Tác giả:

So với việc bại dưới kiếm của kẻ thù không đội trời chung, còn có gì nhục nhã hơn? Là c.h.ế.t dưới kiếm của kẻ thù không đội trời chung ư? Không! Là cùng kẻ thù không đội trời chung trúng loại tình cổ "không thân thiết thì sẽ chết." Miệng thốt ra những lời căm hận, nhưng thân thể lại thành thật vô cùng… Ngoài mặt, Liên Kiều hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Vô Cữu. Sau lưng, nàng lại muốn hôn c.h.ế.t hắn. Đáng sợ hơn là, thời gian càng lâu, tình cổ càng sâu. Ban đầu chỉ cần ôm ấp qua loa, sau phải hôn, rồi về sau… Liên Kiều chịu không nổi nữa! Nếu không giải cổ, nàng thực sự muốn chết. … Con đường giải độc dài đằng đẵng, hai người ngầm hiểu ý nhau, giấu kín chuyện trúng độc. Bề ngoài xa lạ, bên trong điên cuồng. Nhưng đi dọc bờ sông lâu ngày, làm sao tránh khỏi ướt giày? Tại đại hội Tiên Kiếm, hai người vừa đánh nhau ác liệt, quay lại đã lén lút gặp mặt sau núi. Bằng hữu hai bên lo lắng bứt tóc kéo tay, cấp tốc chạy đến ngăn cản. Nào ngờ, cửa vừa mở, liền bắt gặp hai kẻ vốn nước lửa…

