1. Thời niên thiếu, Lục Chấp ở nhà tôi quá khổ. Cha mẹ hắn đều c.h.ế.t ở nhà tôi. Chết như thế nào? Ha ha… Bị cha và anh trai của tôi bức tử. Là tôi tận mắt nhìn thấy hắn quỳ gối trên nền tuyết, dập đầu cầu xin cha tôi cho hắn chút tiền an táng cho cha mẹ. Cha tôi là một người vô cùng bủn xỉn vô tình, khắc nghiệt đối với công nhân, lúc ấy nhà Thanh vừa mới diệt vong, thời cuộc hỗn loạn, cha tôi có thể keo kiệt bao nhiêu thì keo kiệt bấy nhiêu. Mỗi ngày một đống người c.h.ế.t đói bị khiêng ra ngoài từ trong nhà của tôi, nhưng vẫn không ngừng có người cam nguyện tới nhà tôi làm việc. Cha tôi có đủ loại biện pháp khất nợ tiền công của người ta, anh trai của tôi lại học theo ông ấy. Cha mẹ Lục Chấp làm thuộc hạ của anh trai tôi hai tháng mà không nhận được đồng nào, tới cửa đòi nợ thì bị cha tôi vu oan là bọn họ trộm tiền, sau đó đánh một trận rồi đuổi ra ngoài. Mùa đông năm ấy vô cùng lạnh lẽo. Hai vợ chồng không thể chịu nổi, c.h.ế.t vào mùa đông đó. Năm ấy Lục Chấp khoảng mười lăm…
Chương 18: Là cha làm
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi TêTác giả: Trạch Mộc Nhi TêTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình1. Thời niên thiếu, Lục Chấp ở nhà tôi quá khổ. Cha mẹ hắn đều c.h.ế.t ở nhà tôi. Chết như thế nào? Ha ha… Bị cha và anh trai của tôi bức tử. Là tôi tận mắt nhìn thấy hắn quỳ gối trên nền tuyết, dập đầu cầu xin cha tôi cho hắn chút tiền an táng cho cha mẹ. Cha tôi là một người vô cùng bủn xỉn vô tình, khắc nghiệt đối với công nhân, lúc ấy nhà Thanh vừa mới diệt vong, thời cuộc hỗn loạn, cha tôi có thể keo kiệt bao nhiêu thì keo kiệt bấy nhiêu. Mỗi ngày một đống người c.h.ế.t đói bị khiêng ra ngoài từ trong nhà của tôi, nhưng vẫn không ngừng có người cam nguyện tới nhà tôi làm việc. Cha tôi có đủ loại biện pháp khất nợ tiền công của người ta, anh trai của tôi lại học theo ông ấy. Cha mẹ Lục Chấp làm thuộc hạ của anh trai tôi hai tháng mà không nhận được đồng nào, tới cửa đòi nợ thì bị cha tôi vu oan là bọn họ trộm tiền, sau đó đánh một trận rồi đuổi ra ngoài. Mùa đông năm ấy vô cùng lạnh lẽo. Hai vợ chồng không thể chịu nổi, c.h.ế.t vào mùa đông đó. Năm ấy Lục Chấp khoảng mười lăm… 80.Lần này Lục Chấp bị thương thật sự không nhẹ, ngày hôm sau ngay cả cửa phòng cũng chưa ra.Chỉ có bác sĩ và tâm phúc của hắn đi vào, người hầu nhìn thấy nhỏ giọng nói: “Tối qua tôi nhìn thấy trên mâm có một viên đạn lớn dính máu, đến bây giờ Đốc Quân vẫn còn hôn mê.”“Đốc Quân sẽ không c.h.ế.t chứ?”Chết?Đám người hầu nhìn thấy tôi thì vội vàng giải tán ngay lập tức.Lục Chấp mạnh mẽ như vậy cũng sẽ c.h.ế.t hay sao?Tôi đứng lặng người rất lâu.Cảm thấy mình đang nghĩ chuyện rất ngu ngốc, trên đời này, làm gì có ai thoát khỏi cái c.h.