“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 1473: Chương 1473

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh đứng ở trước cửa nhà, duỗi dài cổ nhìn xung quanh, hơn nữa cứ liên tục nhìn đồng hồ xem giờ.Rõ ràng bọn họ đã nói là khoảng mười giờ sẽ đến, nhưng mà hiện tại mặt trời đã lên cao, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của người và xe đâu cả.Vương Kim đã xuất phát đi đến Đông Giao đón người từ lâu, nhưng vẫn không gọi điện thoại về báo tin.“Chị dâu, chị đừng có gấp, chắc là dọc đường gặp phải chuyện gì chậm trễ chút thời gian thôi.” Chu Giai Bội cũng nhận ra cô đang sốt ruột và lo lắng, an ủi cô.Diệp Ninh biết sốt ruột cũng không có tác dụng gì, hiện tại thông tin không phát triển, gặp phải loại tình huống này trên cơ bản là mất liên lạc, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.Đến gần trưa, Chu Giai Bội đi vào phòng bếp nấu cơm trưa, chờ đến khi đón bọn họ về thì vừa lúc có thể ăn cơm luôn.Gần một giờ chiều, bên ngoài cuối cùng cũng có tiếng động.Diệp Ninh xông ra ngoài *****ên.Vương Kim lái xe xuất hiện trong tầm nhìn của cô *****ên, sau đó đằng sau chính là một chiếc xe tải chứa đầy đồ đạc và người.“Diệp Ninh, đón được người rồi!”Vương Kim xuống xe, *****ên là la to một miếng với Diệp Ninh, sau đó đi về phía thùng hàng phía sau xe tải.Diệp Đống là người *****ên nhảy xuống thùng đựng hàng, nhìn thấy Diệp Ninh, hai mắt cười tít lại chỉ còn một cái khe nhỏ.“Chị!”TBCDiệp Ninh nhìn thấy cậu, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.“Sao cả nhà lại thuê chiếc xe này đến đây thế?”Cô vừa hỏi vừa nhìn vào bên trong xe,“Xe này mới tiện, không chỉ có thể chở người mà còn có thể chở theo đồ đạc, em tốn nhiều công sức lắm mới có thể tìm được đó!” Diệp Đống hưng phấn nói.Diệp Ninh dở khóc dở cười, thật ra dựa theo ý của cô thì bọn họ chỉ cần đến đó là được rồi, đồ đạc có thể chuyển đến đây lại mua sau.Trong xe, Diệp Quốc Sinh, Triệu Thu Phân, Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga đều có mặt đầy đủ. Bốn người lớn đều lộ ra chút vẻ mỏi mệt, được Diệp Ninh, Diệp Đống và Vương Kim hỗ trợ, vô cùng cẩn thận đi xuống xe.“Cha mẹ.”Diệp Ninh chào hỏi với bốn người bọn họ.“Cha cảm thấy thế nào? Có mệt lắm không?”Cô quan tâm hỏi Cố Kiến Quốc, sức khỏe của ông ấy là yếu nhất, lần này coi như là lặn lội đường xa rồi.Cố Kiến Quốc xua tay nói: “Không có, ngồi xe có gì mệt chứ.”Tuy rằng ngoài miệng ông ấy nói như thế, nhưng vẫn cần Ngô Tú Nga đứng ở bên cạnh đỡ mới có thể đứng vững được.Diệp Ninh vội vàng nói: “Chúng ta đi vào thôi.”“Chị dâu.” Khổng Giai ôm lấy con, chào hỏi Diệp Ninh.Một khoảng thời gian không gặp, Khổng Giai gầy đi rất nhiều, hiển nhiên mấy ngày nay vẫn ảnh hưởng không nhỏ đối với cô ấy.Nhưng mà cũng may mà sắc mặt và tinh thần của cô ấy cũng không tệ lắm.Diệp Ninh cũng mỉm cười đáp lại cô ấy, làm cô ấy cũng nhanh chóng đi vào nhà.Cuối cùng còn lại Diệp Quốc Sinh,Diệp Đống và Vương Kim ở lại khuân vác đồ đạc trên xe xuống.Mấy người Cố Kiến Quốc vào sân, đã bị căn nhà xinh đẹp này làm cho sợ hết hồn.Bọn họ cũng đều biết Diệp Ninh đi ra bên ngoài kiếm tiền, nhưng vẫn không ngờ rằng cô lại có đủ khả năng mua được một căn nhà tốt như thế.Diệp Ninh vừa đi, vừa giới thiệu bố cục phòng ốc với cha mẹ đôi bên.“Dãy phòng phụ phía tây có hai căn phòng ngủ, một phòng khách. Dãy phòng phụ phía tây có một phòng ngủ, một phòng khách, phòng bếp và nhà ăn cũng ở bên đó. Ở dãy nhà chính thì hai bên trái phải đều có hai phòng ngủ, diện tích cũng khá rộng.Phòng ốc đều đã được quét dọn sạch sẽ rồi, giường đệm này nọ đều còn mới tinh, đầy đủ hết cả.Diệp Ninh nói với Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga nói: “Cha mẹ, cha mẹ thích yên lặng, ở dãy phòng phụ phía đông đi.”“Được, được.” Ngô Tú Nga gật đầu lia lịa, bà ấy sống hơn nửa đời người, còn chưa từng sống trong căn nhà nào đẹp như thế, thậm chí đứng ở nơi này còn cảm thấy có chút luống cuống tay chân. 

