Tác giả:

Trước khi khởi hành, phụ thân đã dặn dò ta phải kiềm chế lại cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt của mình, bởi vì vị tiểu thư kia có thân phận vô cùng cao quý, lỡ không may có gì sai sót lại rước họa vào thân. Ta đặt tay lên vai ông xoa xoa và nói: “Phụ thân à, con là nữ nhi cơ mà.” Phụ thân sững lại, lẩm bẩm một câu: “Chậc, suýt chút nữa thì ta quên mất...” ... Một tháng trước, tiêu cục Hanh Thông của chúng ta nhận được một đơn hàng lớn, họ cần hộ tống một vị tiểu thư nhà quyền quý trở về kinh thành. Ta cũng không muốn nhận cuộc giao dịch này, nhưng số tiền họ trả thật sự quá lớn, ta không nỡ từ chối. Vốn là người có võ công cao nhất ở tiêu cục Hanh Thông, ta đương nhiên phải là người dẫn đầu chuyến đi. Khi đến đón vị tiểu thư ấy thì trời đã về chiều, hoàng hôn rực rỡ ánh lên sắc đỏ làm rung động lòng người. Nàng ta mặc một chiếc váy trắng như ánh trăng, đầu đội mũ có khăn che, dáng người thanh tao thoát tục. Quả là một tuyệt thế mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành! Ta cưỡi trên lưng ngựa cao…

Chương 10

Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam NhânTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTrước khi khởi hành, phụ thân đã dặn dò ta phải kiềm chế lại cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt của mình, bởi vì vị tiểu thư kia có thân phận vô cùng cao quý, lỡ không may có gì sai sót lại rước họa vào thân. Ta đặt tay lên vai ông xoa xoa và nói: “Phụ thân à, con là nữ nhi cơ mà.” Phụ thân sững lại, lẩm bẩm một câu: “Chậc, suýt chút nữa thì ta quên mất...” ... Một tháng trước, tiêu cục Hanh Thông của chúng ta nhận được một đơn hàng lớn, họ cần hộ tống một vị tiểu thư nhà quyền quý trở về kinh thành. Ta cũng không muốn nhận cuộc giao dịch này, nhưng số tiền họ trả thật sự quá lớn, ta không nỡ từ chối. Vốn là người có võ công cao nhất ở tiêu cục Hanh Thông, ta đương nhiên phải là người dẫn đầu chuyến đi. Khi đến đón vị tiểu thư ấy thì trời đã về chiều, hoàng hôn rực rỡ ánh lên sắc đỏ làm rung động lòng người. Nàng ta mặc một chiếc váy trắng như ánh trăng, đầu đội mũ có khăn che, dáng người thanh tao thoát tục. Quả là một tuyệt thế mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành! Ta cưỡi trên lưng ngựa cao… Ngày Tần Miên rời kinh, hắn dậy rất sớm, ta nhìn hắn đứng trước cửa phòng ta hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không gõ cửa....Khi hắn đã yên vị trên xe ngựa, ta lớn tiếng gọi:“Thái tử điện hạ ngồi vững nhé, chuẩn bị xuất phát rồi.”Tần Miên kéo mạnh rèm kiệu lên, vẻ mặt đầy bất ngờ: “Hạ Anh? Sao nàng lại ở đây?”Ta mặc một bộ y phục gọn gàng, đầu đội mũ rộng vành, quay lại đáp: “Ta là thiếu chủ của Hanh Thông tiêu cục, hộ tống ngài đến thành Sầm An đối với ta không phải là việc khó.”Tần Miên chăm chú nhìn ta.Bị hắn nhìn chăm chú, ta cảm thấy mặt nóng bừng liền nói thêm: “Nhưng phải trả tiền đó.”Tần Miên cười: “Được.”Chuyến đi đến thành Sầm An lần này chúng ta khá may mắn.Lũ lụt đã rút gần hết.Trong thành Sầm An bách tính lưu lạc đầy đường, từ khi xe ngựa vào thành đã có rất nhiều người đi theo sau.Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia GiaCó những đứa trẻ gầy gò chạy theo: “Xin các vị quý nhân cho chúng ta thức ăn, xin các vị quý nhân...”Nhìn bọn họ, ta bỗng nhớ đến hình ảnh ngày xưa lúc theo phụ thân chạy trốn kẻ thù.Chậc, chắc cũng không khá hơn bọn họ là bao.Trong lòng ta vô cùng đồng cảm, thương xót họ, ta đưa tay chạm vào túi lương thực đeo ở thắt lưng, còn chưa kịp lấy ra thì đã bị Tần Miên ngăn lại.“Hạ Anh, bây giờ không thể đưa cho họ.”Ta nhìn hắn sau vài giây mới chợt hiểu: “Là ta sơ suất.”Lúc này nếu lấy lương thực ra bách tính sẽ vây quanh chặn hết lối đi.Xe ngựa dừng lại trước thủ phủ, theo thói quen nghề nghiệp, ta liền nhảy xuống trước, sau đó đưa tay vào trong xe.Ta tự dưng cũng ngạc nhiên với hành động của mình.Khi đang chuẩn bị rút tay lại, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay ta.Tần Miên nắm lấy tay ta bước ra khỏi xe ngựa, miệng nở nụ cười: “Đa tạ Thái tử phi.”...Thiên tai ở Sầm An nghiêm trọng hơn ta tưởng, chúng ta ở lại đây suốt hai tháng.Tần Miên mỗi ngày đều đi sớm về muộn, ánh nến trong đêm thường cháy sáng suốt cả đêm.Hắn thực sự đang làm việc vì lê dân bách tính.Ta không giúp được nhiều, chỉ có thể làm vài việc nhỏ nhặt.Ví dụ như pha cho hắn một chén trà nóng, hoặc đặt một bông hoa nhỏ trên bàn làm việc của hắn. Ngày tháng cứ thế trôi qua.Dù ở tại Sầm An xa xôi nhưng Tần Miên vẫn có thể xử lý việc triều chính.Dù sao thì hiện tại phe Thanh Lưu đã hoàn toàn đứng về phía hắn.Nhị Hoàng tử nóng vội lập công nên liên tục phạm sai lầm. Hoàng thượng không hài lòng nên đã ra lệnh cấm túc nhị Hoàng tử để hắn suy nghĩ thêm về hành vi của mình.Khi nghe tin này trong lòng ta có chút vui mừng, cảm thấy dường như mình thực sự đã giúp được Tần Miên....Hai tháng sau, tình hình thiên tai ở Sầm An đã được kiểm soát, chúng ta lên xe ngựa chuẩn bị trở về hoàng cung.Lần này đến lượt Thái tử điện hạ cưỡi xe ngựa cho ta.Ta vén rèm lên nhìn hắn: “Có phải ngài không muốn trả tiền nên mới giúp ta thúc ngựa không?”Tần Miên ngạc nhiên một chút, sau đó khẽ mỉm cười: “Nàng nói thế nào thì là thế đó.”Đi qua một con đường nhỏ, hai bên đường mọc đầy hoa dại.Tần Miên cúi người hái một bông hoa rồi cẩn thận cài lên tóc ta.Ta nhìn cử chỉ bối rối của hắn mà giở trọng trêu chọc: “Ngài như thế là có ý gì?”Tần Miên nhìn ta: “Cài lên trông đẹp mà.”Ta cười: “Ta không cài hoa cũng đẹp mà.”Ta thực sự không quen với việc cài hoa trên đầu, đang định đưa tay lên gỡ xuống thì nghe Tần Miên lại nói.Hắn nói: “Là một cô nương thì cài hoa mới đẹp.”

