còn chưa từng chạm vào một cọng lông của cô ta!”Vương Hinh Tuyết đúng là điên thật rồi, không ngờ lại còn muốn dùng danh tiết của cô ta để vu oan cho anh!Bốp!Trịnh Hồng Xương vỗ mạnh xuống bàn, phát ra tiếng vang vô cùng chói tai.“Cậu có xứng đáng với bộ quân trang mà mình đang mặc trên người, có xứng đáng với sự tin tưởng và kỳ vọng của tổ chức dành cho cậu hay không!”Lời nói sắc bén, không giận tự uy!Ánh mắt Cố Phong không hề né tránh chút nào, kiên định lặp lại lần nữa: “Tôi chưa từng làm!”Anh nói xong, văn phòng rơi vào khoảng yên lặng giống như c.h.ế.t chóc.Một giây.TBCNăm giây.Hai mươi giây.Từ nãy đến giờ Trịnh Hồng Xương vẫn luôn quan sát anh, không hề bỏ sót bất cứ biểu cảm nhỏ nhặt nào trên mặt của anh.Cố Phong thản nhiên đối mặt.Sự yên lặng kéo dài hơn một phút, Trịnh Hồng Xương mới thả lỏng tư thế ngồi.“Tôi tin tưởng cậu lần này.”Ít nhất anh đã vượt qua lần thử nghiệm này của ông ấy.Cố Phong cũng chẳng vui vẻ chút nào: “Đoàn trưởng, tôi không biết vì sao Vương Hinh Tuyết lại muốn bôi nhọ tôi như thế, nhưng mà xin trong đoàn đừng tin tưởng lời vu khống của cô ta.”Anh ta còn chưa xử lý xong Mục Văn Hạo, hiện tại lại thêm Vương Hinh Tuyết nhảy ra.Thậm chí anh ta còn nghi ngờ có phải hai người kia còn cấu kết với nhau hay không?Nếu không thì tại sao thời cơ Vương Hinh Tuyết xuất hiện lại trùng hợp như thế chứ?! Trịnh Hồng Xương đương nhiên hiểu ý của anh, lời nói thấm thía mà nói: “Tuy rằng tôi tin tưởng con người của cậu, nhưng cậu cũng nên biết loại chuyện này không phải chỉ dựa vào lời giải thích là có thể nói được rõ ràng.”Cho dù Vương Hinh Tuyết là người điên, nhưng nếu cứ để mặc cô ta tùy ý lan truyền mối quan hệ với Cố Phong ở bên ngoài, vậy thì cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ xấu đối với Cố Phong.“Tôi đã biết.” Bàn tay đang rũ bên người của Cố Phong siết chặt lại thành nắm đấm.Trịnh Hồng Xương hít một hơi thật sâu: “Vương Hinh Tuyết đưa ra yêu cầu muốn trong đoàn đứng ra giải quyết cho cô ta, để cô ta và cậu kết hôn.”“Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!” Cố Phong phản ứng vô cùng kịch liệt, cuối cùng cũng biết mục đích chân chính của Vương Hinh Tuyết là gì.Chỉ là anh thật sự không ngờ chuyện này đã qua lâu như thế, Vương Hinh Tuyết lại vẫn còn chấp nhất với đoạn tình cảm hoang đường như thế.“Nếu cậu không muốn cưới cô ta, vậy thì không nên trêu chọc người ta!” Trịnh Hồng Xương nhịn không được giọng nói trở nên sắc bén hơn.Hiện tại ông ấy rất giận Cố Phong, giận vì Cố Phong lại trêu chọc phải phiền phức này.Cố Phong cực kỳ bất đắc dĩ.Nổi giận xong, Trịnh Hồng Xương cũng biết chuyện này không phải lỗi của anh, cảm thấy rất đau đầu.Nếu biết trước như thế thì lúc trước ông ấy không nên phê duyệt đơn ly hôn kia của anh.“Chuyện này tôi sẽ tạm thời đè lại, nhưng mà cậu cũng phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết, nếu không sẽ rất phiền phức.”Nếu bọn họ không ly hôn, vậy mấy chuyện phiền phức rối loạn này cũng sẽ không tồn tại.Hiện tại Cố Phong chỉ nghĩ đến chuyện phục hôn với Diệp Ninh, nhưng mà cứ luôn có vấn đề xuất hiện, đây cũng không phải là tín hiệu tốt đẹp gì.“Vâng.” Tâm trạng của Cố Phong vô cùng âm u.Hiện tại anh thật sự phải cẩn thận ngẫm lại, phải làm thế nào mới có thể khống chế được miệng của kẻ điên kia.Một bên khác, Vương Cường kéo Vương Hinh Tuyết ra khỏi phạm vi bộ đội rồi, Vương Hinh Tuyết giống như lập tức thay đổi thành một người hoàn toàn khác, trực tiếp tránh thoát khỏi trói buộc của Vương Cường.“Em tự đi được!”Nói xong, cô ta cao ngạo chỉnh sửa lại những nếp nhăn trên quần áo và mái tóc rối bời của mình.Vương Cường nhíu chặt mày lại, ánh mắt khi nhìn về phía cô ta trở nên càng thêm xa lạ.“Em có điên không vậy?” 