Diệp Ninh đứng ở trước cửa nhà, duỗi dài cổ nhìn xung quanh, hơn nữa cứ liên tục nhìn đồng hồ xem giờ.

Rõ ràng bọn họ đã nói là khoảng mười giờ sẽ đến, nhưng mà hiện tại mặt trời đã lên cao, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của người và xe đâu cả.

Vương Kim đã xuất phát đi đến Đông Giao đón người từ lâu, nhưng vẫn không gọi điện thoại về báo tin.

“Chị dâu, chị đừng có gấp, chắc là dọc đường gặp phải chuyện gì chậm trễ chút thời gian thôi.” Chu Giai Bội cũng nhận ra cô đang sốt ruột và lo lắng, an ủi cô.

Diệp Ninh biết sốt ruột cũng không có tác dụng gì, hiện tại thông tin không phát triển, gặp phải loại tình huống này trên cơ bản là mất liên lạc, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Đến gần trưa, Chu Giai Bội đi vào phòng bếp nấu cơm trưa, chờ đến khi đón bọn họ về thì vừa lúc có thể ăn cơm luôn.

Gần một giờ chiều, bên ngoài cuối cùng cũng có tiếng động.

Diệp Ninh xông ra ngoài *****ên.

Vương Kim lái xe xuất hiện trong tầm nhìn của cô *****ên, sau đó đằng sau chính là một chiếc xe tải chứa đầy đồ đạc và người.

“Diệp Ninh, đón được người rồi!”

Vương Kim xuống xe, *****ên là la to một miếng với Diệp Ninh, sau đó đi về phía thùng hàng phía sau xe tải.

Diệp Đống là người *****ên nhảy xuống thùng đựng hàng, nhìn thấy Diệp Ninh, hai mắt cười tít lại chỉ còn một cái khe nhỏ.

“Chị!”

TBC

Diệp Ninh nhìn thấy cậu, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.

“Sao cả nhà lại thuê chiếc xe này đến đây thế?”

Cô vừa hỏi vừa nhìn vào bên trong xe,

“Xe này mới tiện, không chỉ có thể chở người mà còn có thể chở theo đồ đạc, em tốn nhiều công sức lắm mới có thể tìm được đó!” Diệp Đống hưng phấn nói.

Diệp Ninh dở khóc dở cười, thật ra dựa theo ý của cô thì bọn họ chỉ cần đến đó là được rồi, đồ đạc có thể chuyển đến đây lại mua sau.

Trong xe, Diệp Quốc Sinh, Triệu Thu Phân, Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga đều có mặt đầy đủ.

 

Bốn người lớn đều lộ ra chút vẻ mỏi mệt, được Diệp Ninh, Diệp Đống và Vương Kim hỗ trợ, vô cùng cẩn thận đi xuống xe.

