Tác giả:

01   Ta ghét thái tử Tiêu Thuật, nhưng việc gả vào Đông Cung là do ta đích thân đồng ý.     Phụ thân của ta - Nhậm Khúc, và Tả tướng Tống Toàn là kẻ đối đầu không đội trời chung. Còn con gái của Tống Toàn, Tống Miểu Miểu, lại là Thái tử phi.     Vậy thì ta sẽ làm Thái tử lương đệ, trở thành kẻ đối đầu không đội trời chung với nàng.     Tên ta là Nhậm Sơ Hi, phụ thân ta - Nhậm Khúc, là Nhất phẩm Trấn Quốc Tướng quân được Hoàng đế vô cùng trọng dụng.     Ca ca song sinh của ta, Nhậm Cẩn, là một thiếu tướng quân phong thái ngời ngời, trấn thủ nơi Tây Bắc.     Nhà họ Nhậm đời đời trung liệt, bốn năm trước, Hoàng đế vốn định để ta làm Thái tử phi.     Điều kiện là ta phải là một người bình thường. Nhưng—ta không phải.     Người ta là hổ nữ xuất thân tướng môn, còn ta là chuột nhắt của tướng môn.     Từ trong bụng mẹ ta đã yếu ớt, là một kẻ quanh năm phải dính liền với lò thuốc, đi một bước thở ba hơi, yếu đuối chẳng làm được việc gì.     Cũng may phụ thân ta làm quan lớn, gia sản đủ đầy,…

