“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 1417: Chương 1417

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Vương Hinh Tuyết cười lạnh: “Nếu em lại điên thì có phải anh lại muốn nhốt em vào trong phòng bệnh không nhìn thấy ánh mặt trời kia nữa hay không?”Vương Cường cũng không cảm thấy anh ta chữa bệnh cho cô ta thì có cái gì không đúng, nhưng anh ta thật sự không thể nào hiểu được, rốt cuộc thì cô ta đến bộ đội để làm cái gì chứ?“Em không cảm thấy mất mặt sao?”“Vì sao em phải cảm thấy mất mặt chứ? Em vốn dĩ đã là bệnh nhân tâm thần, có mất mặt thì người mất mặt cũng là anh.” Lúc Vương Hinh Tuyết nói ra những lời này thậm chí còn có chút hả hê cười trên nỗi đau của người khác.Vương Cường thật sự không thể chấp nhận nổi suy nghĩ này của cô ta, kích động chất vấn: “Vương Hinh Tuyết, mấy năm nay em luôn sinh sống chung với anh chị, cho dù bình thường đúng là anh không quan tâm em quá nhiều, nhưng ít nhiều gì cũng đã nuôi em mấy năm. Em không biết cảm ơn thì cũng thôi, em còn muốn phá hủy cả sự nghiệp của anh nữa sao?”Hôm nay cô ta gây chuyện như thế, không chỉ có đoàn trưởng tìm anh ta nói chuyện, chỉ e là còn sẽ trở thành trò cười của cả quân đoàn.Anh ta có thể đi đến vị trí hiện tại đã trả giá toàn bộ tâm huyết và tinh lực, lại sắp sửa bị cô ta phá hủy một cách dễ dàng.Vương Hinh Tuyết hoàn toàn ngó lơ trước cơn phẫn nộ của Vương Cường.“Đừng có nói đến chuyện cảm ơn với em, nếu không phải tại anh với chị ta thì em cũng sẽ không trở thành một bệnh nhân tâm thần!”“Em!” Vương Cường bị cô ta chọc giận hoàn toàn, lại nâng tay lên.Vương Hinh Tuyết không tránh cũng không né, dù sao thì lúc nãy cũng đã bị anh ta tát cho một bạt tay rồi, hiện tại lại bị tát thêm cái nữa thì có là gì đâu chứ.“Đánh đi, tốt nhất là anh có thể đánh c.h.ế.t em. Đánh c.h.ế.t em rồi, anh đã có thể quăng xuống cục nợ là em, sống sung sướng an nhàn rồi!”Cô ta khiêu khích nói, thậm chí còn hất mặt lên.Ngực Vương Cường phập phồng kịch liệt, nhìn thấy cô ta điên cuồng như thế, bàn tay đã nâng lên cũng không thể đánh xuống được nữa.“Đúng là tạo nghiệt mà!”Anh ta trở tay tự đánh mình.Vương Hinh Tuyết hơi cong khóe môi lên: “Nhưng mà anh có thể yên tâm, không bao lâu sau em sẽ không phiền hai người nữa.”Vương Cường nhìn cô ta như thế, trong lòng dâng lên chút bất an: “Em có ý gì hả?”“Bởi vì em sắp sửa thành vợ của Cố Phong rồi, sau này Cố Phong sẽ thăng chức lên thành đoàn trưởng, thậm chí chức vụ lại càng cao hơn, đến lúc đó hai người đừng có nói là quen biết em đó.” Vương Hinh Tuyết càng nói càng hưng phấn, đôi mắt tỏa ra ánh sáng vặn vẹo.Đó mới là cuộc sống vốn có của cô ta.Vương Cường hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói cái quái gì: “Em đừng có điên, sao Cố Phong có thể cưới em được chứ?”Vương Hinh Tuyết khinh thường nhìn anh ta: “Anh ta đương nhiên sẽ cưới em rồi, bởi vì em đã nói với đoàn trưởng là em và Cố Phong đã lên giường với nhau.Đầu óc Vương Cường kêu lên ong ong, huyết áp tăng lên tành tạch.Hiện tại cuối cùng anh ta cũng hiểu vì sao Trịnh Hồng Xương lại cố ý tìm anh ta hỏi riêng những vấn đề đó rồi.Giờ phút này, anh ta thật sự quá hối hận vì đã đón mụ điên này ra khỏi bệnh viện.“Em nói mê sảng gì đó, Cố Phong yêu đương với em lúc nào chứ?!”Mặt anh ta nổi đầy gân xanh rống giận.Anh ta còn dùng tay siết chặt bả vai Vương Hinh Tuyết, lắc lư thật mạnh, muốn dùng cách này làm Vương Hinh Tuyết tỉnh táo lại.Vương Hinh Tuyết đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, muốn tránh thoát: “Buông ra, anh làm em đau!”“Em còn biết đau nữa hả? Em có biết vu khống quân nhân là vi phạm pháp luật không hả!”Vương Cường không biết vì sao cô ta lại đột nhiên làm ra loại chuyện đáng sợ này.Vương Hinh Tuyết muốn cười, nhưng mà cơn đau lại làm cô ta lộ ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.“Em là bệnh nhân tâm thần, cho dù có g.i.ế.c người thì cũng sẽ được tha thứ, với lại ai nói với anh là em đang vu khống chứ?” 

