So với việc bại dưới kiếm của kẻ thù không đội trời chung, còn có gì nhục nhã hơn? Là c.h.ế.t dưới kiếm của kẻ thù không đội trời chung ư? Không! Là cùng kẻ thù không đội trời chung trúng loại tình cổ "không thân thiết thì sẽ chết." Miệng thốt ra những lời căm hận, nhưng thân thể lại thành thật vô cùng… Ngoài mặt, Liên Kiều hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Vô Cữu. Sau lưng, nàng lại muốn hôn c.h.ế.t hắn. Đáng sợ hơn là, thời gian càng lâu, tình cổ càng sâu. Ban đầu chỉ cần ôm ấp qua loa, sau phải hôn, rồi về sau… Liên Kiều chịu không nổi nữa! Nếu không giải cổ, nàng thực sự muốn chết. … Con đường giải độc dài đằng đẵng, hai người ngầm hiểu ý nhau, giấu kín chuyện trúng độc. Bề ngoài xa lạ, bên trong điên cuồng. Nhưng đi dọc bờ sông lâu ngày, làm sao tránh khỏi ướt giày? Tại đại hội Tiên Kiếm, hai người vừa đánh nhau ác liệt, quay lại đã lén lút gặp mặt sau núi. Bằng hữu hai bên lo lắng bứt tóc kéo tay, cấp tốc chạy đến ngăn cản. Nào ngờ, cửa vừa mở, liền bắt gặp hai kẻ vốn nước lửa…
Chương 76
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình CổTác giả: Hàm HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn TìnhSo với việc bại dưới kiếm của kẻ thù không đội trời chung, còn có gì nhục nhã hơn? Là c.h.ế.t dưới kiếm của kẻ thù không đội trời chung ư? Không! Là cùng kẻ thù không đội trời chung trúng loại tình cổ "không thân thiết thì sẽ chết." Miệng thốt ra những lời căm hận, nhưng thân thể lại thành thật vô cùng… Ngoài mặt, Liên Kiều hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Vô Cữu. Sau lưng, nàng lại muốn hôn c.h.ế.t hắn. Đáng sợ hơn là, thời gian càng lâu, tình cổ càng sâu. Ban đầu chỉ cần ôm ấp qua loa, sau phải hôn, rồi về sau… Liên Kiều chịu không nổi nữa! Nếu không giải cổ, nàng thực sự muốn chết. … Con đường giải độc dài đằng đẵng, hai người ngầm hiểu ý nhau, giấu kín chuyện trúng độc. Bề ngoài xa lạ, bên trong điên cuồng. Nhưng đi dọc bờ sông lâu ngày, làm sao tránh khỏi ướt giày? Tại đại hội Tiên Kiếm, hai người vừa đánh nhau ác liệt, quay lại đã lén lút gặp mặt sau núi. Bằng hữu hai bên lo lắng bứt tóc kéo tay, cấp tốc chạy đến ngăn cản. Nào ngờ, cửa vừa mở, liền bắt gặp hai kẻ vốn nước lửa… Chu Kiến Nam thật sự muốn khóc, cành đào này thật biết chọn chỗ mọc, chỗ nào khó xử thì mọc ở chỗ đó!Yến Vô Song cũng chẳng khá hơn, cành đào trên hai tay nàng ấy đã dài hơn cả bàn tay lộ ra, làm việc gì cũng bất tiện, ngoài ra, trên đầu nàng ấy cũng mọc ra chồi non giống như Liên Kiều.Liên Kiều thì khá hơn bọn họ, tạm thời không phát hiện ra chồi non mới mọc trên người, cành đào trên đầu dài thêm hai đốt ngón tay, mọc ra mười chiếc lá mới, tuy hơi buồn cười, nhưng ít nhất cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt.Nhưng mà, cành đào trên đỉnh đầu thật