Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…

Chương 156: Chương 156

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Oanh Oanh nhíu mày, giọng nói có chút mất kiên nhẫn:"Rốt cuộc cô có định về âm phủ không?" Nữ quỷ thoáng chần chừ, ánh mắt lộ rõ vẻ e dè. Rõ ràng, cô ta rất sợ Oanh Oanh.Thấy đối phương cứ im lặng không chịu trả lời, Oanh Oanh tiếp tục:"Cô bám theo anh ấy cũng vô ích thôi. Anh ấy vốn không có tình cảm với cô. Hơn nữa, cô đã ở địa phủ bao nhiêu năm rồi, chắc cũng sắp đến lượt được đầu thai chứ nhỉ? Cô còn cố chấp làm gì?"Nữ quỷ nghe vậy, bỗng nhiên bật khóc. Tiếng khóc của cô ta mang theo âm vang lạnh lẽo, bi thương đến mức khiến không gian xung quanh càng thêm u ám.Thiệu Lộ nhìn thấy cảnh tượng ấy, nỗi sợ trong lòng cũng dần vơi bớt. Hắn thở dài, giọng điệu dịu đi đôi chút:"Tôi chưa bao giờ ghét bỏ cô hay có ý gì không tốt cả. Trong mắt tôi, mỗi cô gái đều là thiên thần. Lúc trước, tôi thực sự cảm thấy cô đáng thương nên mới đứng ra nói giúp cô. Tôi cũng rất giận Lưu Thuẫn vì hành vi quá đáng của hắn. Nhưng cô đừng khóc nữa... Tôi thực sự không thể ở bên cô."Thiệu Lộ dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng nói kiên định hơn:"Không chỉ vì người và ma khác biệt, mà quan trọng hơn, tôi đã có bạn gái. Cô ấy đang du học ở nước ngoài. Cô theo tôi hai tháng qua, chắc cũng thấy thỉnh thoảng tôi gọi video cho cô ấy đúng không? Tôi rất yêu cô ấy. Khi cô ấy về, chúng tôi sẽ kết hôn. Vì vậy, tôi không thể ở bên cô, tôi phải có trách nhiệm với tình cảm của mình. Cô hiểu chứ?"Nữ quỷ dần dần ngừng khóc. Cô ta cúi đầu, giọng lẩm bẩm: "Xin lỗi..."Có vẻ như cô ta đã chấp nhận sự thật, nhưng—"Nhưng mà... muốn về địa phủ, tôi phải chờ đến lễ tế tiếp theo, mà bây giờ còn rất lâu mới đến. Tôi... tôi cũng không biết phải về thế nào."Quỷ môn chưa mở, cô ta không thể tự mình quay về.Thiệu Lộ nghe vậy, không khỏi sững người.Oanh Oanh suy nghĩ một chút, sau đó nói:"Nếu vậy, tôi sẽ thử triệu hồi quỷ sai."Cô ta không giống như những vong hồn trẻ sơ sinh mà Oanh Oanh từng siêu độ. Những đứa trẻ đó chưa từng đặt chân đến địa phủ nên cần được dẫn đường. Nhưng nữ quỷ này đã có tên trong sổ sinh tử của địa phủ, muốn đưa cô ta về chỉ có thể nhờ quỷ sai đến đón.Trong tàng thư các của động phủ, Oanh Oanh từng đọc một cuốn sách ghi chép về cách triệu hồi quỷ sai. Theo sách, việc này cần có đàn tế và nghi thức lập pháp, nhưng cô quyết định bỏ qua những bước rườm rà, thử xem có thể triệu hồi trực tiếp hay không.Oanh Oanh nghiêng đầu nhìn Thiệu Lộ, nhẹ giọng nhắc nhở:"Anh Lộ, hay là anh tránh đi một chút?"Quỷ sai mang theo âm khí nặng hơn nhiều so với nữ quỷ. Hiện tại, Thiệu Lộ đang tạm thời mở được mắt âm dương, nếu đối mặt trực tiếp với quỷ sai, e là sẽ bị âm khí quấn thân, tối nay chắc chắn sẽ sinh bệnh. 