Chương 77

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình CổTác giả: Hàm HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn TìnhSo với việc bại dưới kiếm của kẻ thù không đội trời chung, còn có gì nhục nhã hơn? Là c.h.ế.t dưới kiếm của kẻ thù không đội trời chung ư? Không! Là cùng kẻ thù không đội trời chung trúng loại tình cổ "không thân thiết thì sẽ chết." Miệng thốt ra những lời căm hận, nhưng thân thể lại thành thật vô cùng… Ngoài mặt, Liên Kiều hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Vô Cữu. Sau lưng, nàng lại muốn hôn c.h.ế.t hắn. Đáng sợ hơn là, thời gian càng lâu, tình cổ càng sâu. Ban đầu chỉ cần ôm ấp qua loa, sau phải hôn, rồi về sau… Liên Kiều chịu không nổi nữa! Nếu không giải cổ, nàng thực sự muốn chết. … Con đường giải độc dài đằng đẵng, hai người ngầm hiểu ý nhau, giấu kín chuyện trúng độc. Bề ngoài xa lạ, bên trong điên cuồng. Nhưng đi dọc bờ sông lâu ngày, làm sao tránh khỏi ướt giày? Tại đại hội Tiên Kiếm, hai người vừa đánh nhau ác liệt, quay lại đã lén lút gặp mặt sau núi. Bằng hữu hai bên lo lắng bứt tóc kéo tay, cấp tốc chạy đến ngăn cản. Nào ngờ, cửa vừa mở, liền bắt gặp hai kẻ vốn nước lửa… Nhưng chuyện như vậy, làm sao có thể xảy ra?Liên Kiều không để tâm, nhưng nàng không biết là, đôi khi bất ngờ lại đến đột ngột như vậy.Lúc đó Liên Kiều vẫn chưa biết gì, lén lút che m.ô.n.g về phòng, vặn eo đến mức tê cứng, ngậm lọ thuốc trong miệng, tay trái vén váy lên, tay phải chấm thuốc, ừm, miễn cưỡng cũng với tới.Nhưng mà nếu mọc dài thêm một chút thì chưa chắc.Liên Kiều thở dài, cảm thấy đây nhất định là báo ứng vì cười nhạo Chu Kiến Nam, sau này sẽ không cười hắn nữa.Tuy nói vậy, nhưng sau khi bôi thuốc xong, chổng cái cành nhỏ chuẩn bị ra ngoài phơi nắng, vừa mở cửa lại đúng lúc gặp Chu Kiến Nam che mặt, nàng vẫn không nhịn được phì cười."Hahaha!"Bởi vì bộ dạng của Chu Kiến Nam thật sự quá buồn cười.Chỉ thấy hắn không chỉ có cái cành đào sau mông, mà trên n.g.ự.c cũng nhô lên một chút, lại đúng ngay vị trí nhọn hoắt, thật sự quá xấu hổ.Liên Kiều cười đến đau cả bụng.Chu Kiến Nam một tay che mông, một tay che ngực, mặt đỏ bừng, xấu hổ muốn chết: "Cười cái gì mà cười, cẩn thận ngươi cũng mọc ở chỗ này!"Liên Kiều vội vàng phì phì hai tiếng: "Không được nói bậy!"Chu Kiến Nam thấy nàng sợ, tâm trạng mới tốt hơn một chút.Nhưng bộ dạng này của hắn thật sự không thể ra ngoài, lại sợ bị người khác bắt gặp, vội vàng chuồn về phòng.Thế là Liên Kiều và Yến Vô Song cùng nhau nghênh ngang đi dạo trong sân, phơi nắng.Nhưng phơi một lúc, vậy mà có chim bay đến đậu trên đầu nàng, hình như coi nàng thành cây nhỏ.Liên Kiều tức giận, đưa tay đuổi: "Đi chỗ khác, không được đậu trên đầu ta!"Nhưng con chim này làm sao hiểu tiếng người, không chỉ kêu chíp chíp loạn xạ, còn coi khuôn mặt đỏ ửng của nàng thành quả đào chín, mổ mạnh một cái.Liên Kiều ôm mặt tức giận: "Chim xấu! Còn dám mổ ta, xem ta có nhổ lông ngươi nướng ăn không!"Tuy nhiên, Liên Kiều che đầu thì không che được mông, con chim này lúc thì mổ bên trên, lúc thì mổ bên dưới, làm nàng không chống đỡ nổi, phiền phức vô cùng, suýt chút nữa còn bị ị vào người.Cuối cùng Liên Kiều dùng quyết triệu nước, tạo ra một cơn mưa làm ướt con chim khiến nó không bay được mới bắt được nó.Liên Kiều dùng một tay xách ngược chân chim, cười tủm tỉm chọc chọc đôi cánh đang vỗ của nó: "Giờ thì ngươi không bay được nữa rồi chứ?" Tuy nhiên, đuổi được con chim rồi, những chuyện phiền phức khác lại liên tiếp ập đến.Luôn có côn trùng nhỏ dòm ngó lá trên đầu nàng, vo ve bay quanh, rồi lén đậu lên gặm nhấm.Liên Kiều buồn bực vô cùng, xem ra làm một cái cây cũng không dễ dàng gì!…Đấu tranh với côn trùng cả ngày, lúc Liên Kiều đang phiền não vô cùng thì đột nhiên có một tin tốt.Hóa ra là tên buôn bán đào cùng với Ngô Vĩnh, Lưu Tam, đã được tìm thấy, đã bị giam vào đại lao, thế là Liên Kiều cùng mọi người lập tức đến thẩm vấn.Đương nhiên, trước khi ra ngoài, nàng đã đeo một cái mạng che mặt từ đầu đến chân, tránh quá mất mặt.Cuộc thẩm vấn diễn ra khá suôn sẻ, lời khai của Lưu Tam trùng khớp với lời khai của Uyển nương, đều nói Ngô Vĩnh không phải kẻ đại gian đại ác, còn đào của bọn họ là mua từ một thương nhân lớn hơn, mơ mơ hồ hồ nhớ lúc uống rượu có nghe nói đến Điền Gia Trang hay Tống Gia Trang gì đó ở ngoài thành, nhưng bọn họ cũng không chỉ buôn bán đào, nên cụ thể là nơi nào, cũng không nhớ rõ.Dù sao thì, sự việc cuối cùng cũng có chút manh mối, thế là Liên Kiều và Lục Vô Cữu đến Điền Gia Trang hơi xa một chút để xem, Chu Kiến Nam và Yến Vô Song thì đến Tống Gia Trang gần hơn để dò hỏi.Còn Khương Thiệu, người vẫn luôn bám theo bọn họ như hình với bóng, thì dẫn người tiếp tục truy tìm thương nhân lớn hơn mà Lưu Tam nhắc đến.Điền Gia Trang nằm ở một vùng đất bằng phẳng giữa núi, ba mặt giáp núi, một mặt giáp nước, bên ngoài thành Giang Lăng, dân làng ở đây không nhiều, đều sống bằng nghề trồng đào, cũng trùng khớp với lời Lưu Tam nói.Để tìm được Điền Gia Trang nhanh hơn, trước khi xuất phát, Liên Kiều đặc biệt mượn một người ở nha môn dẫn đường.Trên đường cũng thuận lợi, trong núi sương mù dày đặc, khó phân biệt, vì vậy sau khi ngự kiếm đến chân núi, bọn họ định đi bộ.Nhưng mà nhìn núi thì thấy gần, đi thì xa, chỉ nhìn bản đồ, Điền Gia Trang nằm ở vùng đất bằng phẳng không xa khi vào núi, trên thực tế, bọn họ đã đi rất lâu mà vẫn chưa tới.Lục Vô Cữu nhận ra có gì đó không đúng, hỏi người dẫn đường: "Có phải đi đường vòng rồi không?"Người nọ cũng nghi ngờ: "Không có đâu, rõ ràng là đi đường này mà."Thế là mọi người lại tiếp tục đi theo lộ trình, sau khi rẽ qua một khúc cua, chỉ thấy phía xa xuất hiện một ngôi làng trên núi bị bao phủ bởi sương mù mỏng.Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚Người dẫn đường vui mừng: "Chính là chỗ đó!"Lúc này đã đến chiều tối, nhìn từ xa, ngôi làng trên núi bốc lên vài làn khói bếp, giữa những túp lều tranh còn có vài chấm đen, đại khái là dân làng đang lao động.Thế là nàng nhanh chân hơn, muốn tranh thủ trước khi trời tối đến nơi.Nhưng mà, khi xuống một con dốc, đã đến cửa làng, nàng đột nhiên dừng bước, kéo tay Lục Vô Cữu: "Chờ đã."Lục Vô Cữu nhíu mày: "Sao vậy?"Liên Kiều xoa xoa cái cây nhỏ trên đầu, trấn định lại: "... Ngươi biết ta có thể nhìn thấu yêu quái chứ?" 