Chương 13

Giang Sơn Vạn DặmTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh01   Ta ghét thái tử Tiêu Thuật, nhưng việc gả vào Đông Cung là do ta đích thân đồng ý.     Phụ thân của ta - Nhậm Khúc, và Tả tướng Tống Toàn là kẻ đối đầu không đội trời chung. Còn con gái của Tống Toàn, Tống Miểu Miểu, lại là Thái tử phi.     Vậy thì ta sẽ làm Thái tử lương đệ, trở thành kẻ đối đầu không đội trời chung với nàng.     Tên ta là Nhậm Sơ Hi, phụ thân ta - Nhậm Khúc, là Nhất phẩm Trấn Quốc Tướng quân được Hoàng đế vô cùng trọng dụng.     Ca ca song sinh của ta, Nhậm Cẩn, là một thiếu tướng quân phong thái ngời ngời, trấn thủ nơi Tây Bắc.     Nhà họ Nhậm đời đời trung liệt, bốn năm trước, Hoàng đế vốn định để ta làm Thái tử phi.     Điều kiện là ta phải là một người bình thường. Nhưng—ta không phải.     Người ta là hổ nữ xuất thân tướng môn, còn ta là chuột nhắt của tướng môn.     Từ trong bụng mẹ ta đã yếu ớt, là một kẻ quanh năm phải dính liền với lò thuốc, đi một bước thở ba hơi, yếu đuối chẳng làm được việc gì.     Cũng may phụ thân ta làm quan lớn, gia sản đủ đầy,… Hoàng thượng đã hơi ngà ngà say, giọng điệu ôn hòa.   "Trước nay thân thể con yếu, sao lại đến đây?"   Ta cười chân thành, đáp:   "Nhi thần từ lâu đã nghe danh cung thuật của phụ hoàng, thần dũng tựa Hậu Nghệ tái thế, vẫn luôn muốn được tận mắt chứng kiến."   "Nhờ điện hạ quan tâm, hôm nay may mắn được diện kiến phong thái phụ hoàng, quả nhiên danh bất hư truyền, nhi thần tâm phục khẩu phục!"   Hoàng thượng cười ha hả.   "Miệng lưỡi ngọt ngào thật đấy."   Người lại bày ra dáng vẻ trưởng bối.   "Đã đến đây rồi thì hãy vui chơi thoải mái một chút, bảo thái tử chăm sóc con cẩn thận hơn."   Không ngờ chính hoàng thượng lại đưa ra lời gợi ý này, ta liền nhanh nhẹn tiếp lời.   "Phụ hoàng đã ở đây, điện hạ tất nhiên phải thường xuyên hầu cận thánh giá, nhi thần nào dám tranh ánh hào quang với trời?"   Lời ta mang chút vị chua, tiếp lời với vẻ chân thành:   "Nghe nói ngày mai bắt đầu thử thách."   "Điện hạ thân là thái tử, trên vai mang kỳ vọng lớn lao của phụ hoàng, tất nhiên phải dốc lòng toàn tâm toàn ý."   "Còn về phần nhi thần... Dẫu đây là lần *****ên được thấy cảnh náo nhiệt như thế này, nhưng sao dám làm lỡ việc của điện hạ."   Cảm xúc được ta nắm bắt vừa đủ, vừa dò xét, vừa không tỏ ra quá đà.   Hoàng thượng nghe ra ý tứ trong lời ta, chỉ tay vào ta, cười không ngớt.   "Con bé này, sao lão ngốc Nhậm Khúc kia lại sinh được một đứa con gái lanh lợi thế này chứ!"   32 Tiêu Thuật cứ thế rời khỏi trường thử luyện.   Hoàng đế nói hắn năm nào cũng đứng đầu, nhìn đến phát chán, từ nay chỉ cần đảm nhận giám sát và đánh giá là đủ.   Rời khỏi sân đấu, kẻ giữ vị trí đứng đầu vững vàng ở thế bất bại.   🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^Không ai có thể lợi dụng điều này để mơ tưởng đến vị trí của Tiêu Thuật nữa.   Ta theo thái tử xuất hành, tự nhiên ở cùng Tiêu Thuật.   Đêm ấy, ta nghỉ ngơi sớm.   Nhưng do đã quỳ trong tuyết một lúc lâu, đầu gối lạnh buốt đến thấu xương.   