Vương Hinh Tuyết cười lạnh: “Nếu em lại điên thì có phải anh lại muốn nhốt em vào trong phòng bệnh không nhìn thấy ánh mặt trời kia nữa hay không?”

Vương Cường cũng không cảm thấy anh ta chữa bệnh cho cô ta thì có cái gì không đúng, nhưng anh ta thật sự không thể nào hiểu được, rốt cuộc thì cô ta đến bộ đội để làm cái gì chứ?

“Em không cảm thấy mất mặt sao?”

“Vì sao em phải cảm thấy mất mặt chứ? Em vốn dĩ đã là bệnh nhân tâm thần, có mất mặt thì người mất mặt cũng là anh.” Lúc Vương Hinh Tuyết nói ra những lời này thậm chí còn có chút hả hê cười trên nỗi đau của người khác.

Vương Cường thật sự không thể chấp nhận nổi suy nghĩ này của cô ta, kích động chất vấn: “Vương Hinh Tuyết, mấy năm nay em luôn sinh sống chung với anh chị, cho dù bình thường đúng là anh không quan tâm em quá nhiều, nhưng ít nhiều gì cũng đã nuôi em mấy năm. Em không biết cảm ơn thì cũng thôi, em còn muốn phá hủy cả sự nghiệp của anh nữa sao?”

Hôm nay cô ta gây chuyện như thế, không chỉ có đoàn trưởng tìm anh ta nói chuyện, chỉ e là còn sẽ trở thành trò cười của cả quân đoàn.

Anh ta có thể đi đến vị trí hiện tại đã trả giá toàn bộ tâm huyết và tinh lực, lại sắp sửa bị cô ta phá hủy một cách dễ dàng.

Vương Hinh Tuyết hoàn toàn ngó lơ trước cơn phẫn nộ của Vương Cường.

“Đừng có nói đến chuyện cảm ơn với em, nếu không phải tại anh với chị ta thì em cũng sẽ không trở thành một bệnh nhân tâm thần!”

“Em!” Vương Cường bị cô ta chọc giận hoàn toàn, lại nâng tay lên.

Vương Hinh Tuyết không tránh cũng không né, dù sao thì lúc nãy cũng đã bị anh ta tát cho một bạt tay rồi, hiện tại lại bị tát thêm cái nữa thì có là gì đâu chứ.

“Đánh đi, tốt nhất là anh có thể đánh c.h.ế.t em. Đánh c.h.ế.t em rồi, anh đã có thể quăng xuống cục nợ là em, sống sung sướng an nhàn rồi!”

Cô ta khiêu khích nói, thậm chí còn hất mặt lên.

