Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…
Chương 47: Ngày Thứ Sáu Xuyên Không 3
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Cô bé mếu lại, đôi môi màu hồng nhạt uất ức mà bĩu lại, tiếp đó òa lên khóc một trận, từng giọt nước mắt cứ thế không ngừng tràn ra.Nhưng lại không chút ảnh hưởng đến tốc độ cô bé xông ra ngoài: "Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ.""Mẹ, sao bây giờ mẹ mới tới."Ngay cả giọng nói cũng mang vẻ ấm ức tột cùng,Thẩm Mỹ Vân chuẩn xác mà đón lấy cô bé, ôm cô bé vào lòng, cứ như đang ôm món bảo vật vừa đánh mất mà lại có được.Cô dùng sức hôn trán cô bé: "Xin lỗi bảo bối, là mẹ đến muộn.""Miên Miên, Miên Miên của mẹ, mẹ ở đây, mẹ sẽ ở đây mãi, mãi mãi bên cạnh Miên Miên của mẹ."Cô lặp lại một lần lại một lần."Không trách mẹ, là Miên Miên không ngoan, Miên Miên làm lạc mất mẹ." Cô bé nghẹn ngào khóc thút thít, , ánh mắt sáng lấp lánh: "Nhưng mà, Miên miên vui quá, Miên Miên lại tìm thấy mẹ rồi."Nói năng lộn xộn, thế nhưng Thẩm Mỹ Vân vừa nghe đã hiểu.Cô ôm lấy cô bé, kiểm tra trên dưới, đây là con gái của cô, ngay cả từng sợi tóc cũng giống hệt.Còn có cái túi màu hồng đó, *****̃ng giống y như đúc.Con gái của cô xuyên không qua rồi, còn là kèm theo cơ thể mà cùng xuyên không tới.Chỉ là, cô nghi ngờ Miên Miên nguyên bản đâu?Con có Thẩm Mỹ Vân nguyên bản, bọn họ đều đi đâu rồi?"Miên Miên, lúc con đến đây, bên cạnh có người khác không? Lớn bằng con?"Đây là câu hỏi mang theo vài phần dò xét.Hỏi là Miên Miên bị đứa đi đó, cô bé đi đâu rồi?Miên Miên lắc đầu một cái: "Không có, chỉ có một mình con thôi."Không có bạn nhỏ nào lớn bằng cô bé cả.Lần này, Thẩm Mỹ Vân rơi vào trầm tư, cô và Miên Miên từ thế kỷ 22 xuyên không đến nơi này, vậy thì mẹ con Thẩm Mỹ Vân ban đầu, là đến thế giới đó của cô sao?Cho đến khi nhân viên phát thanh ở bên cạnh cắt ngang cuộc đối thoại của hai người bọn họ."Khụ khụ, cô chính là đồng chỉ Thẩm Mỹ Vân sao?"Thẩm Mỹ Vân hoàn hồn lại, cô bế Miên Miên không nỡ buông tay, cô quay đầu nhìn qua, gật đầu: “Là tôi, đồng chí, thật sự là làm phiền cô rồi, cảm ơn, vô cùng cảm ơn.”“Cô là mẹ của đứa bé này là được.”“Không cần cảm ơn tôi.”Nói xong, phát thanh viên đó nhớ lại một chuyện, lấy tờ địa chỉ mà Quý Trường Tranh để lại, đưa qua cho cô.“Muốn cảm ơn thì cảm ơn đồng chí này là được, là vị đồng chí này đưa con cô đến đây.”Thẩm Mỹ Vân cúi đầu nhìn qua, đập vào mắt chính là một hàng chữ cực kỳ đẹp, là một địa chỉ, cuối cùng ghi tên là Quý Yêu.Quý Yêu?Đúng thật là một cái tên kỳ lạ.“Mẹ, đây chính là ba cảnh sát đã cứu con.”Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô bé mếu lại, đôi môi màu hồng nhạt uất ức mà bĩu lại, tiếp đó òa lên khóc một trận, từng giọt nước mắt cứ thế không ngừng tràn ra.
Nhưng lại không chút ảnh hưởng đến tốc độ cô bé xông ra ngoài: "Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ."
"Mẹ, sao bây giờ mẹ mới tới."
Ngay cả giọng nói cũng mang vẻ ấm ức tột cùng,
Thẩm Mỹ Vân chuẩn xác mà đón lấy cô bé, ôm cô bé vào lòng, cứ như đang ôm món bảo vật vừa đánh mất mà lại có được.
Cô dùng sức hôn trán cô bé: "Xin lỗi bảo bối, là mẹ đến muộn."
"Miên Miên, Miên Miên của mẹ, mẹ ở đây, mẹ sẽ ở đây mãi, mãi mãi bên cạnh Miên Miên của mẹ."
Cô lặp lại một lần lại một lần.
"Không trách mẹ, là Miên Miên không ngoan, Miên Miên làm lạc mất mẹ." Cô bé nghẹn ngào khóc thút thít, , ánh mắt sáng lấp lánh: "Nhưng mà, Miên miên vui quá, Miên Miên lại tìm thấy mẹ rồi."
Nói năng lộn xộn, thế nhưng Thẩm Mỹ Vân vừa nghe đã hiểu.
Cô ôm lấy cô bé, kiểm tra trên dưới, đây là con gái của cô, ngay cả từng sợi tóc cũng giống hệt.
Còn có cái túi màu hồng đó, *****̃ng giống y như đúc.
Con gái của cô xuyên không qua rồi, còn là kèm theo cơ thể mà cùng xuyên không tới.
Chỉ là, cô nghi ngờ Miên Miên nguyên bản đâu?
Con có Thẩm Mỹ Vân nguyên bản, bọn họ đều đi đâu rồi?