Nhắm mắt lại đã lâu mà vẫn không ngủ được.   Tiêu Thuật về trễ hơn.   Hơi nóng phả ra khi hắn nằm xuống bên cạnh ta.   Đêm rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân tuần tra lác đác bên ngoài lều trại.   Bên cạnh, Tiêu Thuật đột nhiên trở mình, hướng mặt về phía ta.   Ta chẳng hiểu sao lại cảm thấy hơi bối rối.   Lại im lặng thêm một lúc lâu, ta nghĩ hắn đã ngủ rồi.   Nhưng bất chợt nghe người bên cạnh khẽ nói, giọng rất nhẹ:   "Có phải rất kỳ lạ không, mỗi khi nàng ở bên, ta luôn có thể nghỉ ngơi một chút."   Nói xong, như thể hắn nhận ra mình vừa lỡ lời, liền khẽ bật cười.   Bất ngờ, một bàn tay nhẹ nhàng gạt qua đầu ta, hương thơm nhàn nhạt thoáng qua.   Chỉ trong chớp mắt, ta đã bị kéo vào trong vòng tay của hắn. Một lúc lâu sau, ta mở mắt, áp mặt vào lồng n.g.ự.c hắn, không dám nhúc nhích.   Tiêu Thuật trên người tỏa ra mùi thơm ấm áp.   Đầu gối ta hơi co lại, bị chân hắn chạm vào, cái lạnh cũng được nhiệt độ từ người hắn xua tan hoàn toàn.   Ta thậm chí không có tâm trí để nghĩ rằng mình lại đoán đúng thêm một lần nữa.   Chỉ nghĩ rằng, người này, thật ấm áp.  33 Hoàng đế để Tiêu Thuật cùng ta.   Hắn đưa ta cưỡi ngựa, lại đưa ta trèo lên một ngọn dốc cao.   Địa thế của trường săn rất cao, từ đỉnh nhìn ra xa là những dãy núi phủ đầy tuyết trắng, tựa như cả giang sơn thu vào trong tầm mắt.   Tiếng cười thoải mái của Tiêu Thuật lần nữa vang lên.   "Sở Hi, sẽ có một ngày, dưới lớp tuyết trắng sẽ không còn người c.h.ế.t rét."   "Muôn dặm giang sơn, dân chúng an khang, mùa màng bội thu!"   Người khác nhìn thấy phong cảnh mênh mông, tuyết rơi như mơ.   Nhưng trong mắt hắn lại là cảnh ngủ đông trên tuyết, đói lạnh bủa vây.   Ta nghiêm mặt đáp lại hắn.   "Ta lòng này giống như chàng, chỉ đợi mây chạm trời xanh."   Trên vai hắn gánh vác tương lai của tất cả mọi người.   Nhất định... nhất định không thể thất hứa!   Ngắm nhìn phong cảnh từ trên cao xong, Tiêu Thuật đưa ta một cây cung, dẫn ta đi săn hươu.   Nhậm Cẩn từng dạy ta b.ắ.n cung.   Tiêu Thuật không biết, nên vòng tay ôm lấy ta, hướng dẫn cách kéo dây cung.   Một mũi tên trúng đích, con hươu bị thương bỏ chạy.   Không đợi Tiêu Thuật hành động tiếp, ta đã nhanh chóng nói:   "Ta tự làm!"   Ta rút tên, giương cung, tất cả trong một nhịp, ba mũi tên liên tiếp đều trúng mục tiêu.   Con hươu loạng choạng bước vài bước, cuối cùng đổ rạp xuống tuyết.   Tiêu Thuật định đỡ ta xuống ngựa, nhưng ta đã tự mình nhảy xuống, chạy vội đến bên con mồi.   Xong mới quay đầu nhìn hắn, cười rực rỡ.   "Điện hạ, trúng rồi!"   Trong tuyết bên cạnh con hươu có một mũi tên xa lạ.   Một giọng nói non nớt bất ngờ vang lên.   "Đó là tên của ta!"   Quay đầu lại, ta thấy được người mà lần đi săn mùa đông này ta mong muốn gặp.   Cửu Hoàng tử, Tiêu Tầm.   Kiếp trước, khi Tiêu Thuật thú nhận tội lỗi, bị vạn dân truy cứu, triều đình lẫn ngoài dân gian đều phẫn nộ, yêu cầu lập tức xử trảm hắn.   Chỉ có Tiêu Tầm đứng ra đấu tranh vì hắn.   "Huynh ấy là huynh trưởng của ta! Nhân phẩm của huynh ấy sao ta có thể không rõ!"

