Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…

Chương 350: Chương 350

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… "Nhưng mà... có ai để ý không? Dạo này đàn anh Thẩm đối xử với cô học sinh mới khối mười kia rất dịu dàng! Hôm qua tôi còn lén chụp được một bức ảnh đây này!"Một bức ảnh được tải lên ngay dưới bài đăng đang hot, độ nét cực cao. Dù căng tin náo nhiệt và hỗn loạn, nhưng trong bức ảnh, phông nền đã được làm mờ đi, chỉ còn lại hai người ở trung tâm—một thiếu niên và một thiếu nữ ngồi đối diện nhau.Cô gái mỉm cười rạng rỡ, còn thiếu niên đối diện dường như đang nói gì đó. Điều quan trọng là ánh mắt anh dành cho cô gái. Không hề lạnh lùng như thường ngày, mà lại ôn hòa, chăm chú đến lạ."A a a, tôi ghen tị quá! Ánh mắt đàn anh Thẩm nhìn cô ấy thật dịu dàng, QAQ!""Đúng vậy! Rõ ràng là rất quan tâm, không hề có ý né tránh chút nào!""Ghen tị cái gì chứ? Phải công nhận là cô ấy rất xứng với đàn anh Thẩm! Không nói đến nhan sắc, chỉ riêng thành tích đã hơn tất cả rồi. Tôi dám cá ba năm sau, cô ấy chắc chắn sẽ trở thành trạng nguyên kỳ thi đại học! Học lực của cô ấy khủng khiếp đến mức không có môn nào bị lệch, điểm tuyệt đối mọi môn luôn! Mấy cậu có bằng không?""Chưa kể nhan sắc nữa! Các cậu nhìn kỹ đi, có ai trong trường mình đẹp hơn cô ấy không?""Ừm... hình như thật sự không thể ghen tị nổi. Cô ấy xuất sắc quá!"  "Công nhận là cô ấy giỏi, nhưng số mệnh của đàn anh Thẩm thì ai cũng biết rồi đấy. Cả trường đều không ai dám dây vào, thế mà cô ấy còn dám tiếp cận? Nhỡ đâu lại khiến đàn anh không thể tham gia kỳ thi thì sao? Hừ hừ...""Nhưng sao tôi thấy đàn anh Thẩm hoàn toàn không có vẻ gì là bị làm phiền nhỉ?""Hừ! Mặc kệ cô ta có cố tình tiếp cận hay không, tôi chỉ chờ xem ngày cô ta gặp xui xẻo thôi!""Các cậu tưởng cô ta là nữ thần chắc? Hôm trước còn thấy cô ta đi cùng đàn anh Cố Thừa Cẩm trên con đường rừng nhỏ trong trường nữa kìa! Hừ, đúng là không biết xấu hổ! Chắc đàn anh Cố không để ý nên bây giờ quay sang đàn anh Thẩm thôi!""Thật hay giả vậy...""Nói bậy! Ai dây dưa với ai còn chưa rõ! Các cậu có biết gì không mà nói? Đàn anh Cố có gì mà phải tranh giành? Nói thật, nếu trên đời này có ai xứng đôi với đàn anh Thẩm, thì người đó chắc chắn là cô ấy!"Bình luận phía dưới lại nhanh chóng nổ ra một cuộc tranh cãi mới.Mà Oanh Oanh hoàn toàn không hay biết gì về bài đăng này. Cô thậm chí còn không biết làm thế nào để vào diễn đàn của trường. 

"Nhưng mà... có ai để ý không? Dạo này đàn anh Thẩm đối xử với cô học sinh mới khối mười kia rất dịu dàng! Hôm qua tôi còn lén chụp được một bức ảnh đây này!"

Một bức ảnh được tải lên ngay dưới bài đăng đang hot, độ nét cực cao. Dù căng tin náo nhiệt và hỗn loạn, nhưng trong bức ảnh, phông nền đã được làm mờ đi, chỉ còn lại hai người ở trung tâm—một thiếu niên và một thiếu nữ ngồi đối diện nhau.

Cô gái mỉm cười rạng rỡ, còn thiếu niên đối diện dường như đang nói gì đó. Điều quan trọng là ánh mắt anh dành cho cô gái. Không hề lạnh lùng như thường ngày, mà lại ôn hòa, chăm chú đến lạ.

"A a a, tôi ghen tị quá! Ánh mắt đàn anh Thẩm nhìn cô ấy thật dịu dàng, QAQ!"

"Đúng vậy! Rõ ràng là rất quan tâm, không hề có ý né tránh chút nào!"

"Ghen tị cái gì chứ? Phải công nhận là cô ấy rất xứng với đàn anh Thẩm! Không nói đến nhan sắc, chỉ riêng thành tích đã hơn tất cả rồi. Tôi dám cá ba năm sau, cô ấy chắc chắn sẽ trở thành trạng nguyên kỳ thi đại học! Học lực của cô ấy khủng khiếp đến mức không có môn nào bị lệch, điểm tuyệt đối mọi môn luôn! Mấy cậu có bằng không?"

"Chưa kể nhan sắc nữa! Các cậu nhìn kỹ đi, có ai trong trường mình đẹp hơn cô ấy không?"

