Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…
Chương 48: Ngày Thứ Sáu Xuyên Không 4
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Thẩm Mỹ Vân ngẩn người một lúc: “Ba cảnh sát?”Miên Miên kể lại chi tiết chuyện ở bên đường một lần, Thẩm Mỹ Vân lại nghe đến hãi hùng khiếp vía, nếu không là con gái phản ứng nhanh, số may gặp phải cảnh sát.Sợ là lần này, thật sự chạy trời không khỏi nắng.Nghĩ tới đây, Thẩm Mỹ Vân không khỏi ôm chặt Miên Miên thêm mấy phần."Miên Miên, đối phương còn ở đây không? Mẹ đi cảm ơn đối phương."Nếu như không phải đối phương, có lẽ cả đời này cô không chắc có thể gặp lại được con gái.Miên Miên lắc đầu: "Ba cảnh sát có việc đi ra ngoài rồi."Thẩm Mỹ Vân có chút tiếc nuối, xoa xoa đầu cô bé: "Vậy sau này gặp được chú ấy rồi, Miên Miên chỉ cho mẹ có được hay không?"Miên Miên liên tục gật đầu.Đợi sau khi ra khỏi phòng phát thanh, nhìn thấy xung quanh không có ai.Miên Miên đột nhiên dán vào tai Thẩm Mỹ Vân, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại thay đổi rồi?"Trở nên càng xinh đẹp hơn.Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một chút, cô sờ vào mặt mình.Cô đúng là quên rồi, bản thân không phải Thẩm Mỹ Vân năm 2023 nữa, mà là Thẩm Mỹ Vân năm 1970.Cô vẫn chưa nhìn kỹ bản thân mình trông thế nào.Nhưng mà, nghe thấy lời con gái nói, cô không nhịn được tò mò hỏi: "Mẹ thay đổi rồi, sao con lại nhận ra được mẹ vậy?"Miên Miên ôm lấy cổ cô, nghiêng đầu, cười khanh khách: "Mẹ chính là mẹ mà."Cái này còn cần phải nhận ra sao?Trái tim Thẩm Mỹ Vân lập tức trở nên mềm nhũn đến rối tinh rối mù, cô dán vào mặt con gái: "Ừm, mẹ cũng nhận ra Miên Miên."Miên Miên che miệng cười: "Đó là bởi vì Miên Miên không có thay đổi đó.""Đúng rồi mẹ, đây chính là xuyên không mà mẹ nói sao?"Nghe thấy câu này, Thẩm Mỹ Vân theo bản năng nhìn xung quanh một cái, phát hiện những người đi đường đều qua lại vội vàng, lúc này mới thở phào một hơi.Cô gật đầu, rất nghiêm túc nói: "Miên Miên, chuyện xuyên không này, không thể nói cho bất cứ ai biết.""Ồ, được, cứ giống như là Bào Bào vậy, đúng không?"Con gái vừa nhắc nhở.Thẩm Mỹ Vân lập tức nhớ tới chuyện quan trọng: "Miên Miên, Bào Bào của con có theo đến đây không?"Cô đã tích trữ hàng vạn thứ vật tư đó.Có thể ăn không no, mặc không ấm hay là , ăn ngon mặc đẹp ở thời đại này, toàn bộ đều dựa vào Bào Bào hết.Miên Miên sờ sờ cái bụng nhỏ, bàn tay nhỏ dùng sức vỗ vỗ: "Vẫn luôn ở đây nè.""Chỉ là trước đó Miên Miên chỉ lo tìm mẹ, quên rằng Miên Miên còn có Bào Bào."Thẩm Mỹ Vân thở phào một hơi, hỏi: "Đồ đạc vẫn còn chứ?""Đều ở đây.""Vậy thì, bắt đầu từ hôm nay, Miên Miên và mẹ có ba điều quy ước.""Điều thứ nhất, không được nhắc đến Bào Bào ở trước mặt bất cứ ai.""Điều thứ hai, không được phép lấy ra bất cứ món đồ nào bên trong Bào Bào ở trước mặt ai ngoài trừ mẹ ra."Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thẩm Mỹ Vân ngẩn người một lúc: “Ba cảnh sát?”