Hoàng thượng đã hơi ngà ngà say, giọng điệu ôn hòa.  

 

"Trước nay thân thể con yếu, sao lại đến đây?"  

 

Ta cười chân thành, đáp:  

 

"Nhi thần từ lâu đã nghe danh cung thuật của phụ hoàng, thần dũng tựa Hậu Nghệ tái thế, vẫn luôn muốn được tận mắt chứng kiến."  

 

"Nhờ điện hạ quan tâm, hôm nay may mắn được diện kiến phong thái phụ hoàng, quả nhiên danh bất hư truyền, nhi thần tâm phục khẩu phục!"  

 

Hoàng thượng cười ha hả.  

 

"Miệng lưỡi ngọt ngào thật đấy."  

 

Người lại bày ra dáng vẻ trưởng bối.  

 

"Đã đến đây rồi thì hãy vui chơi thoải mái một chút, bảo thái tử chăm sóc con cẩn thận hơn."  

 

Không ngờ chính hoàng thượng lại đưa ra lời gợi ý này, ta liền nhanh nhẹn tiếp lời.  

 

"Phụ hoàng đã ở đây, điện hạ tất nhiên phải thường xuyên hầu cận thánh giá, nhi thần nào dám tranh ánh hào quang với trời?"  

 

Lời ta mang chút vị chua, tiếp lời với vẻ chân thành:  

 

"Nghe nói ngày mai bắt đầu thử thách."  

 

"Điện hạ thân là thái tử, trên vai mang kỳ vọng lớn lao của phụ hoàng, tất nhiên phải dốc lòng toàn tâm toàn ý."  

 

"Còn về phần nhi thần... Dẫu đây là lần *****ên được thấy cảnh náo nhiệt như thế này, nhưng sao dám làm lỡ việc của điện hạ."  

 

Cảm xúc được ta nắm bắt vừa đủ, vừa dò xét, vừa không tỏ ra quá đà.  

 

Hoàng thượng nghe ra ý tứ trong lời ta, chỉ tay vào ta, cười không ngớt.  

 

"Con bé này, sao lão ngốc Nhậm Khúc kia lại sinh được một đứa con gái lanh lợi thế này chứ!"  

 

32

 

Tiêu Thuật cứ thế rời khỏi trường thử luyện.  

 

Hoàng đế nói hắn năm nào cũng đứng đầu, nhìn đến phát chán, từ nay chỉ cần đảm nhận giám sát và đánh giá là đủ.  

 

Rời khỏi sân đấu, kẻ giữ vị trí đứng đầu vững vàng ở thế bất bại.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Không ai có thể lợi dụng điều này để mơ tưởng đến vị trí của Tiêu Thuật nữa.  

 

Ta theo thái tử xuất hành, tự nhiên ở cùng Tiêu Thuật.  

 

Đêm ấy, ta nghỉ ngơi sớm.  

 

Nhưng do đã quỳ trong tuyết một lúc lâu, đầu gối lạnh buốt đến thấu xương.  

 

Nhắm mắt lại đã lâu mà vẫn không ngủ được.  

 

Tiêu Thuật về trễ hơn.  

 

Hơi nóng phả ra khi hắn nằm xuống bên cạnh ta.  

 

Đêm rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân tuần tra lác đác bên ngoài lều trại.  

 

Bên cạnh, Tiêu Thuật đột nhiên trở mình, hướng mặt về phía ta.  

 

Ta chẳng hiểu sao lại cảm thấy hơi bối rối.  

 

Lại im lặng thêm một lúc lâu, ta nghĩ hắn đã ngủ rồi.  

 

Nhưng bất chợt nghe người bên cạnh khẽ nói, giọng rất nhẹ:  

 

"Có phải rất kỳ lạ không, mỗi khi nàng ở bên, ta luôn có thể nghỉ ngơi một chút."  

 

Nói xong, như thể hắn nhận ra mình vừa lỡ lời, liền khẽ bật cười.  

 

Bất ngờ, một bàn tay nhẹ nhàng gạt qua đầu ta, hương thơm nhàn nhạt thoáng qua.  

 

Chỉ trong chớp mắt, ta đã bị kéo vào trong vòng tay của hắn.

 

Một lúc lâu sau, ta mở mắt, áp mặt vào lồng n.g.ự.c hắn, không dám nhúc nhích.  

 

Tiêu Thuật trên người tỏa ra mùi thơm ấm áp.  

 

Đầu gối ta hơi co lại, bị chân hắn chạm vào, cái lạnh cũng được nhiệt độ từ người hắn xua tan hoàn toàn.  

 

Ta thậm chí không có tâm trí để nghĩ rằng mình lại đoán đúng thêm một lần nữa.  

 

Chỉ nghĩ rằng, người này, thật ấm áp. 

 

33

 

Hoàng đế để Tiêu Thuật cùng ta.  

 

Hắn đưa ta cưỡi ngựa, lại đưa ta trèo lên một ngọn dốc cao.  

 

Địa thế của trường săn rất cao, từ đỉnh nhìn ra xa là những dãy núi phủ đầy tuyết trắng, tựa như cả giang sơn thu vào trong tầm mắt.  