ế.t đâu.Cha truyền tin bảo tôi về nhà, kể từ khi ông ấy đầu nhập vào Tá Đằng, quan hệ của tôi và cha trở nên rất căng thẳng. Khẳng định là có chuyện gì đó thì ông ấy mới truyền tin bảo tôi về.Kết quả là khi đóng cửa lại, ông ấy lại hứng thú hừng hực mà hỏi tôi: “Lục Chấp thế nào?”Xem vẻ mặt đắc ý của ông ấy, tôi cảm thấy không tốt lắm.“Đồ chó xấu xa, còn không phải là lại thua trong tay ông đây à!”Là cha làm, là cha làm.Ông ấy nắm lấy tay tôi, nói ra mục đích lần này: “Hiện giờ Lục Chấp đang bị thương, con đi giúp cha lấy một thứ!”“Cha không nên làm như vậy!”Lần *****ên tôi đập bàn với cha, trước kia dù có cãi nhau với người, thì cha vẫn là cha, có chút ý niệm đã ăn sâu bén rễ, không cho phép tôi bất kính với cha.Nhưng lần này tôi thật sự cảm thấy cha sai rồi, hắn thật sự sai rồi! Trong khoảng thời gian này Lục Chấp rõ ràng rất là an tĩnh, tôi còn hy vọng ra vời là chúng tôi có thể có được một chút tha thứ của Lục Chấp.Nhưng hiện tại, sợ là cái gì cũng không thể vãn hồi.“Vì sao tao không thể làm như thế, tao chỉ hận lần này không thể g.i.ế.c Lục Chấp!”“Nếu sai thì vốn dĩ chính là nhà họ Tống sai, là nhà họ Tống nợ Lục Chấp…”Cha mắng tôi: “Nợ cái rắm! Chẳng lẽ sau khi làm thiếp của phủ Đốc Quân, mày đã quên bản thân họ gì rồi, bắt đầu giúp đỡ người ngoài!”“Tao không g.i.ế.c hắn thì hắn sẽ g.i.ế.c tao! Mày không thấy Lục Chấp đã làm những gì hay sao? Hắn cưới mày làm thiếp để làm nhục Tống gia, hại mày không thể ở bên cạnh Hứa Quân Sơ, ép cho cha mày mất cả vị trí hội trưởng thương hội, nhà họ Tống thiếu chút nữa là nhà tan cửa nát.”“Còn có anh trai mày nữa, mày có năng lực thì chữa khỏi chân cho anh trai mày đi!”Tôi nhìn cha, khẽ cắn môi, gằn từng chữ một: “Có lẽ, cái này gọi là báo ứng!”Cha trừng mắt, lần *****ên đánh tôi.81.Tôi thường cảm thấy không khí buồn bã thì cần phải phối hợp với một ngày mưa, chỉ tiếc hôm nay mặt trời rực rỡ sáng sủa.Tài xế phía trước một lát lại nhìn lén tôi.Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thươngTôi cười trêu chọc: “Lớn như vậy còn bị cha đánh thật là mất mặt quá, bí mật này giúp tôi giữ kỹ ngàn vạn lần đừng nói ra nhé!”Tài xế gật đầu nói sẽ không nói cho ai.Tôi nhìn người phía bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên rất muốn nói chuyện cùng với Hứa Quân Sơ hoặc Lê Âm.Hiện tại tôi đã trở nên rất kiên cường, thế mà không khóc.Kết quả tôi chỉ có thể kiên trì đến khi còn lại một mình mình.Ở trong phòng ôm lấy hộp nhạc đã hỏng trên bàn trang điểm, bé gái nhỏ phía trên làm như thế nào cũng bất động, âm nhạc làm thế nào cũng không phát ra.Tôi đã tức phát khóc từ rất lâu, khóc đến nỗi tự mình cũng cảm thấy mình phiền.Tôi không thay đổi chút nào hết, chỉ là hiện tại tôi không có chỗ để tùy ý phát tiết cảm xúc mà thôi.