“Cha mẹ.”

Diệp Ninh chào hỏi với bốn người bọn họ.

“Cha cảm thấy thế nào? Có mệt lắm không?”

Cô quan tâm hỏi Cố Kiến Quốc, sức khỏe của ông ấy là yếu nhất, lần này coi như là lặn lội đường xa rồi.

Cố Kiến Quốc xua tay nói: “Không có, ngồi xe có gì mệt chứ.”

Tuy rằng ngoài miệng ông ấy nói như thế, nhưng vẫn cần Ngô Tú Nga đứng ở bên cạnh đỡ mới có thể đứng vững được.

Diệp Ninh vội vàng nói: “Chúng ta đi vào thôi.”

“Chị dâu.” Khổng Giai ôm lấy con, chào hỏi Diệp Ninh.

Một khoảng thời gian không gặp, Khổng Giai gầy đi rất nhiều, hiển nhiên mấy ngày nay vẫn ảnh hưởng không nhỏ đối với cô ấy.

Nhưng mà cũng may mà sắc mặt và tinh thần của cô ấy cũng không tệ lắm.

Diệp Ninh cũng mỉm cười đáp lại cô ấy, làm cô ấy cũng nhanh chóng đi vào nhà.

Cuối cùng còn lại Diệp Quốc Sinh,Diệp Đống và Vương Kim ở lại khuân vác đồ đạc trên xe xuống.

Mấy người Cố Kiến Quốc vào sân, đã bị căn nhà xinh đẹp này làm cho sợ hết hồn.

Bọn họ cũng đều biết Diệp Ninh đi ra bên ngoài kiếm tiền, nhưng vẫn không ngờ rằng cô lại có đủ khả năng mua được một căn nhà tốt như thế.

Diệp Ninh vừa đi, vừa giới thiệu bố cục phòng ốc với cha mẹ đôi bên.

“Dãy phòng phụ phía tây có hai căn phòng ngủ, một phòng khách. Dãy phòng phụ phía tây có một phòng ngủ, một phòng khách, phòng bếp và nhà ăn cũng ở bên đó. Ở dãy nhà chính thì hai bên trái phải đều có hai phòng ngủ, diện tích cũng khá rộng.

Phòng ốc đều đã được quét dọn sạch sẽ rồi, giường đệm này nọ đều còn mới tinh, đầy đủ hết cả.

Diệp Ninh nói với Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga nói: “Cha mẹ, cha mẹ thích yên lặng, ở dãy phòng phụ phía đông đi.”