 

Tiếng cười thoải mái của Tiêu Thuật lần nữa vang lên.  

 

"Sở Hi, sẽ có một ngày, dưới lớp tuyết trắng sẽ không còn người c.h.ế.t rét."  

 

"Muôn dặm giang sơn, dân chúng an khang, mùa màng bội thu!"  

 

Người khác nhìn thấy phong cảnh mênh mông, tuyết rơi như mơ.  

 

Nhưng trong mắt hắn lại là cảnh ngủ đông trên tuyết, đói lạnh bủa vây.  

 

Ta nghiêm mặt đáp lại hắn.  

 

"Ta lòng này giống như chàng, chỉ đợi mây chạm trời xanh."  

 

Trên vai hắn gánh vác tương lai của tất cả mọi người.  

 

Nhất định... nhất định không thể thất hứa!  

 

Ngắm nhìn phong cảnh từ trên cao xong, Tiêu Thuật đưa ta một cây cung, dẫn ta đi săn hươu.  

 

Nhậm Cẩn từng dạy ta b.ắ.n cung.  

 

Tiêu Thuật không biết, nên vòng tay ôm lấy ta, hướng dẫn cách kéo dây cung.  

 

Một mũi tên trúng đích, con hươu bị thương bỏ chạy.  

 

Không đợi Tiêu Thuật hành động tiếp, ta đã nhanh chóng nói:  

 

"Ta tự làm!"  

 

Ta rút tên, giương cung, tất cả trong một nhịp, ba mũi tên liên tiếp đều trúng mục tiêu.  

 

Con hươu loạng choạng bước vài bước, cuối cùng đổ rạp xuống tuyết.  

 

Tiêu Thuật định đỡ ta xuống ngựa, nhưng ta đã tự mình nhảy xuống, chạy vội đến bên con mồi.  

 

Xong mới quay đầu nhìn hắn, cười rực rỡ.  

 

"Điện hạ, trúng rồi!"  

 

Trong tuyết bên cạnh con hươu có một mũi tên xa lạ.  

 

Một giọng nói non nớt bất ngờ vang lên.  

 

"Đó là tên của ta!"  

 

Quay đầu lại, ta thấy được người mà lần đi săn mùa đông này ta mong muốn gặp.  

 

Cửu Hoàng tử, Tiêu Tầm.  

 

Kiếp trước, khi Tiêu Thuật thú nhận tội lỗi, bị vạn dân truy cứu, triều đình lẫn ngoài dân gian đều phẫn nộ, yêu cầu lập tức xử trảm hắn.  

 

Chỉ có Tiêu Tầm đứng ra đấu tranh vì hắn.  

 

"Huynh ấy là huynh trưởng của ta! Nhân phẩm của huynh ấy sao ta có thể không rõ!"