Ngày Tần Miên rời kinh, hắn dậy rất sớm, ta nhìn hắn đứng trước cửa phòng ta hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không gõ cửa.

...

Khi hắn đã yên vị trên xe ngựa, ta lớn tiếng gọi:

“Thái tử điện hạ ngồi vững nhé, chuẩn bị xuất phát rồi.”

Tần Miên kéo mạnh rèm kiệu lên, vẻ mặt đầy bất ngờ: “Hạ Anh? Sao nàng lại ở đây?”

Ta mặc một bộ y phục gọn gàng, đầu đội mũ rộng vành, quay lại đáp: “Ta là thiếu chủ của Hanh Thông tiêu cục, hộ tống ngài đến thành Sầm An đối với ta không phải là việc khó.”

Tần Miên chăm chú nhìn ta.

Bị hắn nhìn chăm chú, ta cảm thấy mặt nóng bừng liền nói thêm: “Nhưng phải trả tiền đó.”

Tần Miên cười: “Được.”

Chuyến đi đến thành Sầm An lần này chúng ta khá may mắn.

Lũ lụt đã rút gần hết.

Trong thành Sầm An bách tính lưu lạc đầy đường, từ khi xe ngựa vào thành đã có rất nhiều người đi theo sau.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Có những đứa trẻ gầy gò chạy theo: “Xin các vị quý nhân cho chúng ta thức ăn, xin các vị quý nhân...”

Nhìn bọn họ, ta bỗng nhớ đến hình ảnh ngày xưa lúc theo phụ thân chạy trốn kẻ thù.

Chậc, chắc cũng không khá hơn bọn họ là bao.

Trong lòng ta vô cùng đồng cảm, thương xót họ, ta đưa tay chạm vào túi lương thực đeo ở thắt lưng, còn chưa kịp lấy ra thì đã bị Tần Miên ngăn lại.

