Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…
Chương 157: Chương 157
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Thiệu Lộ nghe vậy, càng thêm kinh ngạc.Oanh Oanh có thể nhìn thấy ma, có thể đánh ma, giờ lại còn có thể triệu hồi quỷ sai?Hắn trầm mặc một lát, rồi gật đầu:"Được... Anh sang phòng bên cạnh trước."Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi, để lại Oanh Oanh cùng nữ quỷ trong phòng.Oanh Oanh đứng giữa phòng ngủ, nhắm mắt, hai tay kết ấn, miệng khẽ niệm chú:"Thiên địa huyền tông, tứ phương thần linh... mau mau đến đây!"Lời chú vừa dứt, căn phòng lập tức trở nên lạnh hơn.Thiệu Lộ đứng trong phòng bên cạnh, ban đầu chỉ định ngồi yên chờ đợi, nhưng lòng hiếu kỳ khiến hắn không nhịn được mà nhích lại gần cửa.Dù sao nữ quỷ kia cũng không đáng sợ như hắn tưởng, vậy nên chắc quỷ sai cũng không đến mức quá kinh khủng chứ?Nghĩ vậy, hắn lặng lẽ mở hé cửa, ghé mắt nhìn ra bên ngoài. Hành lang dần dần bị một lớp sương mù dày đặc bao phủ. Giữa không gian tĩnh lặng, bỗng vang lên một âm thanh kỳ lạ—Tiếng kim loại kéo lê trên mặt đất.Thiệu Lộ căng thẳng nhìn ra hành lang.Dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng người dần dần hiện ra. Đó là một người đàn ông mặc y phục cổ đại, trông giống như trang phục thời Minh Thanh. Trên tay hắn cầm một sợi xích lớn, từng bước nặng nề tiến về phía căn phòng.Âm khí xung quanh càng lúc càng dày đặc. Thiệu Lộ cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể mình đang giảm mạnh.Lúc này, quỷ sai đột nhiên dừng bước, quay đầu lại.Ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét qua khe cửa, nhìn thẳng vào Thiệu Lộ.Khoảnh khắc ấy, Thiệu Lộ cảm thấy như bị một luồng khí lạnh xuyên thấu cả linh hồn.Hắn đứng đờ ra, cứng đờ như tượng đá.May mắn thay, quỷ sai chỉ lướt mắt qua hắn một cái, rồi tiếp tục tiến vào phòng ngủ của Oanh Oanh.Ngay khi quỷ sai bước qua, Thiệu Lộ nhận ra cơ thể mình cuối cùng cũng có thể cử động trở lại.Không chần chừ thêm một giây nào, hắn lập tức đóng sập cửa, cố gắng cách ly bản thân khỏi nguồn khí lạnh bên ngoài.Nhưng dù đã đóng cửa, hơi lạnh vẫn chưa rời đi. Hắn run cầm cập, cả người như bị đóng băng.Không thể chịu nổi nữa, Thiệu Lộ vội vàng lôi một chiếc chăn bông dày từ trong tủ, quấn chặt lấy mình, ngồi co ro trong góc phòng, hy vọng hơi ấm có thể xua tan cái rét thấu xương đang bủa vây cơ thể hắn.Trong căn phòng bên cạnh, Oanh Oanh lặng lẽ quan sát người đàn ông mặc trang phục cổ đại bước vào. Khuôn mặt hắn bình thường, nhưng trên tay lại kéo theo một sợi xích đen dài, toàn thân tỏa ra khí lạnh.Người đàn ông vừa bước qua cửa, liền cúi đầu cung kính: "Đại nhân, có phải ngài vừa triệu hồi tiểu nhân?"Hắn vốn là một quỷ sai của âm phủ. Dương gian rất hiếm người có thể triệu hồi quỷ sai, mà những người làm được đều là bậc tu vi cao thâm. Đối diện với những người này, quỷ sai không dám thất lễ, càng không dám chọc giận.Oanh Oanh thản nhiên chỉ về phía nữ quỷ đang đứng một góc: "Làm phiền ngài đưa cô ta về địa phủ. Hai tháng trước, cô ta nhân lúc tiết Đoan Ngọ trốn lên dương gian rồi không quay về nữa."Quỷ sai liếc nhìn nữ quỷ, gật đầu đáp: "Đại nhân yên tâm, đây là trách nhiệm của chúng tôi. Tiểu nhân sẽ lập tức áp giải cô ta về."Nữ quỷ không nói gì, chỉ cúi đầu cam chịu. Quỷ sai lạnh lùng giơ tay, gông xiềng vào cổ tay cô ta. Trước khi rời đi, hắn khẽ gật đầu với Oanh Oanh, sau đó xoay người, lôi nữ quỷ đi theo mình.