Giang Sơn Vạn DặmTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh01   Ta ghét thái tử Tiêu Thuật, nhưng việc gả vào Đông Cung là do ta đích thân đồng ý.     Phụ thân của ta - Nhậm Khúc, và Tả tướng Tống Toàn là kẻ đối đầu không đội trời chung. Còn con gái của Tống Toàn, Tống Miểu Miểu, lại là Thái tử phi.     Vậy thì ta sẽ làm Thái tử lương đệ, trở thành kẻ đối đầu không đội trời chung với nàng.     Tên ta là Nhậm Sơ Hi, phụ thân ta - Nhậm Khúc, là Nhất phẩm Trấn Quốc Tướng quân được Hoàng đế vô cùng trọng dụng.     Ca ca song sinh của ta, Nhậm Cẩn, là một thiếu tướng quân phong thái ngời ngời, trấn thủ nơi Tây Bắc.     Nhà họ Nhậm đời đời trung liệt, bốn năm trước, Hoàng đế vốn định để ta làm Thái tử phi.     Điều kiện là ta phải là một người bình thường. Nhưng—ta không phải.     Người ta là hổ nữ xuất thân tướng môn, còn ta là chuột nhắt của tướng môn.     Từ trong bụng mẹ ta đã yếu ớt, là một kẻ quanh năm phải dính liền với lò thuốc, đi một bước thở ba hơi, yếu đuối chẳng làm được việc gì.     Cũng may phụ thân ta làm quan lớn, gia sản đủ đầy,… Hoàng thượng đã hơi ngà ngà say, giọng điệu ôn hòa.   "Trước nay thân thể con yếu, sao lại đến đây?"   Ta cười chân thành, đáp:   "Nhi thần từ lâu đã nghe danh cung thuật của phụ hoàng, thần dũng tựa Hậu Nghệ tái thế, vẫn luôn muốn được tận mắt chứng kiến."   "Nhờ điện hạ quan tâm, hôm nay may mắn được diện kiến phong thái phụ hoàng, quả nhiên danh bất hư truyền, nhi thần tâm phục khẩu phục!"   Hoàng thượng cười ha hả.   "Miệng lưỡi ngọt ngào thật đấy."   Người lại bày ra dáng vẻ trưởng bối.   "Đã đến đây rồi thì hãy vui chơi thoải mái một chút, bảo thái tử chăm sóc con cẩn thận hơn."   Không ngờ chính hoàng thượng lại đưa ra lời gợi ý này, ta liền nhanh nhẹn tiếp lời.   "Phụ hoàng đã ở đây, điện hạ tất nhiên phải thường xuyên hầu cận thánh giá, nhi thần nào dám tranh ánh hào quang với trời?"   Lời ta mang chút vị chua, tiếp lời với vẻ chân thành:   "Nghe nói ngày mai bắt đầu thử thách."   "Điện hạ thân là thái tử, trên vai mang kỳ vọng lớn lao của phụ hoàng, tất nhiên phải dốc lòng toàn tâm toàn ý."   "Còn về phần nhi thần... Dẫu đây là lần *****ên được thấy cảnh náo nhiệt như thế này, nhưng sao dám làm lỡ việc của điện hạ."   Cảm xúc được ta nắm bắt vừa đủ, vừa dò xét, vừa không tỏ ra quá đà.   Hoàng thượng nghe ra ý tứ trong lời ta, chỉ tay vào ta, cười không ngớt.   "Con bé này, sao lão ngốc Nhậm Khúc kia lại sinh được một đứa con gái lanh lợi thế này chứ!"   32 Tiêu Thuật cứ thế rời khỏi trường thử luyện.   Hoàng đế nói hắn năm nào cũng đứng đầu, nhìn đến phát chán, từ nay chỉ cần đảm nhận giám sát và đánh giá là đủ.   Rời khỏi sân đấu, kẻ giữ vị trí đứng đầu vững vàng ở thế bất bại.   🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^Không ai có thể lợi dụng điều này để mơ tưởng đến vị trí của Tiêu Thuật nữa.   Ta theo thái tử xuất hành, tự nhiên ở cùng Tiêu Thuật.   Đêm ấy, ta nghỉ ngơi sớm.   Nhưng do đã quỳ trong tuyết một lúc lâu, đầu gối lạnh buốt đến thấu xương.   