Miên Miên kể lại chi tiết chuyện ở bên đường một lần, Thẩm Mỹ Vân lại nghe đến hãi hùng khiếp vía, nếu không là con gái phản ứng nhanh, số may gặp phải cảnh sát.
Sợ là lần này, thật sự chạy trời không khỏi nắng.
Nghĩ tới đây, Thẩm Mỹ Vân không khỏi ôm chặt Miên Miên thêm mấy phần.
"Miên Miên, đối phương còn ở đây không? Mẹ đi cảm ơn đối phương."
Nếu như không phải đối phương, có lẽ cả đời này cô không chắc có thể gặp lại được con gái.
Miên Miên lắc đầu: "Ba cảnh sát có việc đi ra ngoài rồi."
Thẩm Mỹ Vân có chút tiếc nuối, xoa xoa đầu cô bé: "Vậy sau này gặp được chú ấy rồi, Miên Miên chỉ cho mẹ có được hay không?"
Miên Miên liên tục gật đầu.
Đợi sau khi ra khỏi phòng phát thanh, nhìn thấy xung quanh không có ai.
Miên Miên đột nhiên dán vào tai Thẩm Mỹ Vân, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại thay đổi rồi?"
Trở nên càng xinh đẹp hơn.
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một chút, cô sờ vào mặt mình.
Cô đúng là quên rồi, bản thân không phải Thẩm Mỹ Vân năm 2023 nữa, mà là Thẩm Mỹ Vân năm 1970.
Cô vẫn chưa nhìn kỹ bản thân mình trông thế nào.
Nhưng mà, nghe thấy lời con gái nói, cô không nhịn được tò mò hỏi: "Mẹ thay đổi rồi, sao con lại nhận ra được mẹ vậy?"
Miên Miên ôm lấy cổ cô, nghiêng đầu, cười khanh khách: "Mẹ chính là mẹ mà."
Cái này còn cần phải nhận ra sao?
Trái tim Thẩm Mỹ Vân lập tức trở nên mềm nhũn đến rối tinh rối mù, cô dán vào mặt con gái: "Ừm, mẹ cũng nhận ra Miên Miên."
Miên Miên che miệng cười: "Đó là bởi vì Miên Miên không có thay đổi đó."
"Đúng rồi mẹ, đây chính là xuyên không mà mẹ nói sao?"
Nghe thấy câu này, Thẩm Mỹ Vân theo bản năng nhìn xung quanh một cái, phát hiện những người đi đường đều qua lại vội vàng, lúc này mới thở phào một hơi.
Cô gật đầu, rất nghiêm túc nói: "Miên Miên, chuyện xuyên không này, không thể nói cho bất cứ ai biết."
"Ồ, được, cứ giống như là Bào Bào vậy, đúng không?"
Con gái vừa nhắc nhở.
Thẩm Mỹ Vân lập tức nhớ tới chuyện quan trọng: "Miên Miên, Bào Bào của con có theo đến đây không?"
Cô đã tích trữ hàng vạn thứ vật tư đó.
Có thể ăn không no, mặc không ấm hay là , ăn ngon mặc đẹp ở thời đại này, toàn bộ đều dựa vào Bào Bào hết.
Miên Miên sờ sờ cái bụng nhỏ, bàn tay nhỏ dùng sức vỗ vỗ: "Vẫn luôn ở đây nè."
"Chỉ là trước đó Miên Miên chỉ lo tìm mẹ, quên rằng Miên Miên còn có Bào Bào."
Thẩm Mỹ Vân thở phào một hơi, hỏi: "Đồ đạc vẫn còn chứ?"
"Đều ở đây."
"Vậy thì, bắt đầu từ hôm nay, Miên Miên và mẹ có ba điều quy ước."
"Điều thứ nhất, không được nhắc đến Bào Bào ở trước mặt bất cứ ai."