"Miên Miên, lúc con đến đây, bên cạnh có người khác không? Lớn bằng con?"
Đây là câu hỏi mang theo vài phần dò xét.
Hỏi là Miên Miên bị đứa đi đó, cô bé đi đâu rồi?
Miên Miên lắc đầu một cái: "Không có, chỉ có một mình con thôi."
Không có bạn nhỏ nào lớn bằng cô bé cả.
Lần này, Thẩm Mỹ Vân rơi vào trầm tư, cô và Miên Miên từ thế kỷ 22 xuyên không đến nơi này, vậy thì mẹ con Thẩm Mỹ Vân ban đầu, là đến thế giới đó của cô sao?
Cho đến khi nhân viên phát thanh ở bên cạnh cắt ngang cuộc đối thoại của hai người bọn họ.
"Khụ khụ, cô chính là đồng chỉ Thẩm Mỹ Vân sao?"
Thẩm Mỹ Vân hoàn hồn lại, cô bế Miên Miên không nỡ buông tay, cô quay đầu nhìn qua, gật đầu: “Là tôi, đồng chí, thật sự là làm phiền cô rồi, cảm ơn, vô cùng cảm ơn.”
“Cô là mẹ của đứa bé này là được.”
“Không cần cảm ơn tôi.”
Nói xong, phát thanh viên đó nhớ lại một chuyện, lấy tờ địa chỉ mà Quý Trường Tranh để lại, đưa qua cho cô.
“Muốn cảm ơn thì cảm ơn đồng chí này là được, là vị đồng chí này đưa con cô đến đây.”
Thẩm Mỹ Vân cúi đầu nhìn qua, đập vào mắt chính là một hàng chữ cực kỳ đẹp, là một địa chỉ, cuối cùng ghi tên là Quý Yêu.
Quý Yêu?
Đúng thật là một cái tên kỳ lạ.
“Mẹ, đây chính là ba cảnh sát đã cứu con.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Cô bé mếu lại, đôi môi màu hồng nhạt uất ức mà bĩu lại, tiếp đó òa lên khóc một trận, từng giọt nước mắt cứ thế không ngừng tràn ra.Nhưng lại không chút ảnh hưởng đến tốc độ cô bé xông ra ngoài: "Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ.""Mẹ, sao bây giờ mẹ mới tới."Ngay cả giọng nói cũng mang vẻ ấm ức tột cùng,Thẩm Mỹ Vân chuẩn xác mà đón lấy cô bé, ôm cô bé vào lòng, cứ như đang ôm món bảo vật vừa đánh mất mà lại có được.Cô dùng sức hôn trán cô bé: "Xin lỗi bảo bối, là mẹ đến muộn.""Miên Miên, Miên Miên của mẹ, mẹ ở đây, mẹ sẽ ở đây mãi, mãi mãi bên cạnh Miên Miên của mẹ."Cô lặp lại một lần lại một lần."Không trách mẹ, là Miên Miên không ngoan, Miên Miên làm lạc mất mẹ." Cô bé nghẹn ngào khóc thút thít, , ánh mắt sáng lấp lánh: "Nhưng mà, Miên miên vui quá, Miên Miên lại tìm thấy mẹ rồi."Nói năng lộn xộn, thế nhưng Thẩm Mỹ Vân vừa nghe đã hiểu.Cô ôm lấy cô bé, kiểm tra trên dưới, đây là con gái của cô, ngay cả từng sợi tóc cũng giống hệt.Còn có cái túi màu hồng đó, *****̃ng giống y như đúc.Con gái của cô xuyên không qua rồi, còn là kèm theo cơ thể mà cùng xuyên không tới.Chỉ là, cô nghi ngờ Miên Miên nguyên bản đâu?Con có Thẩm Mỹ Vân nguyên bản, bọn họ đều đi đâu rồi?"Miên Miên, lúc con đến đây, bên cạnh có người khác không? Lớn bằng con?"Đây là câu hỏi mang theo vài phần dò xét.Hỏi là Miên Miên bị đứa đi đó, cô bé đi đâu rồi?Miên Miên lắc đầu một cái: "Không có, chỉ có một mình con thôi."Không có bạn nhỏ nào lớn bằng cô bé cả.Lần này, Thẩm Mỹ Vân rơi vào trầm tư, cô và Miên Miên từ thế kỷ 22 xuyên không đến nơi này, vậy thì mẹ con Thẩm Mỹ Vân ban đầu, là đến thế giới đó của cô sao?Cho đến khi nhân viên phát thanh ở bên cạnh cắt ngang cuộc đối thoại của hai người bọn họ."Khụ khụ, cô chính là đồng chỉ Thẩm Mỹ Vân sao?"Thẩm Mỹ Vân hoàn hồn lại, cô bế Miên Miên không nỡ buông tay, cô quay đầu nhìn qua, gật đầu: “Là tôi, đồng chí, thật sự là làm phiền cô rồi, cảm ơn, vô cùng cảm ơn.”“Cô là mẹ của đứa bé này là được.”“Không cần cảm ơn tôi.”Nói xong, phát thanh viên đó nhớ lại một chuyện, lấy tờ địa chỉ mà Quý Trường Tranh để lại, đưa qua cho cô.“Muốn cảm ơn thì cảm ơn đồng chí này là được, là vị đồng chí này đưa con cô đến đây.”Thẩm Mỹ Vân cúi đầu nhìn qua, đập vào mắt chính là một hàng chữ cực kỳ đẹp, là một địa chỉ, cuối cùng ghi tên là Quý Yêu.Quý Yêu?Đúng thật là một cái tên kỳ lạ.“Mẹ, đây chính là ba cảnh sát đã cứu con.”Nhóm dịch: Thất Liên Hoa