Nhắm mắt lại đã lâu mà vẫn không ngủ được.   Tiêu Thuật về trễ hơn.   Hơi nóng phả ra khi hắn nằm xuống bên cạnh ta.   Đêm rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân tuần tra lác đác bên ngoài lều trại.   Bên cạnh, Tiêu Thuật đột nhiên trở mình, hướng mặt về phía ta.   Ta chẳng hiểu sao lại cảm thấy hơi bối rối.   Lại im lặng thêm một lúc lâu, ta nghĩ hắn đã ngủ rồi.   Nhưng bất chợt nghe người bên cạnh khẽ nói, giọng rất nhẹ:   "Có phải rất kỳ lạ không, mỗi khi nàng ở bên, ta luôn có thể nghỉ ngơi một chút."   Nói xong, như thể hắn nhận ra mình vừa lỡ lời, liền khẽ bật cười.   Bất ngờ, một bàn tay nhẹ nhàng gạt qua đầu ta, hương thơm nhàn nhạt thoáng qua.   Chỉ trong chớp mắt, ta đã bị kéo vào trong vòng tay của hắn. Một lúc lâu sau, ta mở mắt, áp mặt vào lồng n.g.ự.c hắn, không dám nhúc nhích.   Tiêu Thuật trên người tỏa ra mùi thơm ấm áp.   Đầu gối ta hơi co lại, bị chân hắn chạm vào, cái lạnh cũng được nhiệt độ từ người hắn xua tan hoàn toàn.   Ta thậm chí không có tâm trí để nghĩ rằng mình lại đoán đúng thêm một lần nữa.   Chỉ nghĩ rằng, người này, thật ấm áp.  33 Hoàng đế để Tiêu Thuật cùng ta.   Hắn đưa ta cưỡi ngựa, lại đưa ta trèo lên một ngọn dốc cao.   Địa thế của trường săn rất cao, từ đỉnh nhìn ra xa là những dãy núi phủ đầy tuyết trắng, tựa như cả giang sơn thu vào trong tầm mắt.   Tiếng cười thoải mái của Tiêu Thuật lần nữa vang lên.   "Sở Hi, sẽ có một ngày, dưới lớp tuyết trắng sẽ không còn người c.h.ế.t rét."   "Muôn dặm giang sơn, dân chúng an khang, mùa màng bội thu!"   Người khác nhìn thấy phong cảnh mênh mông, tuyết rơi như mơ.   Nhưng trong mắt hắn lại là cảnh ngủ đông trên tuyết, đói lạnh bủa vây.   Ta nghiêm mặt đáp lại hắn.   "Ta lòng này giống như chàng, chỉ đợi mây chạm trời xanh."   Trên vai hắn gánh vác tương lai của tất cả mọi người.   Nhất định... nhất định không thể thất hứa!   Ngắm nhìn phong cảnh từ trên cao xong, Tiêu Thuật đưa ta một cây cung, dẫn ta đi săn hươu.   Nhậm Cẩn từng dạy ta b.ắ.n cung.   Tiêu Thuật không biết, nên vòng tay ôm lấy ta, hướng dẫn cách kéo dây cung.   Một mũi tên trúng đích, con hươu bị thương bỏ chạy.   Không đợi Tiêu Thuật hành động tiếp, ta đã nhanh chóng nói:   "Ta tự làm!"   Ta rút tên, giương cung, tất cả trong một nhịp, ba mũi tên liên tiếp đều trúng mục tiêu.   Con hươu loạng choạng bước vài bước, cuối cùng đổ rạp xuống tuyết.   Tiêu Thuật định đỡ ta xuống ngựa, nhưng ta đã tự mình nhảy xuống, chạy vội đến bên con mồi.   Xong mới quay đầu nhìn hắn, cười rực rỡ.   "Điện hạ, trúng rồi!"   Trong tuyết bên cạnh con hươu có một mũi tên xa lạ.   Một giọng nói non nớt bất ngờ vang lên.   "Đó là tên của ta!"   Quay đầu lại, ta thấy được người mà lần đi săn mùa đông này ta mong muốn gặp.   Cửu Hoàng tử, Tiêu Tầm.   Kiếp trước, khi Tiêu Thuật thú nhận tội lỗi, bị vạn dân truy cứu, triều đình lẫn ngoài dân gian đều phẫn nộ, yêu cầu lập tức xử trảm hắn.   Chỉ có Tiêu Tầm đứng ra đấu tranh vì hắn.   "Huynh ấy là huynh trưởng của ta! Nhân phẩm của huynh ấy sao ta có thể không rõ!"

Chương 13