Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…

Chương 18: Ngày Đầu Tiên Xuyên Không 2

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Ba mẹ Thẩm phản đối ngay lập tức, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại cầu xin hết lời.Đây là lần đầu tiên cô cầu xin ba mẹ một điều gì đó sau chuyện năm đó.Là ba mẹ thì ai nỡ từ chối?Vì vậy họ mới đồng ý, họ là ba mẹ, nghĩ xa hơn một chút.Nếu như họ nói là nếu như, con gái mình cả đời này thực sự không thể tiếp xúc với đàn ông khác giới, không thể lập gia đình.Vậy thì nhận nuôi đứa bé gái này.Sau khi họ mất đi, có lẽ đó sẽ là chỗ dựa duy nhất của con gái họ.Nghĩ đến đây, họ mới cho phép con gái nhận nuôi đứa bé gái đó, chỉ ghi tên vào hộ khẩu của con gái, cho đứa bé gái đó nhập hộ khẩu ở Bắc Kinh.Những nỗi niềm và sự phức tạp trong đó, thật khó có thể nói hết bằng lời.Nhưng nếu chỉ có vậy thì đã đơn giản rồi.Với năng lực của nhà họ Thẩm, nuôi thêm một đứa trẻ không phải là chuyện gì to tát.Dù sao thì vợ chồng nhà họ Thẩm chỉ có Thẩm Mỹ Vân là con gái độc nhất, hai người đều là cán bộ công nhân viên chức, ăn lương thực phẩm, tỏa sáng trong lĩnh vực của mình.Tuy điều kiện gia đình không thể nói là tốt nhất, nhưng cũng không tệ.Nhưng trớ trêu thay, nhà họ Thẩm lại xảy ra chuyện.Ba mẹ học vấn cao, công việc ổn định, vinh quang ngày xưa, bỗng chốc trở thành nỗi ô nhục lớn nhất của gia đình họ.Đó là con dao treo lơ lửng trên cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà mới nóng ruột, trước khi mình xảy ra chuyện, họ phải tìm cho con gái một lối thoát.Điều đầu tiên chính là giải quyết gánh nặng lớn nhất bên cạnh con gái - Miên Miên.Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, khi ba mẹ gặp nạn, điều đầu tiên họ nghĩ đến là bảo vệ con mình.Mà người mà vợ chồng họ muốn bảo vệ chính là Thẩm Mỹ Vân.Vợ chồng họ cũng không phải là người nhẫn tâm, không thể tùy tiện đưa Miên Miên đi được.Họ cũng đã tốn rất nhiều tiền bạc và công sức, cuối cùng cũng tìm được ba mẹ ruột của Miên Miên.Gia đình kia cũng không tệ, còn ở trong đại viện.Miên Miên trở về với ba mẹ ruột chỉ có sung sướng.Chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc ở lại với gia đình Thẩm đang gặp nạn sao?Ít nhất, trong mắt vợ chồng Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà là như vậy, nhà họ Thẩm gặp nạn, thành phần thay đổi, Miên Miên đi theo họ chỉ là chịu khổ.Liên lụy đến cả con gái ruột Mỹ Vân, họ cũng không định giữ bên mình nữa.Nhưng điều mà Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà không biết là.Miên Miên trở về gia đình ba mẹ ruột đó không phải là sung sướng, mà là cái hố tử thần.Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ba mẹ Thẩm phản đối ngay lập tức, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại cầu xin hết lời.

Đây là lần đầu tiên cô cầu xin ba mẹ một điều gì đó sau chuyện năm đó.

Là ba mẹ thì ai nỡ từ chối?

Vì vậy họ mới đồng ý, họ là ba mẹ, nghĩ xa hơn một chút.

Nếu như họ nói là nếu như, con gái mình cả đời này thực sự không thể tiếp xúc với đàn ông khác giới, không thể lập gia đình.

Vậy thì nhận nuôi đứa bé gái này.

Sau khi họ mất đi, có lẽ đó sẽ là chỗ dựa duy nhất của con gái họ.

Nghĩ đến đây, họ mới cho phép con gái nhận nuôi đứa bé gái đó, chỉ ghi tên vào hộ khẩu của con gái, cho đứa bé gái đó nhập hộ khẩu ở Bắc Kinh.

Những nỗi niềm và sự phức tạp trong đó, thật khó có thể nói hết bằng lời.

Nhưng nếu chỉ có vậy thì đã đơn giản rồi.

Với năng lực của nhà họ Thẩm, nuôi thêm một đứa trẻ không phải là chuyện gì to tát.

Dù sao thì vợ chồng nhà họ Thẩm chỉ có Thẩm Mỹ Vân là con gái độc nhất, hai người đều là cán bộ công nhân viên chức, ăn lương thực phẩm, tỏa sáng trong lĩnh vực của mình.

Tuy điều kiện gia đình không thể nói là tốt nhất, nhưng cũng không tệ.

Nhưng trớ trêu thay, nhà họ Thẩm lại xảy ra chuyện.