sự quá cao, Yến Vô Song bây giờ hai tay không dùng được, Chu Kiến Nam lại càng không xong, bất đắc dĩ, Liên Kiều chỉ có thể đội một cành đào xanh mơn mởn đi tìm Lục Vô Cữu ở phòng bên cạnh để nhờ hắn giúp bôi thuốc.Lục Vô Cữu dường như từ hôm qua tâm trạng đã không tốt, Liên Kiều gõ cửa ba lần, hắn mới miễn cưỡng mở cửa, giọng điệu lạnh nhạt: "Có chuyện gì?"Liên Kiều đã lâu không nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt thuần túy như vậy của hắn, nhất thời có chút không quen.Nàng lắc lắc cành đào trên đầu, giả vờ như không có chuyện gì: "Ta với không tới, ngươi có thể giúp ta bôi thuốc được không?"Lục Vô Cữu liếc nhìn chiếc lá mới vừa vươn tới chóp mũi chàng, hơi nghiêng người: "Lúc này mới biết tìm ta?"Liên Kiều cảm thấy hắn thật kỳ lạ, nếu không phải không còn ai khác, nàng mới không tìm hắn."Ngươi có thái độ gì vậy, không giúp thì thôi!" Liên Kiều quay đầu định bỏ đi.Đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Ta không giúp, nàng định đi tìm Khương Thiệu sao?"Liên Kiều khó hiểu: "Liên quan gì đến Khương Thiệu, trong phủ này nhiều người như vậy, ta muốn tìm ai thì tìm."Nàng vốn tưởng sau khi cãi nhau một trận, Lục Vô Cữu sẽ càng tức giận hơn, không ngờ sắc mặt hắn lại dịu đi, ngược lại nói: "Vào đi.""..."Sao tính tình lại thay đổi rồi? Liên Kiều hoàn toàn không hiểu nổi.Nhưng mà, ba canh giờ sắp hết, nàng nhất thời thật sự không biết tìm ai, nên vẫn có chút không vui mà đi vào.Lúc ngồi xuống, nàng không chú ý tới cây đèn hình chim hạc bên cạnh, chiếc lá trên đỉnh đầu bị ngọn lửa thiêu nhẹ, đau đến mức nàng khẽ rên lên. Lúc này, bên tai dường như nghe thấy một tiếng cười khẽ, nàng nhanh chóng ngẩng đầu chỉ vào Lục Vô Cữu nói: "Này, có phải ngươi đang cười nhạo ta không?"Lục Vô Cữu khẽ nhếch môi: “Ngốc c.h.ế.t được."Liên Kiều ôm đầu, bực bội nói: "Ngươi chỉ giỏi nói mát, chờ đến lúc ngươi giống như ta thì biết."Lục Vô Cữu mở nắp lọ thuốc, dùng đầu ngón tay lấy một chút thuốc: "Bôi chỗ nào?"Liên Kiều ngoan ngoãn ngồi yên: "Lá cây, phải bôi hết từng cái lá một mới có thể ngăn nó mọc thêm."Lục Vô Cữu ừ một tiếng, tay trái giữ mép lá, tay phải dùng đầu ngón tay từ từ xoa đều.Chỉ là khi hắn nắm lấy phiến lá, chiếc lá non xanh rõ ràng run lên.Lục Vô Cữu dừng lại: "Nàng run cái gì?"Liên Kiều nổi hết da gà, cũng không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ. Có một loại xúc cảm xa lạ, rõ ràng là đang sờ lá cây, lại giống như có người đang sờ nàng vậy.Liên Kiều lúng túng nói: "Hơi ngứa, ngươi nhẹ tay một chút, ặc, nhẹ tay với lá của ta!""Phiền phức."Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚Lục Vô Cữu có chút không kiên nhẫn, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, chậm rãi vuốt phiến lá.Chỉ là mỗi lần chạm vào, chiếc lá lại run lên.Bôi xong một chiếc lá, tâm lá không hiểu sao lại hơi ửng đỏ, hắn cúi đầu, nhìn thấy hai vành tai nhỏ nhắn cũng hơi đỏ.Lần *****ên Liên Kiều biết thế nào là như ngồi trên đống lửa, trời ạ, tại sao toàn thân lại vừa ngứa vừa tê, rõ ràng hôm qua Yến Vô Song bôi thuốc cho nàng không như vậy.Cuối cùng đợi đến khi mười chiếc lá được bôi xong, Liên Kiều rùng mình một cái, co giò định bỏ chạy.Lục Vô Cữu lại giữ vai nàng lại: "Nàng định đi đâu?"Liên Kiều đỏ mặt, hung dữ nói: "Bôi xong rồi, ta không đi thì ở đây làm gì?"Lục Vô Cữu lại dừng một chút: "Nàng chắc chắn chứ?"Liên Kiều nghi hoặc: "Chứ còn gì nữa?"Lục Vô Cữu từ từ cúi đầu, liếc nhìn y phục phồng lên phía sau nàng: "Không phải nàng mọc thêm cành đào sao?"Liên Kiều giật mình, theo ánh mắt của hắn quay đầu lại mới phát hiện không biết từ lúc nào m.ô.n.g nàng lại giống như Chu Kiến Nam cũng mọc ra một cành đào.Ngắn ngủn, chừng độ một đốt ngón tay, chồi non đã đẩy y phục của nàng lên một chút.Xong rồi!Thì ra vừa rồi ngứa không chỉ là vì Lục Vô Cữu bôi thuốc cho nàng, mà m.ô.n.g nàng cũng mọc mầm rồi!Hôm qua nàng còn cười nhạo Chu Kiến Nam phải chổng m.ô.n.g cho người khác bôi thuốc, hôm nay người chổng m.ô.n.g mất mặt lại biến thành nàng?Liên Kiều đưa tay sờ sờ, chồi non này đã dài bằng một đốt ngón tay rồi.Cả người nàng cứng đờ.Lục Vô Cữu không chút biểu cảm: "Còn muốn tiếp tục bôi không?"Bôi thế nào đây, không chỉ phải chổng mông, còn phải vén cả y phục lên, thật quá mất mặt.Liên Kiều kiên quyết lắc đầu: "Không được, tuyệt đối không được! Ta tự làm."Lục Vô Cữu nhướn mày, cũng không ép buộc, chỉ dừng một chút: "Cành đào của nàng, đúng là biết chọn chỗ mọc, chỗ nào phiền phức thì mọc chỗ đó."Ta nghe ra lời chế nhạo trong giọng nói của hắn, giật lấy lọ thuốc trong tay Lục Vô Cữu, che m.ô.n.g lại, hung dữ nói: "Phiền phức thế nào cũng không liên quan đến ngươi!"Trong biệt viện có nhiều nữ quyến như vậy, trừ khi tất cả mọi người đều không có mặt, nàng mới miễn cưỡng để Lục Vô Cữu giúp một chút.
Chu Kiến Nam thật sự muốn khóc, cành đào này thật biết chọn chỗ mọc, chỗ nào khó xử thì mọc ở chỗ đó!
Yến Vô Song cũng chẳng khá hơn, cành đào trên hai tay nàng ấy đã dài hơn cả bàn tay lộ ra, làm việc gì cũng bất tiện, ngoài ra, trên đầu nàng ấy cũng mọc ra chồi non giống như Liên Kiều.
Liên Kiều thì khá hơn bọn họ, tạm thời không phát hiện ra chồi non mới mọc trên người, cành đào trên đầu dài thêm hai đốt ngón tay, mọc ra mười chiếc lá mới, tuy hơi buồn cười, nhưng ít nhất cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt.
Nhưng mà, cành đào trên đỉnh đầu thật sự quá cao, Yến Vô Song bây giờ hai tay không dùng được, Chu Kiến Nam lại càng không xong, bất đắc dĩ, Liên Kiều chỉ có thể đội một cành đào xanh mơn mởn đi tìm Lục Vô Cữu ở phòng bên cạnh để nhờ hắn giúp bôi thuốc.