80.
Lần này Lục Chấp bị thương thật sự không nhẹ, ngày hôm sau ngay cả cửa phòng cũng chưa ra.
Chỉ có bác sĩ và tâm phúc của hắn đi vào, người hầu nhìn thấy nhỏ giọng nói: “Tối qua tôi nhìn thấy trên mâm có một viên đạn lớn dính máu, đến bây giờ Đốc Quân vẫn còn hôn mê.”
“Đốc Quân sẽ không c.h.ế.t chứ?”
Chết?
Đám người hầu nhìn thấy tôi thì vội vàng giải tán ngay lập tức.
Lục Chấp mạnh mẽ như vậy cũng sẽ c.h.ế.t hay sao?
Tôi đứng lặng người rất lâu.
Cảm thấy mình đang nghĩ chuyện rất ngu ngốc, trên đời này, làm gì có ai thoát khỏi cái c.h.ế.t đâu.
Cha truyền tin bảo tôi về nhà, kể từ khi ông ấy đầu nhập vào Tá Đằng, quan hệ của tôi và cha trở nên rất căng thẳng. Khẳng định là có chuyện gì đó thì ông ấy mới truyền tin bảo tôi về.
Kết quả là khi đóng cửa lại, ông ấy lại hứng thú hừng hực mà hỏi tôi: “Lục Chấp thế nào?”
Xem vẻ mặt đắc ý của ông ấy, tôi cảm thấy không tốt lắm.
“Đồ chó xấu xa, còn không phải là lại thua trong tay ông đây à!”
Là cha làm, là cha làm.
Ông ấy nắm lấy tay tôi, nói ra mục đích lần này: “Hiện giờ Lục Chấp đang bị thương, con đi giúp cha lấy một thứ!”
“Cha không nên làm như vậy!”
Lần *****ên tôi đập bàn với cha, trước kia dù có cãi nhau với người, thì cha vẫn là cha, có chút ý niệm đã ăn sâu bén rễ, không cho phép tôi bất kính với cha.
Nhưng lần này tôi thật sự cảm thấy cha sai rồi, hắn thật sự sai rồi! Trong khoảng thời gian này Lục Chấp rõ ràng rất là an tĩnh, tôi còn hy vọng ra vời là chúng tôi có thể có được một chút tha thứ của Lục Chấp.
Nhưng hiện tại, sợ là cái gì cũng không thể vãn hồi.
“Vì sao tao không thể làm như thế, tao chỉ hận lần này không thể g.i.ế.c Lục Chấp!”
“Nếu sai thì vốn dĩ chính là nhà họ Tống sai, là nhà họ Tống nợ Lục Chấp…”
Cha mắng tôi: “Nợ cái rắm! Chẳng lẽ sau khi làm thiếp của phủ Đốc Quân, mày đã quên bản thân họ gì rồi, bắt đầu giúp đỡ người ngoài!”
“Tao không g.i.ế.c hắn thì hắn sẽ g.i.ế.c tao! Mày không thấy Lục Chấp đã làm những gì hay sao? Hắn cưới mày làm thiếp để làm nhục Tống gia, hại mày không thể ở bên cạnh Hứa Quân Sơ, ép cho cha mày mất cả vị trí hội trưởng thương hội, nhà họ Tống thiếu chút nữa là nhà tan cửa nát.”
“Còn có anh trai mày nữa, mày có năng lực thì chữa khỏi chân cho anh trai mày đi!”
Tôi nhìn cha, khẽ cắn môi, gằn từng chữ một: “Có lẽ, cái này gọi là báo ứng!”
Cha trừng mắt, lần *****ên đánh tôi.
81.
