Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…
Chương 19: Ngày Đầu Tiên Xuyên Không 3
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Chỉ vì Miên Miên là con gái thật của gia đình đó lạc ra ngoài, con gái thật trở về gia đình, không có tình thân, chỉ có sự ghẻ lạnh.Lý do chỉ là vì gia đình đó nuôi một cô con gái, cô con gái đó rất có phúc, được cả nhà yêu thương.Những người trong gia đình đó cũng coi cô con gái nuôi đó như con gái ruột.Ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một Miên Miên.Chẳng phải là phá hoại tình cảm gia đình của mọi người sao?Miên Miên làm sao được yêu thương?Cô bé không chỉ không được yêu thương, mà còn bị so sánh với con gái nuôi ở mọi phương diện, Miên Miên không thông minh bằng, không khéo léo bằng, không có phúc bằng, không nịnh nọt bằng.Tóm lại so với con gái nuôi, Miên Miên mà Thẩm Mỹ Vân coi như bảo vật, chẳng có gì tốt.Còn hay tranh giành đồ đạc.Không, cho đến khi thiên kim thật sự lớn lên từng ngày, đến tuổi mới lớn, cô ấy và thiên kim giả lại cùng lúc thích một chàng trai.Đó là mối tình thời thơ ấu của họ.Chỉ là chàng trai ấy vừa thương cảm cho hoàn cảnh của Miên Miên trong gia đình mới, vừa tận hưởng sự tiện lợi mà thiên kim giả mang lại.Cứ như vậy lâu dần.Điều này càng khiến cho mối quan hệ của Miên Miên và anh ấy trở nên căng thẳng đến cực độ.Điều đáng buồn hơn là, vào lúc này, cả gia đình đều chỉ trích Miên Miên là chị mà không biết nhường em.Đúng vậy.Miên Miên từ khi trở về nhà đã bắt đầu nhường nhịn em gái, nhường ba mẹ, nhường cơ hội đi học.Đến cuối cùng đến cả chàng trai mình thích cũng phải nhường.Nhưng nhường chàng trai mình thích, cô ấy sẽ chẳng còn gì cả.Miên Miên cô ấy, cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi.Đối mặt với sự thiên vị của ba mẹ ruột, sự vô tội của em gái, sự chỉ trích của chàng trai mình yêu.Miên Miên phát hiện ra rằng thế giới này rộng lớn, dường như không có chỗ cho cô ấy dừng chân.Cô ấy chọn cách kết thúc cuộc đời.Hơn nữa còn là kết thúc cuộc đời của mình trên mộ của Thẩm Mỹ Vân.Đó là nơi cô ấy đã cảm nhận được sự ấm áp duy nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.Như vậy khi cô ấy được sinh ra, cô ấy đã có mẹ, khi cô ấy chết đi, cô ấy cũng có mẹ.Người mẹ đó từ đầu đến cuối đều yêu cô ấy như thuở ban đầu.Người mẹ đó từ đầu đến cuối đều coi cô ấy là báu vật.Hãy nhìn xem, cô ấy cũng được người khác yêu kìa, máu của cô ấy đã nhuộm đỏ mộ của Thẩm Mỹ Vân.Như vậy cô ấy có thể không bao giờ phải xa mẹ nữa.Nhìn cảnh này.Thẩm Mỹ Vân run rẩy không kìm được, con gái của cô, cô coi như châu báu, sao có thể chịu được sự tủi nhục và cay đắng như vậy?Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ vì Miên Miên là con gái thật của gia đình đó lạc ra ngoài, con gái thật trở về gia đình, không có tình thân, chỉ có sự ghẻ lạnh.
Lý do chỉ là vì gia đình đó nuôi một cô con gái, cô con gái đó rất có phúc, được cả nhà yêu thương.
Những người trong gia đình đó cũng coi cô con gái nuôi đó như con gái ruột.
Ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một Miên Miên.
Chẳng phải là phá hoại tình cảm gia đình của mọi người sao?
Miên Miên làm sao được yêu thương?
Cô bé không chỉ không được yêu thương, mà còn bị so sánh với con gái nuôi ở mọi phương diện, Miên Miên không thông minh bằng, không khéo léo bằng, không có phúc bằng, không nịnh nọt bằng.
Tóm lại so với con gái nuôi, Miên Miên mà Thẩm Mỹ Vân coi như bảo vật, chẳng có gì tốt.
Còn hay tranh giành đồ đạc.
Không, cho đến khi thiên kim thật sự lớn lên từng ngày, đến tuổi mới lớn, cô ấy và thiên kim giả lại cùng lúc thích một chàng trai.
Đó là mối tình thời thơ ấu của họ.
Chỉ là chàng trai ấy vừa thương cảm cho hoàn cảnh của Miên Miên trong gia đình mới, vừa tận hưởng sự tiện lợi mà thiên kim giả mang lại.
Cứ như vậy lâu dần.
Điều này càng khiến cho mối quan hệ của Miên Miên và anh ấy trở nên căng thẳng đến cực độ.
Điều đáng buồn hơn là, vào lúc này, cả gia đình đều chỉ trích Miên Miên là chị mà không biết nhường em.