Nhưng chuyện như vậy, làm sao có thể xảy ra?

Liên Kiều không để tâm, nhưng nàng không biết là, đôi khi bất ngờ lại đến đột ngột như vậy.

Lúc đó Liên Kiều vẫn chưa biết gì, lén lút che m.ô.n.g về phòng, vặn eo đến mức tê cứng, ngậm lọ thuốc trong miệng, tay trái vén váy lên, tay phải chấm thuốc, ừm, miễn cưỡng cũng với tới.

Nhưng mà nếu mọc dài thêm một chút thì chưa chắc.

Liên Kiều thở dài, cảm thấy đây nhất định là báo ứng vì cười nhạo Chu Kiến Nam, sau này sẽ không cười hắn nữa.

Tuy nói vậy, nhưng sau khi bôi thuốc xong, chổng cái cành nhỏ chuẩn bị ra ngoài phơi nắng, vừa mở cửa lại đúng lúc gặp Chu Kiến Nam che mặt, nàng vẫn không nhịn được phì cười.

"Hahaha!"

Bởi vì bộ dạng của Chu Kiến Nam thật sự quá buồn cười.

Chỉ thấy hắn không chỉ có cái cành đào sau mông, mà trên n.g.ự.c cũng nhô lên một chút, lại đúng ngay vị trí nhọn hoắt, thật sự quá xấu hổ.

Liên Kiều cười đến đau cả bụng.

Chu Kiến Nam một tay che mông, một tay che ngực, mặt đỏ bừng, xấu hổ muốn chết: "Cười cái gì mà cười, cẩn thận ngươi cũng mọc ở chỗ này!"

Liên Kiều vội vàng phì phì hai tiếng: "Không được nói bậy!"

Chu Kiến Nam thấy nàng sợ, tâm trạng mới tốt hơn một chút.

Nhưng bộ dạng này của hắn thật sự không thể ra ngoài, lại sợ bị người khác bắt gặp, vội vàng chuồn về phòng.

Thế là Liên Kiều và Yến Vô Song cùng nhau nghênh ngang đi dạo trong sân, phơi nắng.

Nhưng phơi một lúc, vậy mà có chim bay đến đậu trên đầu nàng, hình như coi nàng thành cây nhỏ.

Liên Kiều tức giận, đưa tay đuổi: "Đi chỗ khác, không được đậu trên đầu ta!"

Nhưng con chim này làm sao hiểu tiếng người, không chỉ kêu chíp chíp loạn xạ, còn coi khuôn mặt đỏ ửng của nàng thành quả đào chín, mổ mạnh một cái.

Liên Kiều ôm mặt tức giận: "Chim xấu! Còn dám mổ ta, xem ta có nhổ lông ngươi nướng ăn không!"

Tuy nhiên, Liên Kiều che đầu thì không che được mông, con chim này lúc thì mổ bên trên, lúc thì mổ bên dưới, làm nàng không chống đỡ nổi, phiền phức vô cùng, suýt chút nữa còn bị ị vào người.

Cuối cùng Liên Kiều dùng quyết triệu nước, tạo ra một cơn mưa làm ướt con chim khiến nó không bay được mới bắt được nó.

Liên Kiều dùng một tay xách ngược chân chim, cười tủm tỉm chọc chọc đôi cánh đang vỗ của nó: "Giờ thì ngươi không bay được nữa rồi chứ?"