Lục Vô Cữu dường như từ hôm qua tâm trạng đã không tốt, Liên Kiều gõ cửa ba lần, hắn mới miễn cưỡng mở cửa, giọng điệu lạnh nhạt: "Có chuyện gì?"
Liên Kiều đã lâu không nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt thuần túy như vậy của hắn, nhất thời có chút không quen.
Nàng lắc lắc cành đào trên đầu, giả vờ như không có chuyện gì: "Ta với không tới, ngươi có thể giúp ta bôi thuốc được không?"
Lục Vô Cữu liếc nhìn chiếc lá mới vừa vươn tới chóp mũi chàng, hơi nghiêng người: "Lúc này mới biết tìm ta?"
Liên Kiều cảm thấy hắn thật kỳ lạ, nếu không phải không còn ai khác, nàng mới không tìm hắn.
"Ngươi có thái độ gì vậy, không giúp thì thôi!" Liên Kiều quay đầu định bỏ đi.
Đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Ta không giúp, nàng định đi tìm Khương Thiệu sao?"
Liên Kiều khó hiểu: "Liên quan gì đến Khương Thiệu, trong phủ này nhiều người như vậy, ta muốn tìm ai thì tìm."
Nàng vốn tưởng sau khi cãi nhau một trận, Lục Vô Cữu sẽ càng tức giận hơn, không ngờ sắc mặt hắn lại dịu đi, ngược lại nói: "Vào đi."
"..."
Sao tính tình lại thay đổi rồi? Liên Kiều hoàn toàn không hiểu nổi.
Nhưng mà, ba canh giờ sắp hết, nàng nhất thời thật sự không biết tìm ai, nên vẫn có chút không vui mà đi vào.
Lúc ngồi xuống, nàng không chú ý tới cây đèn hình chim hạc bên cạnh, chiếc lá trên đỉnh đầu bị ngọn lửa thiêu nhẹ, đau đến mức nàng khẽ rên lên. Lúc này, bên tai dường như nghe thấy một tiếng cười khẽ, nàng nhanh chóng ngẩng đầu chỉ vào Lục Vô Cữu nói: "Này, có phải ngươi đang cười nhạo ta không?"
Lục Vô Cữu khẽ nhếch môi: “Ngốc c.h.ế.t được."
Liên Kiều ôm đầu, bực bội nói: "Ngươi chỉ giỏi nói mát, chờ đến lúc ngươi giống như ta thì biết."
Lục Vô Cữu mở nắp lọ thuốc, dùng đầu ngón tay lấy một chút thuốc: "Bôi chỗ nào?"
Liên Kiều ngoan ngoãn ngồi yên: "Lá cây, phải bôi hết từng cái lá một mới có thể ngăn nó mọc thêm."
Lục Vô Cữu ừ một tiếng, tay trái giữ mép lá, tay phải dùng đầu ngón tay từ từ xoa đều.
Chỉ là khi hắn nắm lấy phiến lá, chiếc lá non xanh rõ ràng run lên.
Lục Vô Cữu dừng lại: "Nàng run cái gì?"
Liên Kiều nổi hết da gà, cũng không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ.
Có một loại xúc cảm xa lạ, rõ ràng là đang sờ lá cây, lại giống như có người đang sờ nàng vậy.
Liên Kiều lúng túng nói: "Hơi ngứa, ngươi nhẹ tay một chút, ặc, nhẹ tay với lá của ta!"
"Phiền phức."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Lục Vô Cữu có chút không kiên nhẫn, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, chậm rãi vuốt phiến lá.
Chỉ là mỗi lần chạm vào, chiếc lá lại run lên.
Bôi xong một chiếc lá, tâm lá không hiểu sao lại hơi ửng đỏ, hắn cúi đầu, nhìn thấy hai vành tai nhỏ nhắn cũng hơi đỏ.
Lần *****ên Liên Kiều biết thế nào là như ngồi trên đống lửa, trời ạ, tại sao toàn thân lại vừa ngứa vừa tê, rõ ràng hôm qua Yến Vô Song bôi thuốc cho nàng không như vậy.