Oanh Oanh nhíu mày, giọng nói có chút mất kiên nhẫn:

"Rốt cuộc cô có định về âm phủ không?"

 

Nữ quỷ thoáng chần chừ, ánh mắt lộ rõ vẻ e dè. Rõ ràng, cô ta rất sợ Oanh Oanh.

Thấy đối phương cứ im lặng không chịu trả lời, Oanh Oanh tiếp tục:

"Cô bám theo anh ấy cũng vô ích thôi. Anh ấy vốn không có tình cảm với cô. Hơn nữa, cô đã ở địa phủ bao nhiêu năm rồi, chắc cũng sắp đến lượt được đầu thai chứ nhỉ? Cô còn cố chấp làm gì?"

Nữ quỷ nghe vậy, bỗng nhiên bật khóc. Tiếng khóc của cô ta mang theo âm vang lạnh lẽo, bi thương đến mức khiến không gian xung quanh càng thêm u ám.

Thiệu Lộ nhìn thấy cảnh tượng ấy, nỗi sợ trong lòng cũng dần vơi bớt. Hắn thở dài, giọng điệu dịu đi đôi chút:

"Tôi chưa bao giờ ghét bỏ cô hay có ý gì không tốt cả. Trong mắt tôi, mỗi cô gái đều là thiên thần. Lúc trước, tôi thực sự cảm thấy cô đáng thương nên mới đứng ra nói giúp cô. Tôi cũng rất giận Lưu Thuẫn vì hành vi quá đáng của hắn. Nhưng cô đừng khóc nữa... Tôi thực sự không thể ở bên cô."

Thiệu Lộ dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng nói kiên định hơn:

"Không chỉ vì người và ma khác biệt, mà quan trọng hơn, tôi đã có bạn gái. Cô ấy đang du học ở nước ngoài. Cô theo tôi hai tháng qua, chắc cũng thấy thỉnh thoảng tôi gọi video cho cô ấy đúng không? Tôi rất yêu cô ấy. Khi cô ấy về, chúng tôi sẽ kết hôn. Vì vậy, tôi không thể ở bên cô, tôi phải có trách nhiệm với tình cảm của mình. Cô hiểu chứ?"

Nữ quỷ dần dần ngừng khóc. Cô ta cúi đầu, giọng lẩm bẩm:

 

"Xin lỗi..."

Có vẻ như cô ta đã chấp nhận sự thật, nhưng—

"Nhưng mà... muốn về địa phủ, tôi phải chờ đến lễ tế tiếp theo, mà bây giờ còn rất lâu mới đến. Tôi... tôi cũng không biết phải về thế nào."

Quỷ môn chưa mở, cô ta không thể tự mình quay về.

Thiệu Lộ nghe vậy, không khỏi sững người.

Oanh Oanh suy nghĩ một chút, sau đó nói:

"Nếu vậy, tôi sẽ thử triệu hồi quỷ sai."

Cô ta không giống như những vong hồn trẻ sơ sinh mà Oanh Oanh từng siêu độ. Những đứa trẻ đó chưa từng đặt chân đến địa phủ nên cần được dẫn đường. Nhưng nữ quỷ này đã có tên trong sổ sinh tử của địa phủ, muốn đưa cô ta về chỉ có thể nhờ quỷ sai đến đón.

Trong tàng thư các của động phủ, Oanh Oanh từng đọc một cuốn sách ghi chép về cách triệu hồi quỷ sai. Theo sách, việc này cần có đàn tế và nghi thức lập pháp, nhưng cô quyết định bỏ qua những bước rườm rà, thử xem có thể triệu hồi trực tiếp hay không.

Oanh Oanh nghiêng đầu nhìn Thiệu Lộ, nhẹ giọng nhắc nhở:

"Anh Lộ, hay là anh tránh đi một chút?"

Quỷ sai mang theo âm khí nặng hơn nhiều so với nữ quỷ. Hiện tại, Thiệu Lộ đang tạm thời mở được mắt âm dương, nếu đối mặt trực tiếp với quỷ sai, e là sẽ bị âm khí quấn thân, tối nay chắc chắn sẽ sinh bệnh.