Thiệu Lộ nghe vậy, càng thêm kinh ngạc.
Oanh Oanh có thể nhìn thấy ma, có thể đánh ma, giờ lại còn có thể triệu hồi quỷ sai?
Hắn trầm mặc một lát, rồi gật đầu:
"Được... Anh sang phòng bên cạnh trước."
Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi, để lại Oanh Oanh cùng nữ quỷ trong phòng.
Oanh Oanh đứng giữa phòng ngủ, nhắm mắt, hai tay kết ấn, miệng khẽ niệm chú:
"Thiên địa huyền tông, tứ phương thần linh... mau mau đến đây!"
Lời chú vừa dứt, căn phòng lập tức trở nên lạnh hơn.
Thiệu Lộ đứng trong phòng bên cạnh, ban đầu chỉ định ngồi yên chờ đợi, nhưng lòng hiếu kỳ khiến hắn không nhịn được mà nhích lại gần cửa.
Dù sao nữ quỷ kia cũng không đáng sợ như hắn tưởng, vậy nên chắc quỷ sai cũng không đến mức quá kinh khủng chứ?
Nghĩ vậy, hắn lặng lẽ mở hé cửa, ghé mắt nhìn ra bên ngoài.
Hành lang dần dần bị một lớp sương mù dày đặc bao phủ. Giữa không gian tĩnh lặng, bỗng vang lên một âm thanh kỳ lạ—
Tiếng kim loại kéo lê trên mặt đất.
Thiệu Lộ căng thẳng nhìn ra hành lang.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng người dần dần hiện ra. Đó là một người đàn ông mặc y phục cổ đại, trông giống như trang phục thời Minh Thanh. Trên tay hắn cầm một sợi xích lớn, từng bước nặng nề tiến về phía căn phòng.
Âm khí xung quanh càng lúc càng dày đặc.
Thiệu Lộ cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể mình đang giảm mạnh.
Lúc này, quỷ sai đột nhiên dừng bước, quay đầu lại.
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét qua khe cửa, nhìn thẳng vào Thiệu Lộ.
Khoảnh khắc ấy, Thiệu Lộ cảm thấy như bị một luồng khí lạnh xuyên thấu cả linh hồn.
Hắn đứng đờ ra, cứng đờ như tượng đá.
May mắn thay, quỷ sai chỉ lướt mắt qua hắn một cái, rồi tiếp tục tiến vào phòng ngủ của Oanh Oanh.
Ngay khi quỷ sai bước qua, Thiệu Lộ nhận ra cơ thể mình cuối cùng cũng có thể cử động trở lại.
Không chần chừ thêm một giây nào, hắn lập tức đóng sập cửa, cố gắng cách ly bản thân khỏi nguồn khí lạnh bên ngoài.
Nhưng dù đã đóng cửa, hơi lạnh vẫn chưa rời đi. Hắn run cầm cập, cả người như bị đóng băng.
Không thể chịu nổi nữa, Thiệu Lộ vội vàng lôi một chiếc chăn bông dày từ trong tủ, quấn chặt lấy mình, ngồi co ro trong góc phòng, hy vọng hơi ấm có thể xua tan cái rét thấu xương đang bủa vây cơ thể hắn.
Trong căn phòng bên cạnh, Oanh Oanh lặng lẽ quan sát người đàn ông mặc trang phục cổ đại bước vào. Khuôn mặt hắn bình thường, nhưng trên tay lại kéo theo một sợi xích đen dài, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Người đàn ông vừa bước qua cửa, liền cúi đầu cung kính: "Đại nhân, có phải ngài vừa triệu hồi tiểu nhân?"
Hắn vốn là một quỷ sai của âm phủ. Dương gian rất hiếm người có thể triệu hồi quỷ sai, mà những người làm được đều là bậc tu vi cao thâm. Đối diện với những người này, quỷ sai không dám thất lễ, càng không dám chọc giận.
Oanh Oanh thản nhiên chỉ về phía nữ quỷ đang đứng một góc: "Làm phiền ngài đưa cô ta về địa phủ. Hai tháng trước, cô ta nhân lúc tiết Đoan Ngọ trốn lên dương gian rồi không quay về nữa."
Quỷ sai liếc nhìn nữ quỷ, gật đầu đáp: "Đại nhân yên tâm, đây là trách nhiệm của chúng tôi. Tiểu nhân sẽ lập tức áp giải cô ta về."
Nữ quỷ không nói gì, chỉ cúi đầu cam chịu. Quỷ sai lạnh lùng giơ tay, gông xiềng vào cổ tay cô ta. Trước khi rời đi, hắn khẽ gật đầu với Oanh Oanh, sau đó xoay người, lôi nữ quỷ đi theo mình.