"Ừm... hình như thật sự không thể ghen tị nổi. Cô ấy xuất sắc quá!"

 

 

"Công nhận là cô ấy giỏi, nhưng số mệnh của đàn anh Thẩm thì ai cũng biết rồi đấy. Cả trường đều không ai dám dây vào, thế mà cô ấy còn dám tiếp cận? Nhỡ đâu lại khiến đàn anh không thể tham gia kỳ thi thì sao? Hừ hừ..."

"Nhưng sao tôi thấy đàn anh Thẩm hoàn toàn không có vẻ gì là bị làm phiền nhỉ?"

"Hừ! Mặc kệ cô ta có cố tình tiếp cận hay không, tôi chỉ chờ xem ngày cô ta gặp xui xẻo thôi!"

"Các cậu tưởng cô ta là nữ thần chắc? Hôm trước còn thấy cô ta đi cùng đàn anh Cố Thừa Cẩm trên con đường rừng nhỏ trong trường nữa kìa! Hừ, đúng là không biết xấu hổ! Chắc đàn anh Cố không để ý nên bây giờ quay sang đàn anh Thẩm thôi!"

"Thật hay giả vậy..."

"Nói bậy! Ai dây dưa với ai còn chưa rõ! Các cậu có biết gì không mà nói? Đàn anh Cố có gì mà phải tranh giành? Nói thật, nếu trên đời này có ai xứng đôi với đàn anh Thẩm, thì người đó chắc chắn là cô ấy!"

Bình luận phía dưới lại nhanh chóng nổ ra một cuộc tranh cãi mới.

Mà Oanh Oanh hoàn toàn không hay biết gì về bài đăng này. Cô thậm chí còn không biết làm thế nào để vào diễn đàn của trường.

 

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… "Nhưng mà... có ai để ý không? Dạo này đàn anh Thẩm đối xử với cô học sinh mới khối mười kia rất dịu dàng! Hôm qua tôi còn lén chụp được một bức ảnh đây này!"Một bức ảnh được tải lên ngay dưới bài đăng đang hot, độ nét cực cao. Dù căng tin náo nhiệt và hỗn loạn, nhưng trong bức ảnh, phông nền đã được làm mờ đi, chỉ còn lại hai người ở trung tâm—một thiếu niên và một thiếu nữ ngồi đối diện nhau.Cô gái mỉm cười rạng rỡ, còn thiếu niên đối diện dường như đang nói gì đó. Điều quan trọng là ánh mắt anh dành cho cô gái. Không hề lạnh lùng như thường ngày, mà lại ôn hòa, chăm chú đến lạ."A a a, tôi ghen tị quá! Ánh mắt đàn anh Thẩm nhìn cô ấy thật dịu dàng, QAQ!""Đúng vậy! Rõ ràng là rất quan tâm, không hề có ý né tránh chút nào!""Ghen tị cái gì chứ? Phải công nhận là cô ấy rất xứng với đàn anh Thẩm! Không nói đến nhan sắc, chỉ riêng thành tích đã hơn tất cả rồi. Tôi dám cá ba năm sau, cô ấy chắc chắn sẽ trở thành trạng nguyên kỳ thi đại học! Học lực của cô ấy khủng khiếp đến mức không có môn nào bị lệch, điểm tuyệt đối mọi môn luôn! Mấy cậu có bằng không?""Chưa kể nhan sắc nữa! Các cậu nhìn kỹ đi, có ai trong trường mình đẹp hơn cô ấy không?""Ừm... hình như thật sự không thể ghen tị nổi. Cô ấy xuất sắc quá!"  "Công nhận là cô ấy giỏi, nhưng số mệnh của đàn anh Thẩm thì ai cũng biết rồi đấy. Cả trường đều không ai dám dây vào, thế mà cô ấy còn dám tiếp cận? Nhỡ đâu lại khiến đàn anh không thể tham gia kỳ thi thì sao? Hừ hừ...""Nhưng sao tôi thấy đàn anh Thẩm hoàn toàn không có vẻ gì là bị làm phiền nhỉ?""Hừ! Mặc kệ cô ta có cố tình tiếp cận hay không, tôi chỉ chờ xem ngày cô ta gặp xui xẻo thôi!""Các cậu tưởng cô ta là nữ thần chắc? Hôm trước còn thấy cô ta đi cùng đàn anh Cố Thừa Cẩm trên con đường rừng nhỏ trong trường nữa kìa! Hừ, đúng là không biết xấu hổ! Chắc đàn anh Cố không để ý nên bây giờ quay sang đàn anh Thẩm thôi!""Thật hay giả vậy...""Nói bậy! Ai dây dưa với ai còn chưa rõ! Các cậu có biết gì không mà nói? Đàn anh Cố có gì mà phải tranh giành? Nói thật, nếu trên đời này có ai xứng đôi với đàn anh Thẩm, thì người đó chắc chắn là cô ấy!"Bình luận phía dưới lại nhanh chóng nổ ra một cuộc tranh cãi mới.Mà Oanh Oanh hoàn toàn không hay biết gì về bài đăng này. Cô thậm chí còn không biết làm thế nào để vào diễn đàn của trường. 

Chương 350: Chương 350