Đúng vậy.
Miên Miên từ khi trở về nhà đã bắt đầu nhường nhịn em gái, nhường ba mẹ, nhường cơ hội đi học.
Đến cuối cùng đến cả chàng trai mình thích cũng phải nhường.
Nhưng nhường chàng trai mình thích, cô ấy sẽ chẳng còn gì cả.
Miên Miên cô ấy, cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Đối mặt với sự thiên vị của ba mẹ ruột, sự vô tội của em gái, sự chỉ trích của chàng trai mình yêu.
Miên Miên phát hiện ra rằng thế giới này rộng lớn, dường như không có chỗ cho cô ấy dừng chân.
Cô ấy chọn cách kết thúc cuộc đời.
Hơn nữa còn là kết thúc cuộc đời của mình trên mộ của Thẩm Mỹ Vân.
Đó là nơi cô ấy đã cảm nhận được sự ấm áp duy nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Như vậy khi cô ấy được sinh ra, cô ấy đã có mẹ, khi cô ấy chết đi, cô ấy cũng có mẹ.
Người mẹ đó từ đầu đến cuối đều yêu cô ấy như thuở ban đầu.
Người mẹ đó từ đầu đến cuối đều coi cô ấy là báu vật.
Hãy nhìn xem, cô ấy cũng được người khác yêu kìa, máu của cô ấy đã nhuộm đỏ mộ của Thẩm Mỹ Vân.
Như vậy cô ấy có thể không bao giờ phải xa mẹ nữa.
Nhìn cảnh này.
Thẩm Mỹ Vân run rẩy không kìm được, con gái của cô, cô coi như châu báu, sao có thể chịu được sự tủi nhục và cay đắng như vậy?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Chỉ vì Miên Miên là con gái thật của gia đình đó lạc ra ngoài, con gái thật trở về gia đình, không có tình thân, chỉ có sự ghẻ lạnh.Lý do chỉ là vì gia đình đó nuôi một cô con gái, cô con gái đó rất có phúc, được cả nhà yêu thương.Những người trong gia đình đó cũng coi cô con gái nuôi đó như con gái ruột.Ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một Miên Miên.Chẳng phải là phá hoại tình cảm gia đình của mọi người sao?Miên Miên làm sao được yêu thương?Cô bé không chỉ không được yêu thương, mà còn bị so sánh với con gái nuôi ở mọi phương diện, Miên Miên không thông minh bằng, không khéo léo bằng, không có phúc bằng, không nịnh nọt bằng.Tóm lại so với con gái nuôi, Miên Miên mà Thẩm Mỹ Vân coi như bảo vật, chẳng có gì tốt.Còn hay tranh giành đồ đạc.Không, cho đến khi thiên kim thật sự lớn lên từng ngày, đến tuổi mới lớn, cô ấy và thiên kim giả lại cùng lúc thích một chàng trai.Đó là mối tình thời thơ ấu của họ.Chỉ là chàng trai ấy vừa thương cảm cho hoàn cảnh của Miên Miên trong gia đình mới, vừa tận hưởng sự tiện lợi mà thiên kim giả mang lại.Cứ như vậy lâu dần.Điều này càng khiến cho mối quan hệ của Miên Miên và anh ấy trở nên căng thẳng đến cực độ.Điều đáng buồn hơn là, vào lúc này, cả gia đình đều chỉ trích Miên Miên là chị mà không biết nhường em.Đúng vậy.Miên Miên từ khi trở về nhà đã bắt đầu nhường nhịn em gái, nhường ba mẹ, nhường cơ hội đi học.Đến cuối cùng đến cả chàng trai mình thích cũng phải nhường.Nhưng nhường chàng trai mình thích, cô ấy sẽ chẳng còn gì cả.Miên Miên cô ấy, cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi.Đối mặt với sự thiên vị của ba mẹ ruột, sự vô tội của em gái, sự chỉ trích của chàng trai mình yêu.Miên Miên phát hiện ra rằng thế giới này rộng lớn, dường như không có chỗ cho cô ấy dừng chân.Cô ấy chọn cách kết thúc cuộc đời.Hơn nữa còn là kết thúc cuộc đời của mình trên mộ của Thẩm Mỹ Vân.Đó là nơi cô ấy đã cảm nhận được sự ấm áp duy nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.Như vậy khi cô ấy được sinh ra, cô ấy đã có mẹ, khi cô ấy chết đi, cô ấy cũng có mẹ.Người mẹ đó từ đầu đến cuối đều yêu cô ấy như thuở ban đầu.Người mẹ đó từ đầu đến cuối đều coi cô ấy là báu vật.Hãy nhìn xem, cô ấy cũng được người khác yêu kìa, máu của cô ấy đã nhuộm đỏ mộ của Thẩm Mỹ Vân.Như vậy cô ấy có thể không bao giờ phải xa mẹ nữa.Nhìn cảnh này.Thẩm Mỹ Vân run rẩy không kìm được, con gái của cô, cô coi như châu báu, sao có thể chịu được sự tủi nhục và cay đắng như vậy?Nhóm dịch: Thất Liên Hoa