Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…
Chương 49: Ngày Thứ Sáu Xuyên Không 5
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… "Điều thứ ba... Ừm, điều thứ ba mẹ vẫn chưa nghĩ đến, đợi sau này nghĩ ra rồi sẽ nói với con."Miên Miên: "Vâng thưa mẹ."*Trên đường trở về, Thẩm Mỹ Vân liền dặn dò con gái kỹ càng lại một chút về hoàn cảnh sống trước mắt, trong nhà đã có những người nào.Miên Miên nghe xong rất là kinh ngạc: "Nói cách khác, con có bà ngoại, ông ngoại rồi?"Trước đây cô bé đã rất ngưỡng mộ những bạn nhỏ khác có bà ngoại, ông ngoại, còn cô bé lại không có.Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Chút nữa con có thể nhìn thấy bọn họ rồi, Miên Miên, con chỉ cần biết, ông ngoại và bà ngoại sẽ đối xử với con rất tốt là được rồi.""Vậy... Có thể nói cho họ biết về Bào Bào không?""Đương nhiên là không được.""Con quên rồi? Bào Bào là bí mật của con và mẹ, không ai được biết cả."Cho dù là ba mẹ ruột của cô cũng không được.Nếu như rời vào tình huống vạn bất đắc dĩ, cô sẽ chọn đem món đồ là Bào Bào này bố trì lên trên người mình.Như vậy sẽ hạ xuống đến mức thấp nhất về mức độ nguy hiểm của con gái cô.Đi ra từ trạm xe lửa, Thẩm Mỹ Vân liền bế Miên Miên lên xe buýt, trở về ngõ Ngọc Kiều.Cả đường đi cô đều không nỡ thả Miên Miên xuống, con gái mất đi rồi lại có được, khiến cô hận không thể dán cô bé lên người mình cho tốt.Chỉ là.Vừa vào đến ngõ Ngọc Kiều, đã có không ít hàng xóm sống ở xung quanh nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân.Khi thấy Thẩm Mỹ Vân bế một cô bé trong lòng ngực, bọn họ sửng sốt một lúc."Mỹ Vân, cháu lại đón đứa bé Miên Miên đó trở về rồi?""Vậy sau này cháu có đưa đi nữa không?"Nhà họ Thẩm này sắp xảy ra chuyện rồi, cô đón đứa bé này về có tác dụng gì?Nghe thấy muốn đưa mình đi, Miên Miên theo bản năng ôm chặt lấy cổ Thẫm Mỹ Vân.Thẩm Mỹ Vân vỗ vỗ cô bé tỏ ý vỗ về, ngay sau đó mím môi lắc đầu nói: "Con gái của cháu sẽ đi theo cháu, không đi đâu cả."Cái này...Mọi người đưa mắt nhìn nhau: "Vậy cháu..."Sau này làm sao nuôi sống đứa nhỏ này?Thẩm Mỹ Vân dường như biết bọn họ muốn nói cái gì, cô không muốn nhắc đến vấn đề này ở trước mặt con.Thế là ôm chặt con gái lại rồi ứng phó nói: "Thím à, cháu về nhà trước đây."Tóm lại, con gái cô cô không thể vứt bỏ được.Tạm biệt những người hàng xóm nhiệt tình, Thẩm Mỹ Vân liền đi vào đại tạp viện.Gian nhà của cả nhà bọn họ, là căn nhà lớn có hai gian đang nằm đường hoàng ngay ngắn, là căn thứ hai ở phía bên trái đang quay lưng về phía Bắc, nhìn về phía Nam, ở ngay phía trước sân của đại tạp viện.Chính là ở trong đại tạp viện cũng là một phần đầu.Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Điều thứ ba... Ừm, điều thứ ba mẹ vẫn chưa nghĩ đến, đợi sau này nghĩ ra rồi sẽ nói với con."
Miên Miên: "Vâng thưa mẹ."
*
Trên đường trở về, Thẩm Mỹ Vân liền dặn dò con gái kỹ càng lại một chút về hoàn cảnh sống trước mắt, trong nhà đã có những người nào.
Miên Miên nghe xong rất là kinh ngạc: "Nói cách khác, con có bà ngoại, ông ngoại rồi?"
Trước đây cô bé đã rất ngưỡng mộ những bạn nhỏ khác có bà ngoại, ông ngoại, còn cô bé lại không có.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Chút nữa con có thể nhìn thấy bọn họ rồi, Miên Miên, con chỉ cần biết, ông ngoại và bà ngoại sẽ đối xử với con rất tốt là được rồi."
"Vậy... Có thể nói cho họ biết về Bào Bào không?"
"Đương nhiên là không được."
"Con quên rồi? Bào Bào là bí mật của con và mẹ, không ai được biết cả."
Cho dù là ba mẹ ruột của cô cũng không được.
Nếu như rời vào tình huống vạn bất đắc dĩ, cô sẽ chọn đem món đồ là Bào Bào này bố trì lên trên người mình.
Như vậy sẽ hạ xuống đến mức thấp nhất về mức độ nguy hiểm của con gái cô.
Đi ra từ trạm xe lửa, Thẩm Mỹ Vân liền bế Miên Miên lên xe buýt, trở về ngõ Ngọc Kiều.
Cả đường đi cô đều không nỡ thả Miên Miên xuống, con gái mất đi rồi lại có được, khiến cô hận không thể dán cô bé lên người mình cho tốt.
Chỉ là.