Tôi thường cảm thấy không khí buồn bã thì cần phải phối hợp với một ngày mưa, chỉ tiếc hôm nay mặt trời rực rỡ sáng sủa.
Tài xế phía trước một lát lại nhìn lén tôi.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Tôi cười trêu chọc: “Lớn như vậy còn bị cha đánh thật là mất mặt quá, bí mật này giúp tôi giữ kỹ ngàn vạn lần đừng nói ra nhé!”
Tài xế gật đầu nói sẽ không nói cho ai.
Tôi nhìn người phía bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên rất muốn nói chuyện cùng với Hứa Quân Sơ hoặc Lê Âm.
Hiện tại tôi đã trở nên rất kiên cường, thế mà không khóc.
Kết quả tôi chỉ có thể kiên trì đến khi còn lại một mình mình.
Ở trong phòng ôm lấy hộp nhạc đã hỏng trên bàn trang điểm, bé gái nhỏ phía trên làm như thế nào cũng bất động, âm nhạc làm thế nào cũng không phát ra.
Tôi đã tức phát khóc từ rất lâu, khóc đến nỗi tự mình cũng cảm thấy mình phiền.
Tôi không thay đổi chút nào hết, chỉ là hiện tại tôi không có chỗ để tùy ý phát tiết cảm xúc mà thôi.
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi TêTác giả: Trạch Mộc Nhi TêTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình1. Thời niên thiếu, Lục Chấp ở nhà tôi quá khổ. Cha mẹ hắn đều c.h.ế.t ở nhà tôi. Chết như thế nào? Ha ha… Bị cha và anh trai của tôi bức tử. Là tôi tận mắt nhìn thấy hắn quỳ gối trên nền tuyết, dập đầu cầu xin cha tôi cho hắn chút tiền an táng cho cha mẹ. Cha tôi là một người vô cùng bủn xỉn vô tình, khắc nghiệt đối với công nhân, lúc ấy nhà Thanh vừa mới diệt vong, thời cuộc hỗn loạn, cha tôi có thể keo kiệt bao nhiêu thì keo kiệt bấy nhiêu. Mỗi ngày một đống người c.h.ế.t đói bị khiêng ra ngoài từ trong nhà của tôi, nhưng vẫn không ngừng có người cam nguyện tới nhà tôi làm việc. Cha tôi có đủ loại biện pháp khất nợ tiền công của người ta, anh trai của tôi lại học theo ông ấy. Cha mẹ Lục Chấp làm thuộc hạ của anh trai tôi hai tháng mà không nhận được đồng nào, tới cửa đòi nợ thì bị cha tôi vu oan là bọn họ trộm tiền, sau đó đánh một trận rồi đuổi ra ngoài. Mùa đông năm ấy vô cùng lạnh lẽo. Hai vợ chồng không thể chịu nổi, c.h.ế.t vào mùa đông đó. Năm ấy Lục Chấp khoảng mười lăm… 80.Lần này Lục Chấp bị thương thật sự không nhẹ, ngày hôm sau ngay cả cửa phòng cũng chưa ra.Chỉ có bác sĩ và tâm phúc của hắn đi vào, người hầu nhìn thấy nhỏ giọng nói: “Tối qua tôi nhìn thấy trên mâm có một viên đạn lớn dính máu, đến bây giờ Đốc Quân vẫn còn hôn mê.”“Đốc Quân sẽ không c.h.ế.t chứ?”Chết?Đám người hầu nhìn thấy tôi thì vội vàng giải tán ngay lập tức.Lục Chấp mạnh mẽ như vậy cũng sẽ c.h.ế.t hay sao?Tôi đứng lặng người rất lâu.Cảm thấy mình đang nghĩ chuyện rất ngu ngốc, trên đời này, làm gì có ai thoát khỏi cái c.h.