Cho dù là người như Cố Phong thì gặp phải lời bôi nhọ này cũng không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.

“Đoàn trưởng, tôi không có! Đừng nói là phát sinh quan hệ, tôi thậm chí còn chưa từng chạm vào một cọng lông của cô ta!”

Vương Hinh Tuyết đúng là điên thật rồi, không ngờ lại còn muốn dùng danh tiết của cô ta để vu oan cho anh!

Bốp!

Trịnh Hồng Xương vỗ mạnh xuống bàn, phát ra tiếng vang vô cùng chói tai.

“Cậu có xứng đáng với bộ quân trang mà mình đang mặc trên người, có xứng đáng với sự tin tưởng và kỳ vọng của tổ chức dành cho cậu hay không!”

Lời nói sắc bén, không giận tự uy!

Ánh mắt Cố Phong không hề né tránh chút nào, kiên định lặp lại lần nữa: “Tôi chưa từng làm!”

Anh nói xong, văn phòng rơi vào khoảng yên lặng giống như c.h.ế.t chóc.

Một giây.

TBC

Năm giây.

Hai mươi giây.

Từ nãy đến giờ Trịnh Hồng Xương vẫn luôn quan sát anh, không hề bỏ sót bất cứ biểu cảm nhỏ nhặt nào trên mặt của anh.

Cố Phong thản nhiên đối mặt.

Sự yên lặng kéo dài hơn một phút, Trịnh Hồng Xương mới thả lỏng tư thế ngồi.

“Tôi tin tưởng cậu lần này.”

Ít nhất anh đã vượt qua lần thử nghiệm này của ông ấy.

Cố Phong cũng chẳng vui vẻ chút nào: “Đoàn trưởng, tôi không biết vì sao Vương Hinh Tuyết lại muốn bôi nhọ tôi như thế, nhưng mà xin trong đoàn đừng tin tưởng lời vu khống của cô ta.”

Anh ta còn chưa xử lý xong Mục Văn Hạo, hiện tại lại thêm Vương Hinh Tuyết nhảy ra.

Thậm chí anh ta còn nghi ngờ có phải hai người kia còn cấu kết với nhau hay không?

Nếu không thì tại sao thời cơ Vương Hinh Tuyết xuất hiện lại trùng hợp như thế chứ?!

 

Trịnh Hồng Xương đương nhiên hiểu ý của anh, lời nói thấm thía mà nói: “Tuy rằng tôi tin tưởng con người của cậu, nhưng cậu cũng nên biết loại chuyện này không phải chỉ dựa vào lời giải thích là có thể nói được rõ ràng.”

Cho dù Vương Hinh Tuyết là người điên, nhưng nếu cứ để mặc cô ta tùy ý lan truyền mối quan hệ với Cố Phong ở bên ngoài, vậy thì cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ xấu đối với Cố Phong.

“Tôi đã biết.” Bàn tay đang rũ bên người của Cố Phong siết chặt lại thành nắm đấm.