Cuối cùng đợi đến khi mười chiếc lá được bôi xong, Liên Kiều rùng mình một cái, co giò định bỏ chạy.
Lục Vô Cữu lại giữ vai nàng lại: "Nàng định đi đâu?"
Liên Kiều đỏ mặt, hung dữ nói: "Bôi xong rồi, ta không đi thì ở đây làm gì?"
Lục Vô Cữu lại dừng một chút: "Nàng chắc chắn chứ?"
Liên Kiều nghi hoặc: "Chứ còn gì nữa?"
Lục Vô Cữu từ từ cúi đầu, liếc nhìn y phục phồng lên phía sau nàng: "Không phải nàng mọc thêm cành đào sao?"
Liên Kiều giật mình, theo ánh mắt của hắn quay đầu lại mới phát hiện không biết từ lúc nào m.ô.n.g nàng lại giống như Chu Kiến Nam cũng mọc ra một cành đào.
Ngắn ngủn, chừng độ một đốt ngón tay, chồi non đã đẩy y phục của nàng lên một chút.
Xong rồi!
Thì ra vừa rồi ngứa không chỉ là vì Lục Vô Cữu bôi thuốc cho nàng, mà m.ô.n.g nàng cũng mọc mầm rồi!
Hôm qua nàng còn cười nhạo Chu Kiến Nam phải chổng m.ô.n.g cho người khác bôi thuốc, hôm nay người chổng m.ô.n.g mất mặt lại biến thành nàng?
Liên Kiều đưa tay sờ sờ, chồi non này đã dài bằng một đốt ngón tay rồi.
Cả người nàng cứng đờ.
Lục Vô Cữu không chút biểu cảm: "Còn muốn tiếp tục bôi không?"
Bôi thế nào đây, không chỉ phải chổng mông, còn phải vén cả y phục lên, thật quá mất mặt.
Liên Kiều kiên quyết lắc đầu: "Không được, tuyệt đối không được! Ta tự làm."
Lục Vô Cữu nhướn mày, cũng không ép buộc, chỉ dừng một chút: "Cành đào của nàng, đúng là biết chọn chỗ mọc, chỗ nào phiền phức thì mọc chỗ đó."
Ta nghe ra lời chế nhạo trong giọng nói của hắn, giật lấy lọ thuốc trong tay Lục Vô Cữu, che m.ô.n.g lại, hung dữ nói: "Phiền phức thế nào cũng không liên quan đến ngươi!"
Trong biệt viện có nhiều nữ quyến như vậy, trừ khi tất cả mọi người đều không có mặt, nàng mới miễn cưỡng để Lục Vô Cữu giúp một chút.
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình CổTác giả: Hàm HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn TìnhSo với việc bại dưới kiếm của kẻ thù không đội trời chung, còn có gì nhục nhã hơn? Là c.h.ế.t dưới kiếm của kẻ thù không đội trời chung ư? Không! Là cùng kẻ thù không đội trời chung trúng loại tình cổ "không thân thiết thì sẽ chết." Miệng thốt ra những lời căm hận, nhưng thân thể lại thành thật vô cùng… Ngoài mặt, Liên Kiều hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Vô Cữu. Sau lưng, nàng lại muốn hôn c.h.ế.t hắn. Đáng sợ hơn là, thời gian càng lâu, tình cổ càng sâu. Ban đầu chỉ cần ôm ấp qua loa, sau phải hôn, rồi về sau… Liên Kiều chịu không nổi nữa! Nếu không giải cổ, nàng thực sự muốn chết. … Con đường giải độc dài đằng đẵng, hai người ngầm hiểu ý nhau, giấu kín chuyện trúng độc. Bề ngoài xa lạ, bên trong điên cuồng. Nhưng đi dọc bờ sông lâu ngày, làm sao tránh khỏi ướt giày? Tại đại hội Tiên Kiếm, hai người vừa đánh nhau ác liệt, quay lại đã lén lút