 

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Oanh Oanh nhíu mày, giọng nói có chút mất kiên nhẫn:"Rốt cuộc cô có định về âm phủ không?" Nữ quỷ thoáng chần chừ, ánh mắt lộ rõ vẻ e dè. Rõ ràng, cô ta rất sợ Oanh Oanh.Thấy đối phương cứ im lặng không chịu trả lời, Oanh Oanh tiếp tục:"Cô bám theo anh ấy cũng vô ích thôi. Anh ấy vốn không có tình cảm với cô. Hơn nữa, cô đã ở địa phủ bao nhiêu năm rồi, chắc cũng sắp đến lượt được đầu thai chứ nhỉ? Cô còn cố chấp làm gì?"Nữ quỷ nghe vậy, bỗng nhiên bật khóc. Tiếng khóc của cô ta mang theo âm vang lạnh lẽo, bi thương đến mức khiến không gian xung quanh càng thêm u ám.Thiệu Lộ nhìn thấy cảnh tượng ấy, nỗi sợ trong lòng cũng dần vơi bớt. Hắn thở dài, giọng điệu dịu đi đôi chút:"Tôi chưa bao giờ ghét bỏ cô hay có ý gì không tốt cả. Trong mắt tôi, mỗi cô gái đều là thiên thần. Lúc trước, tôi thực sự cảm thấy cô đáng thương nên mới đứng ra nói giúp cô. Tôi cũng rất giận Lưu Thuẫn vì hành vi quá đáng của hắn. Nhưng cô đừng khóc nữa... Tôi thực sự không thể ở bên cô."Thiệu Lộ dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng nói kiên định hơn:"Không chỉ vì người và ma khác biệt, mà quan trọng hơn, tôi đã có bạn gái. Cô ấy đang du học ở nước ngoài. Cô theo tôi hai tháng qua, chắc cũng thấy thỉnh thoảng tôi gọi video cho cô ấy đúng không? Tôi rất yêu cô ấy. Khi cô ấy về, chúng tôi sẽ kết hôn. Vì vậy, tôi không thể ở bên cô, tôi phải có trách nhiệm với tình cảm của mình. Cô hiểu chứ?"Nữ quỷ dần dần ngừng khóc. Cô ta cúi đầu, giọng lẩm bẩm: "Xin lỗi..."Có vẻ như cô ta đã chấp nhận sự thật, nhưng—"Nhưng mà... muốn về địa phủ, tôi phải chờ đến lễ tế tiếp theo, mà bây giờ còn rất lâu mới đến. Tôi... tôi cũng không biết phải về thế nào."Quỷ môn chưa mở, cô ta không thể tự mình quay về.Thiệu Lộ nghe vậy, không khỏi sững người.Oanh Oanh suy nghĩ một chút, sau đó nói:"Nếu vậy, tôi sẽ thử triệu hồi quỷ sai."Cô ta không giống như những vong hồn trẻ sơ sinh mà Oanh Oanh từng siêu độ. Những đứa trẻ đó chưa từng đặt chân đến địa phủ nên cần được dẫn đường. Nhưng nữ quỷ này đã có tên trong sổ sinh tử của địa phủ, muốn đưa cô ta về chỉ có thể nhờ quỷ sai đến đón.Trong tàng thư các của động phủ, Oanh Oanh từng đọc một cuốn sách ghi chép về cách triệu hồi quỷ sai. Theo sách, việc này cần có đàn tế và nghi thức lập pháp, nhưng cô quyết định bỏ qua những bước rườm rà, thử xem có thể triệu hồi trực tiếp hay không.Oanh Oanh nghiêng đầu nhìn Thiệu Lộ, nhẹ giọng nhắc nhở:"Anh Lộ, hay là anh tránh đi một chút?"Quỷ sai mang theo âm khí nặng hơn nhiều so với nữ quỷ. Hiện tại, Thiệu Lộ đang tạm thời mở được mắt âm dương, nếu đối mặt trực tiếp với quỷ sai, e là sẽ bị âm khí quấn thân, tối nay chắc chắn sẽ sinh bệnh. 

Chương 156: Chương 156