Trịnh Hồng Xương hít một hơi thật sâu: “Vương Hinh Tuyết đưa ra yêu cầu muốn trong đoàn đứng ra giải quyết cho cô ta, để cô ta và cậu kết hôn.”

“Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!” Cố Phong phản ứng vô cùng kịch liệt, cuối cùng cũng biết mục đích chân chính của Vương Hinh Tuyết là gì.

Chỉ là anh thật sự không ngờ chuyện này đã qua lâu như thế, Vương Hinh Tuyết lại vẫn còn chấp nhất với đoạn tình cảm hoang đường như thế.

“Nếu cậu không muốn cưới cô ta, vậy thì không nên trêu chọc người ta!” Trịnh Hồng Xương nhịn không được giọng nói trở nên sắc bén hơn.

Hiện tại ông ấy rất giận Cố Phong, giận vì Cố Phong lại trêu chọc phải phiền phức này.

Cố Phong cực kỳ bất đắc dĩ.

Nổi giận xong, Trịnh Hồng Xương cũng biết chuyện này không phải lỗi của anh, cảm thấy rất đau đầu.

Nếu biết trước như thế thì lúc trước ông ấy không nên phê duyệt đơn ly hôn kia của anh.

“Chuyện này tôi sẽ tạm thời đè lại, nhưng mà cậu cũng phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết, nếu không sẽ rất phiền phức.”

Nếu bọn họ không ly hôn, vậy mấy chuyện phiền phức rối loạn này cũng sẽ không tồn tại.

Hiện tại Cố Phong chỉ nghĩ đến chuyện phục hôn với Diệp Ninh, nhưng mà cứ luôn có vấn đề xuất hiện, đây cũng không phải là tín hiệu tốt đẹp gì.

“Vâng.” Tâm trạng của Cố Phong vô cùng âm u.

Hiện tại anh thật sự phải cẩn thận ngẫm lại, phải làm thế nào mới có thể khống chế được miệng của kẻ điên kia.

Một bên khác, Vương Cường kéo Vương Hinh Tuyết ra khỏi phạm vi bộ đội rồi, Vương Hinh Tuyết giống như lập tức thay đổi thành một người hoàn toàn khác, trực tiếp tránh thoát khỏi trói buộc của Vương Cường.

“Em tự đi được!”

Nói xong, cô ta cao ngạo chỉnh sửa lại những nếp nhăn trên quần áo và mái tóc rối bời của mình.

Vương Cường nhíu chặt mày lại, ánh mắt khi nhìn về phía cô ta trở nên càng thêm xa lạ.

“Em có điên không vậy?”