Ngực Vương Cường phập phồng kịch liệt, nhìn thấy cô ta điên cuồng như thế, bàn tay đã nâng lên cũng không thể đánh xuống được nữa.

“Đúng là tạo nghiệt mà!”

Anh ta trở tay tự đánh mình.

Vương Hinh Tuyết hơi cong khóe môi lên: “Nhưng mà anh có thể yên tâm, không bao lâu sau em sẽ không phiền hai người nữa.”

Vương Cường nhìn cô ta như thế, trong lòng dâng lên chút bất an: “Em có ý gì hả?”

“Bởi vì em sắp sửa thành vợ của Cố Phong rồi, sau này Cố Phong sẽ thăng chức lên thành đoàn trưởng, thậm chí chức vụ lại càng cao hơn, đến lúc đó hai người đừng có nói là quen biết em đó.” Vương Hinh Tuyết càng nói càng hưng phấn, đôi mắt tỏa ra ánh sáng vặn vẹo.

Đó mới là cuộc sống vốn có của cô ta.

Vương Cường hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói cái quái gì: “Em đừng có điên, sao Cố Phong có thể cưới em được chứ?”

Vương Hinh Tuyết khinh thường nhìn anh ta: “Anh ta đương nhiên sẽ cưới em rồi, bởi vì em đã nói với đoàn trưởng là em và Cố Phong đã lên giường với nhau.

Đầu óc Vương Cường kêu lên ong ong, huyết áp tăng lên tành tạch.

Hiện tại cuối cùng anh ta cũng hiểu vì sao Trịnh Hồng Xương lại cố ý tìm anh ta hỏi riêng những vấn đề đó rồi.

Giờ phút này, anh ta thật sự quá hối hận vì đã đón mụ điên này ra khỏi bệnh viện.

“Em nói mê sảng gì đó, Cố Phong yêu đương với em lúc nào chứ?!”

Mặt anh ta nổi đầy gân xanh rống giận.

Anh ta còn dùng tay siết chặt bả vai Vương Hinh Tuyết, lắc lư thật mạnh, muốn dùng cách này làm Vương Hinh Tuyết tỉnh táo lại.

Vương Hinh Tuyết đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, muốn tránh thoát: “Buông ra, anh làm em đau!”

“Em còn biết đau nữa hả? Em có biết vu khống quân nhân là vi phạm pháp luật không hả!”

Vương Cường không biết vì sao cô ta lại đột nhiên làm ra loại chuyện đáng sợ này.

Vương Hinh Tuyết muốn cười, nhưng mà cơn đau lại làm cô ta lộ ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

“Em là bệnh nhân tâm thần, cho dù có g.i.ế.c người thì cũng sẽ được tha thứ, với lại ai nói với anh là em đang vu khống chứ?”