gặp mặt sau núi. Bằng hữu hai bên lo lắng bứt tóc kéo tay, cấp tốc chạy đến ngăn cản. Nào ngờ, cửa vừa mở, liền bắt gặp hai kẻ vốn nước lửa… Chu Kiến Nam thật sự muốn khóc, cành đào này thật biết chọn chỗ mọc, chỗ nào khó xử thì mọc ở chỗ đó!Yến Vô Song cũng chẳng khá hơn, cành đào trên hai tay nàng ấy đã dài hơn cả bàn tay lộ ra, làm việc gì cũng bất tiện, ngoài ra, trên đầu nàng ấy cũng mọc ra chồi non giống như Liên Kiều.Liên Kiều thì khá hơn bọn họ, tạm thời không phát hiện ra chồi non mới mọc trên người, cành đào trên đầu dài thêm hai đốt ngón tay, mọc ra mười chiếc lá mới, tuy hơi buồn cười, nhưng ít nhất cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt.Nhưng mà, cành đào trên đỉnh đầu thật sự quá cao, Yến Vô Song bây giờ hai tay không dùng được, Chu Kiến Nam lại càng không xong, bất đắc dĩ, Liên Kiều chỉ có thể đội một cành đào xanh mơn mởn đi tìm Lục Vô Cữu ở phòng bên cạnh để nhờ hắn giúp bôi thuốc.Lục Vô Cữu dường như từ hôm qua tâm trạng đã không tốt, Liên Kiều gõ cửa ba lần, hắn mới miễn cưỡng mở cửa, giọng điệu lạnh nhạt: "Có chuyện gì?"Liên Kiều đã lâu không nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt thuần túy như vậy của hắn, nhất thời có chút không quen.Nàng lắc lắc cành đào trên đầu, giả vờ như không có chuyện gì: "Ta với không tới, ngươi có thể giúp ta bôi thuốc được không?"Lục Vô Cữu liếc nhìn chiếc lá mới vừa vươn tới chóp mũi chàng, hơi nghiêng người: "Lúc này mới biết tìm ta?"Liên Kiều cảm thấy hắn thật kỳ lạ, nếu không phải không còn ai khác, nàng mới không tìm hắn."Ngươi có thái độ gì vậy, không giúp thì thôi!" Liên Kiều quay đầu định bỏ đi.Đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Ta không giúp, nàng định đi tìm Khương Thiệu sao?"Liên Kiều khó hiểu: "Liên quan gì đến Khương Thiệu, trong phủ này nhiều người như vậy, ta muốn tìm ai thì tìm."Nàng vốn tưởng sau khi cãi nhau một trận, Lục Vô Cữu sẽ càng tức giận hơn, không ngờ sắc mặt hắn lại dịu đi, ngược lại nói: "Vào đi.""..."Sao tính tình lại thay đổi rồi? Liên Kiều hoàn toàn không hiểu nổi.Nhưng mà, ba canh giờ sắp hết, nàng nhất thời thật sự không biết tìm ai, nên vẫn có chút không vui mà đi vào.Lúc ngồi xuống, nàng không chú ý tới cây đèn hình chim hạc bên cạnh, chiếc lá trên đỉnh đầu bị ngọn lửa thiêu nhẹ, đau đến mức nàng khẽ rên lên. Lúc này, bên tai dường như nghe thấy một tiếng cười khẽ, nàng nhanh chóng ngẩng đầu chỉ vào Lục Vô Cữu nói: "Này, có phải ngươi đang cười nhạo ta không?"Lục Vô Cữu khẽ nhếch môi: “Ngốc c.h.