Ba mẹ học vấn cao, công việc ổn định, vinh quang ngày xưa, bỗng chốc trở thành nỗi ô nhục lớn nhất của gia đình họ.

Đó là con dao treo lơ lửng trên cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà mới nóng ruột, trước khi mình xảy ra chuyện, họ phải tìm cho con gái một lối thoát.

Điều đầu tiên chính là giải quyết gánh nặng lớn nhất bên cạnh con gái - Miên Miên.

Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, khi ba mẹ gặp nạn, điều đầu tiên họ nghĩ đến là bảo vệ con mình.

Mà người mà vợ chồng họ muốn bảo vệ chính là Thẩm Mỹ Vân.

Vợ chồng họ cũng không phải là người nhẫn tâm, không thể tùy tiện đưa Miên Miên đi được.

Họ cũng đã tốn rất nhiều tiền bạc và công sức, cuối cùng cũng tìm được ba mẹ ruột của Miên Miên.

Gia đình kia cũng không tệ, còn ở trong đại viện.

Miên Miên trở về với ba mẹ ruột chỉ có sung sướng.

Chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc ở lại với gia đình Thẩm đang gặp nạn sao?

Ít nhất, trong mắt vợ chồng Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà là như vậy, nhà họ Thẩm gặp nạn, thành phần thay đổi, Miên Miên đi theo họ chỉ là chịu khổ.

Liên lụy đến cả con gái ruột Mỹ Vân, họ cũng không định giữ bên mình nữa.

Nhưng điều mà Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà không biết là.

Miên Miên trở về gia đình ba mẹ ruột đó không phải là sung sướng, mà là cái hố tử thần.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Ba mẹ Thẩm phản đối ngay lập tức, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại cầu xin hết lời.Đây là lần đầu tiên cô cầu xin ba mẹ một điều gì đó sau chuyện năm đó.Là ba mẹ thì ai nỡ từ chối?Vì vậy họ mới đồng ý, họ là ba mẹ, nghĩ xa hơn một chút.Nếu như họ nói là nếu như, con gái mình cả đời này thực sự không thể tiếp xúc với đàn ông khác giới, không thể lập gia đình.Vậy thì nhận nuôi đứa bé gái này.Sau khi họ mất đi, có lẽ đó sẽ là chỗ dựa duy nhất của con gái họ.Nghĩ đến đây, họ mới cho phép con gái nhận nuôi đứa bé gái đó, chỉ ghi tên vào hộ khẩu của con gái, cho đứa bé gái đó nhập hộ khẩu ở Bắc Kinh.Những nỗi niềm và sự phức tạp trong đó, thật khó có thể nói hết bằng lời.Nhưng nếu chỉ có vậy thì đã đơn giản rồi.Với năng lực của nhà họ Thẩm, nuôi thêm một đứa trẻ không phải là chuyện gì to tát.Dù sao thì vợ chồng nhà họ Thẩm chỉ có Thẩm Mỹ Vân là con gái độc nhất, hai người đều là cán bộ công nhân viên chức, ăn lương thực phẩm, tỏa sáng trong lĩnh vực của mình.Tuy điều kiện gia đình không thể nói là tốt nhất, nhưng cũng không tệ.Nhưng trớ trêu thay, nhà họ Thẩm lại xảy ra chuyện.Ba mẹ học vấn cao, công việc ổn định, vinh quang ngày xưa, bỗng chốc trở thành nỗi ô nhục lớn nhất của gia đình họ.Đó là con dao treo lơ lửng trên cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà mới nóng ruột, trước khi mình xảy ra chuyện, họ phải tìm cho con gái một lối thoát.Điều đầu tiên chính là giải quyết gánh nặng lớn nhất bên cạnh con gái - Miên Miên.Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, khi ba mẹ gặp nạn, điều đầu tiên họ nghĩ đến là bảo vệ con mình.Mà người mà vợ chồng họ muốn bảo vệ chính là Thẩm Mỹ Vân.Vợ chồng họ cũng không phải là người nhẫn tâm, không thể tùy tiện đưa Miên Miên đi được.Họ cũng đã tốn rất nhiều tiền bạc và công sức, cuối cùng cũng tìm được ba mẹ ruột của Miên Miên.Gia đình kia cũng không tệ, còn ở trong đại viện.Miên Miên trở về với ba mẹ ruột chỉ có sung sướng.Chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc ở lại với gia đình Thẩm đang gặp nạn sao?Ít nhất, trong mắt vợ chồng Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà là như vậy, nhà họ Thẩm gặp nạn, thành phần thay đổi, Miên Miên đi theo họ chỉ là chịu khổ.Liên lụy đến cả con gái ruột Mỹ Vân, họ cũng không định giữ bên mình nữa.Nhưng điều mà Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà không biết là.Miên Miên trở về gia đình ba mẹ ruột đó không phải là sung sướng, mà là cái hố tử thần.Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chương 18: Ngày Đầu Tiên Xuyên Không 2