"Điều thứ hai, không được phép lấy ra bất cứ món đồ nào bên trong Bào Bào ở trước mặt ai ngoài trừ mẹ ra."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Thẩm Mỹ Vân ngẩn người một lúc: “Ba cảnh sát?”Miên Miên kể lại chi tiết chuyện ở bên đường một lần, Thẩm Mỹ Vân lại nghe đến hãi hùng khiếp vía, nếu không là con gái phản ứng nhanh, số may gặp phải cảnh sát.Sợ là lần này, thật sự chạy trời không khỏi nắng.Nghĩ tới đây, Thẩm Mỹ Vân không khỏi ôm chặt Miên Miên thêm mấy phần."Miên Miên, đối phương còn ở đây không? Mẹ đi cảm ơn đối phương."Nếu như không phải đối phương, có lẽ cả đời này cô không chắc có thể gặp lại được con gái.Miên Miên lắc đầu: "Ba cảnh sát có việc đi ra ngoài rồi."Thẩm Mỹ Vân có chút tiếc nuối, xoa xoa đầu cô bé: "Vậy sau này gặp được chú ấy rồi, Miên Miên chỉ cho mẹ có được hay không?"Miên Miên liên tục gật đầu.Đợi sau khi ra khỏi phòng phát thanh, nhìn thấy xung quanh không có ai.Miên Miên đột nhiên dán vào tai Thẩm Mỹ Vân, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại thay đổi rồi?"Trở nên càng xinh đẹp hơn.Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một chút, cô sờ vào mặt mình.Cô đúng là quên rồi, bản thân không phải Thẩm Mỹ Vân năm 2023 nữa, mà là Thẩm Mỹ Vân năm 1970.Cô vẫn chưa nhìn kỹ bản thân mình trông thế nào.Nhưng mà, nghe thấy lời con gái nói, cô không nhịn được tò mò hỏi: "Mẹ thay đổi rồi, sao con lại nhận ra được mẹ vậy?"Miên Miên ôm lấy cổ cô, nghiêng đầu, cười khanh khách: "Mẹ chính là mẹ mà."Cái này còn cần phải nhận ra sao?Trái tim Thẩm Mỹ Vân lập tức trở nên mềm nhũn đến rối tinh rối mù, cô dán vào mặt con gái: "Ừm, mẹ cũng nhận ra Miên Miên."Miên Miên che miệng cười: "Đó là bởi vì Miên Miên không có thay đổi đó.""Đúng rồi mẹ, đây chính là xuyên không mà mẹ nói sao?"Nghe thấy câu này, Thẩm Mỹ Vân theo bản năng nhìn xung quanh một cái, phát hiện những người đi đường đều qua lại vội vàng, lúc này mới thở phào một hơi.Cô gật đầu, rất nghiêm túc nói: "Miên Miên, chuyện xuyên không này, không thể nói cho bất cứ ai biết.""Ồ, được, cứ giống như là Bào Bào vậy, đúng không?"Con gái vừa nhắc nhở.Thẩm Mỹ Vân lập tức nhớ tới chuyện quan trọng: "Miên Miên, Bào Bào của con có theo đến đây không?"Cô đã tích trữ hàng vạn thứ vật tư đó.Có thể ăn không no, mặc không ấm hay là , ăn ngon mặc đẹp ở thời đại này, toàn bộ đều dựa vào Bào Bào hết.Miên Miên sờ sờ cái bụng nhỏ, bàn tay nhỏ dùng sức vỗ vỗ: "Vẫn luôn ở đây nè.""Chỉ là trước đó Miên Miên chỉ lo tìm mẹ, quên rằng Miên Miên còn có Bào Bào."Thẩm Mỹ Vân thở phào một hơi, hỏi: "Đồ đạc vẫn còn chứ?""Đều ở đây.""Vậy thì, bắt đầu từ hôm nay, Miên Miên và mẹ có ba điều quy ước.""Điều thứ nhất, không được nhắc đến Bào Bào ở trước mặt bất cứ ai.""Điều thứ hai, không được phép lấy ra bất cứ món đồ nào bên trong Bào Bào ở trước mặt ai ngoài trừ mẹ ra."Nhóm dịch: Thất Liên Hoa