Vừa vào đến ngõ Ngọc Kiều, đã có không ít hàng xóm sống ở xung quanh nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân.
Khi thấy Thẩm Mỹ Vân bế một cô bé trong lòng ngực, bọn họ sửng sốt một lúc.
"Mỹ Vân, cháu lại đón đứa bé Miên Miên đó trở về rồi?"
"Vậy sau này cháu có đưa đi nữa không?"
Nhà họ Thẩm này sắp xảy ra chuyện rồi, cô đón đứa bé này về có tác dụng gì?
Nghe thấy muốn đưa mình đi, Miên Miên theo bản năng ôm chặt lấy cổ Thẫm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân vỗ vỗ cô bé tỏ ý vỗ về, ngay sau đó mím môi lắc đầu nói: "Con gái của cháu sẽ đi theo cháu, không đi đâu cả."
Cái này...
Mọi người đưa mắt nhìn nhau: "Vậy cháu..."
Sau này làm sao nuôi sống đứa nhỏ này?
Thẩm Mỹ Vân dường như biết bọn họ muốn nói cái gì, cô không muốn nhắc đến vấn đề này ở trước mặt con.
Thế là ôm chặt con gái lại rồi ứng phó nói: "Thím à, cháu về nhà trước đây."
Tóm lại, con gái cô cô không thể vứt bỏ được.
Tạm biệt những người hàng xóm nhiệt tình, Thẩm Mỹ Vân liền đi vào đại tạp viện.
Gian nhà của cả nhà bọn họ, là căn nhà lớn có hai gian đang nằm đường hoàng ngay ngắn, là căn thứ hai ở phía bên trái đang quay lưng về phía Bắc, nhìn về phía Nam, ở ngay phía trước sân của đại tạp viện.
Chính là ở trong đại tạp viện cũng là một phần đầu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… "Điều thứ ba... Ừm, điều thứ ba mẹ vẫn chưa nghĩ đến, đợi sau này nghĩ ra rồi sẽ nói với con."Miên Miên: "Vâng thưa mẹ."*Trên đường trở về, Thẩm Mỹ Vân liền dặn dò con gái kỹ càng lại một chút về hoàn cảnh sống trước mắt, trong nhà đã có những người nào.Miên Miên nghe xong rất là kinh ngạc: "Nói cách khác, con có bà ngoại, ông ngoại rồi?"Trước đây cô bé đã rất ngưỡng mộ những bạn nhỏ khác có bà ngoại, ông ngoại, còn cô bé lại không có.Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Chút nữa con có thể nhìn thấy bọn họ rồi, Miên Miên, con chỉ cần biết, ông ngoại và bà ngoại sẽ đối xử với con rất tốt là được rồi.""Vậy... Có thể nói cho họ biết về Bào Bào không?""Đương nhiên là không được.""Con quên rồi? Bào Bào là bí mật của con và mẹ, không ai được biết cả."Cho dù là ba mẹ ruột của cô cũng không được.Nếu như rời vào tình huống vạn bất đắc dĩ, cô sẽ chọn đem món đồ là Bào Bào này bố trì lên trên người mình.Như vậy sẽ hạ xuống đến mức thấp nhất về mức độ nguy hiểm của con gái cô.Đi ra từ trạm xe lửa, Thẩm Mỹ Vân liền bế Miên Miên lên xe buýt, trở về ngõ Ngọc Kiều.Cả đường đi cô đều không nỡ thả Miên Miên xuống, con gái mất đi rồi lại có được, khiến cô hận không thể dán cô bé lên người mình cho tốt.Chỉ là.Vừa vào đến ngõ Ngọc Kiều, đã có không ít hàng xóm sống ở xung quanh nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân.Khi thấy Thẩm Mỹ Vân bế một cô bé trong lòng ngực, bọn họ sửng sốt một lúc."Mỹ Vân, cháu lại đón đứa bé Miên Miên đó trở về rồi?""Vậy sau này cháu có đưa đi nữa không?"Nhà họ Thẩm này sắp xảy ra chuyện rồi, cô đón đứa bé này về có tác dụng gì?Nghe thấy muốn đưa mình đi, Miên Miên theo bản năng ôm chặt lấy cổ Thẫm Mỹ Vân.Thẩm Mỹ Vân vỗ vỗ cô bé tỏ ý vỗ về, ngay sau đó mím môi lắc đầu nói: "Con gái của cháu sẽ đi theo cháu, không đi đâu cả."Cái này...Mọi người đưa mắt nhìn nhau: "Vậy cháu..."Sau này làm sao nuôi sống đứa nhỏ này?Thẩm Mỹ Vân dường như biết bọn họ muốn nói cái gì, cô không muốn nhắc đến vấn đề này ở trước mặt con.Thế là ôm chặt con gái lại rồi ứng phó nói: "Thím à, cháu về nhà trước đây."Tóm lại, con gái cô cô không thể vứt bỏ được.Tạm biệt những người hàng xóm nhiệt tình, Thẩm Mỹ Vân liền đi vào đại tạp viện.Gian nhà của cả nhà bọn họ, là căn nhà lớn có hai gian đang nằm đường hoàng ngay ngắn, là căn thứ hai ở phía bên trái đang quay lưng về phía Bắc, nhìn về phía Nam, ở ngay phía trước sân của đại tạp viện.Chính là ở trong đại tạp viện cũng là một phần đầu.Nhóm dịch: Thất Liên Hoa