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Vương Hinh Tuyết cười lạnh: “Nếu em lại điên thì có phải anh lại muốn nhốt em vào trong phòng bệnh không nhìn thấy ánh mặt trời kia nữa hay không?”Vương Cường cũng không cảm thấy anh ta chữa bệnh cho cô ta thì có cái gì không đúng, nhưng anh ta thật sự không thể nào hiểu được, rốt cuộc thì cô ta đến bộ đội để làm cái gì chứ?“Em không cảm thấy mất mặt sao?”“Vì sao em phải cảm thấy mất mặt chứ? Em vốn dĩ đã là bệnh nhân tâm thần, có mất mặt thì người mất mặt cũng là anh.” Lúc Vương Hinh Tuyết nói ra những lời này thậm chí còn có chút hả hê cười trên nỗi đau của người khác.Vương Cường thật sự không thể chấp nhận nổi suy nghĩ này của cô ta, kích động chất vấn: “Vương Hinh Tuyết, mấy năm nay em luôn sinh sống chung với anh chị, cho dù bình thường đúng là anh không quan tâm em quá nhiều, nhưng ít nhiều gì cũng đã nuôi em mấy năm. Em không biết cảm ơn thì cũng thôi, em còn muốn phá hủy cả sự nghiệp của anh nữa sao?”Hôm nay cô ta gây chuyện như thế, không chỉ có đoàn trưởng tìm anh ta nói chuyện, chỉ e là còn sẽ trở thành trò cười của cả quân đoàn.Anh ta có thể đi đến vị trí hiện tại đã trả giá toàn bộ tâm huyết và tinh lực, lại sắp sửa bị cô ta phá hủy một cách dễ dàng.Vương Hinh Tuyết hoàn toàn ngó lơ trước cơn phẫn nộ của Vương Cường.“Đừng có nói đến chuyện cảm ơn với em, nếu không phải tại anh với chị ta thì em cũng sẽ không trở thành một bệnh nhân tâm thần!”“Em!” Vương Cường bị cô ta chọc giận hoàn toàn, lại nâng tay lên.Vương Hinh Tuyết không tránh cũng không né, dù sao thì lúc nãy cũng đã bị anh ta tát cho một bạt tay rồi, hiện tại lại bị tát thêm cái nữa thì có là gì đâu chứ.“Đánh đi, tốt nhất là anh có thể đánh c.h.ế.t em. Đánh c.h.ế.t em rồi, anh đã có thể quăng xuống cục nợ là em, sống sung sướng an nhàn rồi!”Cô ta khiêu khích nói, thậm chí còn hất mặt lên.Ngực Vương Cường phập phồng kịch liệt, nhìn thấy cô ta điên cuồng như thế, bàn tay đã nâng lên cũng không thể đánh xuống được nữa.“Đúng là tạo nghiệt mà!”Anh ta trở tay tự đánh mình.Vương Hinh Tuyết hơi cong khóe môi lên: “Nhưng mà anh có thể yên tâm, không bao lâu sau em sẽ không phiền hai người nữa.”Vương Cường nhìn cô ta như thế, trong lòng dâng lên chút bất an: “Em có ý gì hả?”“Bởi vì em sắp sửa thành vợ của Cố Phong rồi, sau này Cố Phong sẽ thăng chức lên thành đoàn trưởng, thậm chí chức vụ lại càng cao hơn, đến lúc đó hai người đừng có nói là quen biết em đó.” Vương Hinh Tuyết càng nói càng hưng phấn, đôi mắt tỏa ra ánh sáng vặn vẹo.Đó mới là cuộc sống vốn có của cô ta.Vương Cường hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói cái quái gì: “Em đừng có điên, sao Cố Phong có thể cưới em được chứ?”Vương Hinh Tuyết khinh thường nhìn anh ta: “Anh ta đương nhiên sẽ cưới em rồi, bởi vì em đã nói với đoàn trưởng là em và Cố Phong đã lên giường với nhau.Đầu óc Vương Cường kêu lên ong ong, huyết áp tăng lên tành tạch.Hiện tại cuối cùng anh ta cũng hiểu vì sao Trịnh Hồng Xương lại cố ý tìm anh ta hỏi riêng những vấn đề đó rồi.Giờ phút này, anh ta thật sự quá hối hận vì đã đón mụ điên này ra khỏi bệnh viện.“Em nói mê sảng gì đó, Cố Phong yêu đương với em lúc nào chứ?!”Mặt anh ta nổi đầy gân xanh rống giận.Anh ta còn dùng tay siết chặt bả vai Vương Hinh Tuyết, lắc lư thật mạnh, muốn dùng cách này làm Vương Hinh Tuyết tỉnh táo lại.Vương Hinh Tuyết đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, muốn tránh thoát: “Buông ra, anh làm em đau!”“Em còn biết đau nữa hả? Em có biết vu khống quân nhân là vi phạm pháp luật không hả!”Vương Cường không biết vì sao cô ta lại đột nhiên làm ra loại chuyện đáng sợ này.Vương Hinh Tuyết muốn cười, nhưng mà cơn đau lại làm cô ta lộ ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.“Em là bệnh nhân tâm thần, cho dù có g.i.ế.c người thì cũng sẽ được tha thứ, với lại ai nói với anh là em đang vu khống chứ?” 

Chương 1417: Chương 1417