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Thiệu Lộ nghe vậy, càng thêm kinh ngạc.Oanh Oanh có thể nhìn thấy ma, có thể đánh ma, giờ lại còn có thể triệu hồi quỷ sai?Hắn trầm mặc một lát, rồi gật đầu:"Được... Anh sang phòng bên cạnh trước."Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi, để lại Oanh Oanh cùng nữ quỷ trong phòng.Oanh Oanh đứng giữa phòng ngủ, nhắm mắt, hai tay kết ấn, miệng khẽ niệm chú:"Thiên địa huyền tông, tứ phương thần linh... mau mau đến đây!"Lời chú vừa dứt, căn phòng lập tức trở nên lạnh hơn.Thiệu Lộ đứng trong phòng bên cạnh, ban đầu chỉ định ngồi yên chờ đợi, nhưng lòng hiếu kỳ khiến hắn không nhịn được mà nhích lại gần cửa.Dù sao nữ quỷ kia cũng không đáng sợ như hắn tưởng, vậy nên chắc quỷ sai cũng không đến mức quá kinh khủng chứ?Nghĩ vậy, hắn lặng lẽ mở hé cửa, ghé mắt nhìn ra bên ngoài. Hành lang dần dần bị một lớp sương mù dày đặc bao phủ. Giữa không gian tĩnh lặng, bỗng vang lên một âm thanh kỳ lạ—Tiếng kim loại kéo lê trên mặt đất.Thiệu Lộ căng thẳng nhìn ra hành lang.Dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng người dần dần hiện ra. Đó là một người đàn ông mặc y phục cổ đại, trông giống như trang phục thời Minh Thanh. Trên tay hắn cầm một sợi xích lớn, từng bước nặng nề tiến về phía căn phòng.Âm khí xung quanh càng lúc càng dày đặc. Thiệu Lộ cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể mình đang giảm mạnh.Lúc này, quỷ sai đột nhiên dừng bước, quay đầu lại.Ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét qua khe cửa, nhìn thẳng vào Thiệu Lộ.Khoảnh khắc ấy, Thiệu Lộ cảm thấy như bị một luồng khí lạnh xuyên thấu cả linh hồn.Hắn đứng đờ ra, cứng đờ như tượng đá.May mắn thay, quỷ sai chỉ lướt mắt qua hắn một cái, rồi tiếp tục tiến vào phòng ngủ của Oanh Oanh.Ngay khi quỷ sai bước qua, Thiệu Lộ nhận ra cơ thể mình cuối cùng cũng có thể cử động trở lại.Không chần chừ thêm một giây nào, hắn lập tức đóng sập cửa, cố gắng cách ly bản thân khỏi nguồn khí lạnh bên ngoài.Nhưng dù đã đóng cửa, hơi lạnh vẫn chưa rời đi. Hắn run cầm cập, cả người như bị đóng băng.Không thể chịu nổi nữa, Thiệu Lộ vội vàng lôi một chiếc chăn bông dày từ trong tủ, quấn chặt lấy mình, ngồi co ro trong góc phòng, hy vọng hơi ấm có thể xua tan cái rét thấu xương đang bủa vây cơ thể hắn.Trong căn phòng bên cạnh, Oanh Oanh lặng lẽ quan sát người đàn ông mặc trang phục cổ đại bước vào. Khuôn mặt hắn bình thường, nhưng trên tay lại kéo theo một sợi xích đen dài, toàn thân tỏa ra khí lạnh.Người đàn ông vừa bước qua cửa, liền cúi đầu cung kính: "Đại nhân, có phải ngài vừa triệu hồi tiểu nhân?"Hắn vốn là một quỷ sai của âm phủ. Dương gian rất hiếm người có thể triệu hồi quỷ sai, mà những người làm được đều là bậc tu vi cao thâm. Đối diện với những người này, quỷ sai không dám thất lễ, càng không dám chọc giận.Oanh Oanh thản nhiên chỉ về phía nữ quỷ đang đứng một góc: "Làm phiền ngài đưa cô ta về địa phủ. Hai tháng trước, cô ta nhân lúc tiết Đoan Ngọ trốn lên dương gian rồi không quay về nữa."Quỷ sai liếc nhìn nữ quỷ, gật đầu đáp: "Đại nhân yên tâm, đây là trách nhiệm của chúng tôi. Tiểu nhân sẽ lập tức áp giải cô ta về."Nữ quỷ không nói gì, chỉ cúi đầu cam chịu. Quỷ sai lạnh lùng giơ tay, gông xiềng vào cổ tay cô ta. Trước khi rời đi, hắn khẽ gật đầu với Oanh Oanh, sau đó xoay người, lôi nữ quỷ đi theo mình.