ế.t được."Liên Kiều ôm đầu, bực bội nói: "Ngươi chỉ giỏi nói mát, chờ đến lúc ngươi giống như ta thì biết."Lục Vô Cữu mở nắp lọ thuốc, dùng đầu ngón tay lấy một chút thuốc: "Bôi chỗ nào?"Liên Kiều ngoan ngoãn ngồi yên: "Lá cây, phải bôi hết từng cái lá một mới có thể ngăn nó mọc thêm."Lục Vô Cữu ừ một tiếng, tay trái giữ mép lá, tay phải dùng đầu ngón tay từ từ xoa đều.Chỉ là khi hắn nắm lấy phiến lá, chiếc lá non xanh rõ ràng run lên.Lục Vô Cữu dừng lại: "Nàng run cái gì?"Liên Kiều nổi hết da gà, cũng không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ. Có một loại xúc cảm xa lạ, rõ ràng là đang sờ lá cây, lại giống như có người đang sờ nàng vậy.Liên Kiều lúng túng nói: "Hơi ngứa, ngươi nhẹ tay một chút, ặc, nhẹ tay với lá của ta!""Phiền phức."Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚Lục Vô Cữu có chút không kiên nhẫn, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, chậm rãi vuốt phiến lá.Chỉ là mỗi lần chạm vào, chiếc lá lại run lên.Bôi xong một chiếc lá, tâm lá không hiểu sao lại hơi ửng đỏ, hắn cúi đầu, nhìn thấy hai vành tai nhỏ nhắn cũng hơi đỏ.Lần *****ên Liên Kiều biết thế nào là như ngồi trên đống lửa, trời ạ, tại sao toàn thân lại vừa ngứa vừa tê, rõ ràng hôm qua Yến Vô Song bôi thuốc cho nàng không như vậy.Cuối cùng đợi đến khi mười chiếc lá được bôi xong, Liên Kiều rùng mình một cái, co giò định bỏ chạy.Lục Vô Cữu lại giữ vai nàng lại: "Nàng định đi đâu?"Liên Kiều đỏ mặt, hung dữ nói: "Bôi xong rồi, ta không đi thì ở đây làm gì?"Lục Vô Cữu lại dừng một chút: "Nàng chắc chắn chứ?"Liên Kiều nghi hoặc: "Chứ còn gì nữa?"Lục Vô Cữu từ từ cúi đầu, liếc nhìn y phục phồng lên phía sau nàng: "Không phải nàng mọc thêm cành đào sao?"Liên Kiều giật mình, theo ánh mắt của hắn quay đầu lại mới phát hiện không biết từ lúc nào m.ô.n.g nàng lại giống như Chu Kiến Nam cũng mọc ra một cành đào.Ngắn ngủn, chừng độ một đốt ngón tay, chồi non đã đẩy y phục của nàng lên một chút.Xong rồi!Thì ra vừa rồi ngứa không chỉ là vì Lục Vô Cữu bôi thuốc cho nàng, mà m.ô.n.g nàng cũng mọc mầm rồi!Hôm qua nàng còn cười nhạo Chu Kiến Nam phải chổng m.ô.n.g cho người khác bôi thuốc, hôm nay người chổng m.ô.n.g mất mặt lại biến thành nàng?Liên Kiều đưa tay sờ sờ, chồi non này đã dài bằng một đốt ngón tay rồi.Cả người nàng cứng đờ.Lục Vô Cữu không chút biểu cảm: "Còn muốn tiếp tục bôi không?"Bôi thế nào đây, không chỉ phải chổng mông, còn phải vén cả y phục lên, thật quá mất mặt.Liên Kiều kiên quyết lắc đầu: "Không được, tuyệt đối không được! Ta tự làm."Lục Vô Cữu nhướn mày, cũng không ép buộc, chỉ dừng một chút: "Cành đào của nàng, đúng là biết chọn chỗ mọc, chỗ nào phiền phức thì mọc chỗ đó."Ta nghe ra lời chế nhạo trong giọng nói của hắn, giật lấy lọ thuốc trong tay Lục Vô Cữu, che m.ô.n.g lại, hung dữ nói: "Phiền phức thế nào cũng không liên quan đến ngươi!"Trong biệt viện có nhiều nữ quyến như vậy, trừ khi tất cả mọi người đều không có mặt, nàng mới miễn cưỡng để Lục Vô Cữu giúp một chút.