“Được, được.” Ngô Tú Nga gật đầu lia lịa, bà ấy sống hơn nửa đời người, còn chưa từng sống trong căn nhà nào đẹp như thế, thậm chí đứng ở nơi này còn cảm thấy có chút luống cuống tay chân.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh đứng ở trước cửa nhà, duỗi dài cổ nhìn xung quanh, hơn nữa cứ liên tục nhìn đồng hồ xem giờ.Rõ ràng bọn họ đã nói là khoảng mười giờ sẽ đến, nhưng mà hiện tại mặt trời đã lên cao, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của người và xe đâu cả.Vương Kim đã xuất phát đi đến Đông Giao đón người từ lâu, nhưng vẫn không gọi điện thoại về báo tin.“Chị dâu, chị đừng có gấp, chắc là dọc đường gặp phải chuyện gì chậm trễ chút thời gian thôi.” Chu Giai Bội cũng nhận ra cô đang sốt ruột và lo lắng, an ủi cô.Diệp Ninh biết sốt ruột cũng không có tác dụng gì, hiện tại thông tin không phát triển, gặp phải loại tình huống này trên cơ bản là mất liên lạc, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.Đến gần trưa, Chu Giai Bội đi vào phòng bếp nấu cơm trưa, chờ đến khi đón bọn họ về thì vừa lúc có thể ăn cơm luôn.Gần một giờ chiều, bên ngoài cuối cùng cũng có tiếng động.Diệp Ninh xông ra ngoài *****ên.Vương Kim lái xe xuất hiện trong tầm nhìn của cô *****ên, sau đó đằng sau chính là một chiếc xe tải chứa đầy đồ đạc và người.“Diệp Ninh, đón được người rồi!”Vương Kim xuống xe, *****ên là la to một miếng với Diệp Ninh, sau đó đi về phía thùng hàng phía sau xe tải.Diệp Đống là người *****ên nhảy xuống thùng đựng hàng, nhìn thấy Diệp Ninh, hai mắt cười tít lại chỉ còn một cái khe nhỏ.“Chị!”TBCDiệp Ninh nhìn thấy cậu, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.“Sao cả nhà lại thuê chiếc xe này đến đây thế?”Cô vừa hỏi vừa nhìn vào bên trong xe,“Xe này mới tiện, không chỉ có thể chở người mà còn có thể chở theo đồ đạc, em tốn nhiều công sức lắm mới có thể tìm được đó!” Diệp Đống hưng phấn nói.Diệp Ninh dở khóc dở cười, thật ra dựa theo ý của cô thì bọn họ chỉ cần đến đó là được rồi, đồ đạc có thể chuyển đến đây lại mua sau.Trong xe, Diệp Quốc Sinh, Triệu Thu Phân, Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga đều có mặt đầy đủ. Bốn người lớn đều lộ ra chút vẻ mỏi mệt, được Diệp Ninh, Diệp Đống và Vương Kim hỗ trợ, vô cùng cẩn thận đi xuống xe.“Cha mẹ.”Diệp Ninh chào hỏi với bốn người bọn họ.“Cha cảm thấy thế nào? Có mệt lắm không?”Cô quan tâm hỏi Cố Kiến Quốc, sức khỏe của ông ấy là yếu nhất, lần này coi như là lặn lội đường xa rồi.Cố Kiến Quốc xua tay nói: “Không có, ngồi xe có gì mệt chứ.”Tuy rằng ngoài miệng ông ấy nói như thế, nhưng vẫn cần Ngô Tú Nga đứng ở bên cạnh đỡ mới có thể đứng vững được.Diệp Ninh vội vàng nói: “Chúng ta đi vào thôi.”“Chị dâu.” Khổng Giai ôm lấy con, chào hỏi Diệp Ninh.Một khoảng thời gian không gặp, Khổng Giai gầy đi rất nhiều, hiển nhiên mấy ngày nay vẫn ảnh hưởng không nhỏ đối với cô ấy.Nhưng mà cũng may mà sắc mặt và tinh thần của cô ấy cũng không tệ lắm.Diệp Ninh cũng mỉm cười đáp lại cô ấy, làm cô ấy cũng nhanh chóng đi vào nhà.Cuối cùng còn lại Diệp Quốc Sinh,Diệp Đống và Vương Kim ở lại khuân vác đồ đạc trên xe xuống.Mấy người Cố Kiến Quốc vào sân, đã bị căn nhà xinh đẹp này làm cho sợ hết hồn.Bọn họ cũng đều biết Diệp Ninh đi ra bên ngoài kiếm tiền, nhưng vẫn không ngờ rằng cô lại có đủ khả năng mua được một căn nhà tốt như thế.Diệp Ninh vừa đi, vừa giới thiệu bố cục phòng ốc với cha mẹ đôi bên.“Dãy phòng phụ phía tây có hai căn phòng ngủ, một phòng khách. Dãy phòng phụ phía tây có một phòng ngủ, một phòng khách, phòng bếp và nhà ăn cũng ở bên đó. Ở dãy nhà chính thì hai bên trái phải đều có hai phòng ngủ, diện tích cũng khá rộng.Phòng ốc đều đã được quét dọn sạch sẽ rồi, giường đệm này nọ đều còn mới tinh, đầy đủ hết cả.Diệp Ninh nói với Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga nói: “Cha mẹ, cha mẹ thích yên lặng, ở dãy phòng phụ phía đông đi.”“Được, được.” Ngô Tú Nga gật đầu lia lịa, bà ấy sống hơn nửa đời người, còn chưa từng sống trong căn nhà nào đẹp như thế, thậm chí đứng ở nơi này còn cảm thấy có chút luống cuống tay chân. 

Chương 1473: Chương 1473