ế.t đâu.Cha truyền tin bảo tôi về nhà, kể từ khi ông ấy đầu nhập vào Tá Đằng, quan hệ của tôi và cha trở nên rất căng thẳng. Khẳng định là có chuyện gì đó thì ông ấy mới truyền tin bảo tôi về.Kết quả là khi đóng cửa lại, ông ấy lại hứng thú hừng hực mà hỏi tôi: “Lục Chấp thế nào?”Xem vẻ mặt đắc ý của ông ấy, tôi cảm thấy không tốt lắm.“Đồ chó xấu xa, còn không phải là lại thua trong tay ông đây à!”Là cha làm, là cha làm.Ông ấy nắm lấy tay tôi, nói ra mục đích lần này: “Hiện giờ Lục Chấp đang bị thương, con đi giúp cha lấy một thứ!”“Cha không nên làm như vậy!”Lần *****ên tôi đập bàn với cha, trước kia dù có cãi nhau với người, thì cha vẫn là cha, có chút ý niệm đã ăn sâu bén rễ, không cho phép tôi bất kính với cha.Nhưng lần này tôi thật sự cảm thấy cha sai rồi, hắn thật sự sai rồi! Trong khoảng thời gian này Lục Chấp rõ ràng rất là an tĩnh, tôi còn hy vọng ra vời là chúng tôi có thể có được một chút tha thứ của Lục Chấp.Nhưng hiện tại, sợ là cái gì cũng không thể vãn hồi.“Vì sao tao không thể làm như thế, tao chỉ hận lần này không thể g.i.ế.c Lục Chấp!”“Nếu sai thì vốn dĩ chính là nhà họ Tống sai, là nhà họ Tống nợ Lục Chấp…”Cha mắng tôi: “Nợ cái rắm! Chẳng lẽ sau khi làm thiếp của phủ Đốc Quân, mày đã quên bản thân họ gì rồi, bắt đầu giúp đỡ người ngoài!”“Tao không g.i.ế.c hắn thì hắn sẽ g.i.ế.c tao! Mày không thấy Lục Chấp đã làm những gì hay sao? Hắn cưới mày làm thiếp để làm nhục Tống gia, hại mày không thể ở bên cạnh Hứa Quân Sơ, ép cho cha mày mất cả vị trí hội trưởng thương hội, nhà họ Tống thiếu chút nữa là nhà tan cửa nát.”“Còn có anh trai mày nữa, mày có năng lực thì chữa khỏi chân cho anh trai mày đi!”Tôi nhìn cha, khẽ cắn môi, gằn từng chữ một: “Có lẽ, cái này gọi là báo ứng!”Cha trừng mắt, lần *****ên đánh tôi.81.Tôi thường cảm thấy không khí buồn bã thì cần phải phối hợp với một ngày mưa, chỉ tiếc hôm nay mặt trời rực rỡ sáng sủa.Tài xế phía trước một lát lại nhìn lén tôi.Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thươngTôi cười trêu chọc: “Lớn như vậy còn bị cha đánh thật là mất mặt quá, bí mật này giúp tôi giữ kỹ ngàn vạn lần đừng nói ra nhé!”Tài xế gật đầu nói sẽ không nói cho ai.Tôi nhìn người phía bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên rất muốn nói chuyện cùng với Hứa Quân Sơ hoặc Lê Âm.Hiện tại tôi đã trở nên rất kiên cường, thế mà không khóc.Kết quả tôi chỉ có thể kiên trì đến khi còn lại một mình mình.Ở trong phòng ôm lấy hộp nhạc đã hỏng trên bàn trang điểm, bé gái nhỏ phía trên làm như thế nào cũng bất động, âm nhạc làm thế nào cũng không phát ra.Tôi đã tức phát khóc từ rất lâu, khóc đến nỗi tự mình cũng cảm thấy mình phiền.Tôi không thay đổi chút nào hết, chỉ là hiện tại tôi không có chỗ để tùy ý phát tiết cảm xúc mà thôi.