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Cho dù là người như Cố Phong thì gặp phải lời bôi nhọ này cũng không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.“Đoàn trưởng, tôi không có! Đừng nói là phát sinh quan hệ, tôi thậm chí còn chưa từng chạm vào một cọng lông của cô ta!”Vương Hinh Tuyết đúng là điên thật rồi, không ngờ lại còn muốn dùng danh tiết của cô ta để vu oan cho anh!Bốp!Trịnh Hồng Xương vỗ mạnh xuống bàn, phát ra tiếng vang vô cùng chói tai.“Cậu có xứng đáng với bộ quân trang mà mình đang mặc trên người, có xứng đáng với sự tin tưởng và kỳ vọng của tổ chức dành cho cậu hay không!”Lời nói sắc bén, không giận tự uy!Ánh mắt Cố Phong không hề né tránh chút nào, kiên định lặp lại lần nữa: “Tôi chưa từng làm!”Anh nói xong, văn phòng rơi vào khoảng yên lặng giống như c.h.ế.t chóc.Một giây.TBCNăm giây.Hai mươi giây.Từ nãy đến giờ Trịnh Hồng Xương vẫn luôn quan sát anh, không hề bỏ sót bất cứ biểu cảm nhỏ nhặt nào trên mặt của anh.Cố Phong thản nhiên đối mặt.Sự yên lặng kéo dài hơn một phút, Trịnh Hồng Xương mới thả lỏng tư thế ngồi.“Tôi tin tưởng cậu lần này.”Ít nhất anh đã vượt qua lần thử nghiệm này của ông ấy.Cố Phong cũng chẳng vui vẻ chút nào: “Đoàn trưởng, tôi không biết vì sao Vương Hinh Tuyết lại muốn bôi nhọ tôi như thế, nhưng mà xin trong đoàn đừng tin tưởng lời vu khống của cô ta.”Anh ta còn chưa xử lý xong Mục Văn Hạo, hiện tại lại thêm Vương Hinh Tuyết nhảy ra.Thậm chí anh ta còn nghi ngờ có phải hai người kia còn cấu kết với nhau hay không?Nếu không thì tại sao thời cơ Vương Hinh Tuyết xuất hiện lại trùng hợp như thế chứ?! Trịnh Hồng Xương đương nhiên hiểu ý của anh, lời nói thấm thía mà nói: “Tuy rằng tôi tin tưởng con người của cậu, nhưng cậu cũng nên biết loại chuyện này không phải chỉ dựa vào lời giải thích là có thể nói được rõ ràng.”Cho dù Vương Hinh Tuyết là người điên, nhưng nếu cứ để mặc cô ta tùy ý lan truyền mối quan hệ với Cố Phong ở bên ngoài, vậy thì cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ xấu đối với Cố Phong.“Tôi đã biết.” Bàn tay đang rũ bên người của Cố Phong siết chặt lại thành nắm đấm.Trịnh Hồng Xương hít một hơi thật sâu: “Vương Hinh Tuyết đưa ra yêu cầu muốn trong đoàn đứng ra giải quyết cho cô ta, để cô ta và cậu kết hôn.”“Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!” Cố Phong phản ứng vô cùng kịch liệt, cuối cùng cũng biết mục đích chân chính của Vương Hinh Tuyết là gì.Chỉ là anh thật sự không ngờ chuyện này đã qua lâu như thế, Vương Hinh Tuyết lại vẫn còn chấp nhất với đoạn tình cảm hoang đường như thế.“Nếu cậu không muốn cưới cô ta, vậy thì không nên trêu chọc người ta!” Trịnh Hồng Xương nhịn không được giọng nói trở nên sắc bén hơn.Hiện tại ông ấy rất giận Cố Phong, giận vì Cố Phong lại trêu chọc phải phiền phức này.Cố Phong cực kỳ bất đắc dĩ.Nổi giận xong, Trịnh Hồng Xương cũng biết chuyện này không phải lỗi của anh, cảm thấy rất đau đầu.Nếu biết trước như thế thì lúc trước ông ấy không nên phê duyệt đơn ly hôn kia của anh.“Chuyện này tôi sẽ tạm thời đè lại, nhưng mà cậu cũng phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết, nếu không sẽ rất phiền phức.”Nếu bọn họ không ly hôn, vậy mấy chuyện phiền phức rối loạn này cũng sẽ không tồn tại.Hiện tại Cố Phong chỉ nghĩ đến chuyện phục hôn với Diệp Ninh, nhưng mà cứ luôn có vấn đề xuất hiện, đây cũng không phải là tín hiệu tốt đẹp gì.“Vâng.” Tâm trạng của Cố Phong vô cùng âm u.Hiện tại anh thật sự phải cẩn thận ngẫm lại, phải làm thế nào mới có thể khống chế được miệng của kẻ điên kia.Một bên khác, Vương Cường kéo Vương Hinh Tuyết ra khỏi phạm vi bộ đội rồi, Vương Hinh Tuyết giống như lập tức thay đổi thành một người hoàn toàn khác, trực tiếp tránh thoát khỏi trói buộc của Vương Cường.“Em tự đi được!”Nói xong, cô ta cao ngạo chỉnh sửa lại những nếp nhăn trên quần áo và mái tóc rối bời của mình.Vương Cường nhíu chặt mày lại, ánh mắt khi nhìn về phía cô ta trở nên càng thêm xa lạ.“Em có điên không vậy?” 

Chương 1416: Chương 1416