“Hạ Anh, bây giờ không thể đưa cho họ.”

Ta nhìn hắn sau vài giây mới chợt hiểu: “Là ta sơ suất.”

Lúc này nếu lấy lương thực ra bách tính sẽ vây quanh chặn hết lối đi.

Xe ngựa dừng lại trước thủ phủ, theo thói quen nghề nghiệp, ta liền nhảy xuống trước, sau đó đưa tay vào trong xe.

Ta tự dưng cũng ngạc nhiên với hành động của mình.

Khi đang chuẩn bị rút tay lại, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay ta.

Tần Miên nắm lấy tay ta bước ra khỏi xe ngựa, miệng nở nụ cười: “Đa tạ Thái tử phi.”

...

Thiên tai ở Sầm An nghiêm trọng hơn ta tưởng, chúng ta ở lại đây suốt hai tháng.

Tần Miên mỗi ngày đều đi sớm về muộn, ánh nến trong đêm thường cháy sáng suốt cả đêm.

Hắn thực sự đang làm việc vì lê dân bách tính.

Ta không giúp được nhiều, chỉ có thể làm vài việc nhỏ nhặt.

Ví dụ như pha cho hắn một chén trà nóng, hoặc đặt một bông hoa nhỏ trên bàn làm việc của hắn. Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Dù ở tại Sầm An xa xôi nhưng Tần Miên vẫn có thể xử lý việc triều chính.

Dù sao thì hiện tại phe Thanh Lưu đã hoàn toàn đứng về phía hắn.

Nhị Hoàng tử nóng vội lập công nên liên tục phạm sai lầm. Hoàng thượng không hài lòng nên đã ra lệnh cấm túc nhị Hoàng tử để hắn suy nghĩ thêm về hành vi của mình.

Khi nghe tin này trong lòng ta có chút vui mừng, cảm thấy dường như mình thực sự đã giúp được Tần Miên.

...

Hai tháng sau, tình hình thiên tai ở Sầm An đã được kiểm soát, chúng ta lên xe ngựa chuẩn bị trở về hoàng cung.

Lần này đến lượt Thái tử điện hạ cưỡi xe ngựa cho ta.

Ta vén rèm lên nhìn hắn: “Có phải ngài không muốn trả tiền nên mới giúp ta thúc ngựa không?”

Tần Miên ngạc nhiên một chút, sau đó khẽ mỉm cười: “Nàng nói thế nào thì là thế đó.”

Đi qua một con đường nhỏ, hai bên đường mọc đầy hoa dại.

Tần Miên cúi người hái một bông hoa rồi cẩn thận cài lên tóc ta.

Ta nhìn cử chỉ bối rối của hắn mà giở trọng trêu chọc: “Ngài như thế là có ý gì?”

Tần Miên nhìn ta: “Cài lên trông đẹp mà.”

Ta cười: “Ta không cài hoa cũng đẹp mà.”

Ta thực sự không quen với việc cài hoa trên đầu, đang định đưa tay lên gỡ xuống thì nghe Tần Miên lại nói.

Hắn nói: “Là một cô nương thì cài hoa mới đẹp.”

Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam NhânTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTrước khi khởi hành, phụ thân đã dặn dò ta phải kiềm chế lại cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt của mình, bởi vì vị tiểu thư kia có thân phận vô cùng cao quý, lỡ không may có gì sai sót lại rước họa vào thân. Ta đặt tay lên vai ông xoa xoa và nói: “Phụ thân à, con là nữ nhi cơ mà.” Phụ thân sững lại, lẩm bẩm một câu: “Chậc, suýt chút nữa thì ta quên mất...” ... Một tháng trước, tiêu cục Hanh Thông của chúng ta nhận được một đơn hàng lớn, họ cần hộ tống một vị tiểu thư nhà quyền quý trở về kinh thành. Ta cũng không muốn nhận cuộc giao dịch này, nhưng số tiền họ trả thật sự quá lớn, ta không nỡ từ chối. Vốn là người có võ công cao nhất ở tiêu cục Hanh Thông, ta đương nhiên phải là người dẫn đầu chuyến đi. Khi đến đón vị tiểu thư ấy thì trời đã về chiều, hoàng hôn rực rỡ ánh lên sắc đỏ làm rung động lòng người. Nàng ta mặc một chiếc váy trắng như ánh trăng, đầu đội mũ có khăn che, dáng người thanh tao thoát tục. Quả là một tuyệt thế mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành! Ta cưỡi trên lưng ngựa cao… Ngày Tần Miên rời kinh, hắn dậy rất sớm, ta nhìn hắn đứng trước cửa phòng ta hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không gõ cửa....Khi hắn đã yên vị trên xe ngựa, ta lớn tiếng gọi:“Thái tử điện hạ ngồi vững nhé, chuẩn bị xuất phát rồi.”Tần Miên kéo mạnh rèm kiệu lên, vẻ mặt đầy bất ngờ: “Hạ Anh? Sao nàng lại ở đây?”Ta mặc một bộ y phục gọn gàng, đầu đội mũ rộng vành, quay lại đáp: “Ta là thiếu chủ của Hanh Thông tiêu cục, hộ tống ngài đến thành Sầm An đối với ta không phải là việc khó.”Tần Miên chăm chú nhìn ta.Bị hắn nhìn chăm chú, ta cảm thấy mặt nóng bừng liền nói thêm: “Nhưng phải trả tiền đó.”Tần Miên cười: “Được.”Chuyến đi đến thành Sầm An lần này chúng ta khá may mắn.Lũ lụt đã rút gần hết.Trong thành Sầm An bách tính lưu lạc đầy đường, từ khi xe ngựa vào thành đã có rất nhiều người đi theo sau.Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia GiaCó những đứa trẻ gầy gò chạy theo: “Xin các vị quý nhân cho chúng ta thức ăn, xin các vị quý nhân...”Nhìn bọn họ, ta bỗng nhớ đến hình ảnh ngày xưa lúc theo phụ thân chạy trốn kẻ thù.Chậc, chắc cũng không khá hơn bọn họ là bao.Trong lòng ta vô cùng đồng cảm, thương xót họ, ta đưa tay chạm vào túi lương thực đeo ở thắt lưng, còn chưa kịp lấy ra thì đã bị Tần Miên ngăn lại.“Hạ Anh, bây giờ không thể đưa cho họ.”Ta nhìn hắn sau vài giây mới chợt hiểu: “Là ta sơ suất.”Lúc này nếu lấy lương thực ra bách tính sẽ vây quanh chặn hết lối đi.Xe ngựa dừng lại trước thủ phủ, theo thói quen nghề nghiệp, ta liền nhảy xuống trước, sau đó đưa tay vào trong xe.Ta tự dưng cũng ngạc nhiên với hành động của mình.Khi đang chuẩn bị rút tay lại, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay ta.Tần Miên nắm lấy tay ta bước ra khỏi xe ngựa, miệng nở nụ cười: “Đa tạ Thái tử phi.”...Thiên tai ở Sầm An nghiêm trọng hơn ta tưởng, chúng ta ở lại đây suốt hai tháng.Tần Miên mỗi ngày đều đi sớm về muộn, ánh nến trong đêm thường cháy sáng suốt cả đêm.Hắn thực sự đang làm việc vì lê dân bách tính.Ta không giúp được nhiều, chỉ có thể làm vài việc nhỏ nhặt.Ví dụ như pha cho hắn một chén trà nóng, hoặc đặt một bông hoa nhỏ trên bàn làm việc của hắn. Ngày tháng cứ thế trôi qua.Dù ở tại Sầm An xa xôi nhưng Tần Miên vẫn có thể xử lý việc triều chính.Dù sao thì hiện tại phe Thanh Lưu đã hoàn toàn đứng về phía hắn.Nhị Hoàng tử nóng vội lập công nên liên tục phạm sai lầm. Hoàng thượng không hài lòng nên đã ra lệnh cấm túc nhị Hoàng tử để hắn suy nghĩ thêm về hành vi của mình.Khi nghe tin này trong lòng ta có chút vui mừng, cảm thấy dường như mình thực sự đã giúp được Tần Miên....Hai tháng sau, tình hình thiên tai ở Sầm An đã được kiểm soát, chúng ta lên xe ngựa chuẩn bị trở về hoàng cung.Lần này đến lượt Thái tử điện hạ cưỡi xe ngựa cho ta.Ta vén rèm lên nhìn hắn: “Có phải ngài không muốn trả tiền nên mới giúp ta thúc ngựa không?”Tần Miên ngạc nhiên một chút, sau đó khẽ mỉm cười: “Nàng nói thế nào thì là thế đó.”Đi qua một con đường nhỏ, hai bên đường mọc đầy hoa dại.Tần Miên cúi người hái một bông hoa rồi cẩn thận cài lên tóc ta.Ta nhìn cử chỉ bối rối của hắn mà giở trọng trêu chọc: “Ngài như thế là có ý gì?”Tần Miên nhìn ta: “Cài lên trông đẹp mà.”Ta cười: “Ta không cài hoa cũng đẹp mà.”Ta thực sự không quen với việc cài hoa trên đầu, đang định đưa tay lên gỡ xuống thì nghe Tần Miên lại nói.Hắn nói: “Là một cô nương thì cài hoa mới đẹp.”

Chương 10