 

Tuy nhiên, đuổi được con chim rồi, những chuyện phiền phức khác lại liên tiếp ập đến.

Luôn có côn trùng nhỏ dòm ngó lá trên đầu nàng, vo ve bay quanh, rồi lén đậu lên gặm nhấm.

Liên Kiều buồn bực vô cùng, xem ra làm một cái cây cũng không dễ dàng gì!

Đấu tranh với côn trùng cả ngày, lúc Liên Kiều đang phiền não vô cùng thì đột nhiên có một tin tốt.

Hóa ra là tên buôn bán đào cùng với Ngô Vĩnh, Lưu Tam, đã được tìm thấy, đã bị giam vào đại lao, thế là Liên Kiều cùng mọi người lập tức đến thẩm vấn.

Đương nhiên, trước khi ra ngoài, nàng đã đeo một cái mạng che mặt từ đầu đến chân, tránh quá mất mặt.

Cuộc thẩm vấn diễn ra khá suôn sẻ, lời khai của Lưu Tam trùng khớp với lời khai của Uyển nương, đều nói Ngô Vĩnh không phải kẻ đại gian đại ác, còn đào của bọn họ là mua từ một thương nhân lớn hơn, mơ mơ hồ hồ nhớ lúc uống rượu có nghe nói đến Điền Gia Trang hay Tống Gia Trang gì đó ở ngoài thành, nhưng bọn họ cũng không chỉ buôn bán đào, nên cụ thể là nơi nào, cũng không nhớ rõ.

Dù sao thì, sự việc cuối cùng cũng có chút manh mối, thế là Liên Kiều và Lục Vô Cữu đến Điền Gia Trang hơi xa một chút để xem, Chu Kiến Nam và Yến Vô Song thì đến Tống Gia Trang gần hơn để dò hỏi.

Còn Khương Thiệu, người vẫn luôn bám theo bọn họ như hình với bóng, thì dẫn người tiếp tục truy tìm thương nhân lớn hơn mà Lưu Tam nhắc đến.

Điền Gia Trang nằm ở một vùng đất bằng phẳng giữa núi, ba mặt giáp núi, một mặt giáp nước, bên ngoài thành Giang Lăng, dân làng ở đây không nhiều, đều sống bằng nghề trồng đào, cũng trùng khớp với lời Lưu Tam nói.

Để tìm được Điền Gia Trang nhanh hơn, trước khi xuất phát, Liên Kiều đặc biệt mượn một người ở nha môn dẫn đường.

Trên đường cũng thuận lợi, trong núi sương mù dày đặc, khó phân biệt, vì vậy sau khi ngự kiếm đến chân núi, bọn họ định đi bộ.

Nhưng mà nhìn núi thì thấy gần, đi thì xa, chỉ nhìn bản đồ, Điền Gia Trang nằm ở vùng đất bằng phẳng không xa khi vào núi, trên thực tế, bọn họ đã đi rất lâu mà vẫn chưa tới.

Lục Vô Cữu nhận ra có gì đó không đúng, hỏi người dẫn đường: "Có phải đi đường vòng rồi không?"

Người nọ cũng nghi ngờ: "Không có đâu, rõ ràng là đi đường này mà."

Thế là mọi người lại tiếp tục đi theo lộ trình, sau khi rẽ qua một khúc cua, chỉ thấy phía xa xuất hiện một ngôi làng trên núi bị bao phủ bởi sương mù mỏng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Người dẫn đường vui mừng: "Chính là chỗ đó!"

Lúc này đã đến chiều tối, nhìn từ xa, ngôi làng trên núi bốc lên vài làn khói bếp, giữa những túp lều tranh còn có vài chấm đen, đại khái là dân làng đang lao động.

Thế là nàng nhanh chân hơn, muốn tranh thủ trước khi trời tối đến nơi.

Nhưng mà, khi xuống một con dốc, đã đến cửa làng, nàng đột nhiên dừng bước, kéo tay Lục Vô Cữu: "Chờ đã."

Lục Vô Cữu nhíu mày: "Sao vậy?"

Liên Kiều xoa xoa cái cây nhỏ trên đầu, trấn định lại: "... Ngươi biết ta có thể nhìn thấu yêu quái chứ?"

 

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình CổTác giả: Hàm HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn TìnhSo với việc bại dưới kiếm của kẻ thù không đội trời chung, còn có gì nhục nhã hơn? Là c.h.ế.t dưới kiếm của kẻ thù không đội trời chung ư? Không! Là cùng kẻ thù không đội trời chung trúng loại tình cổ "không thân thiết thì sẽ chết." Miệng thốt ra những lời căm hận, nhưng thân thể lại thành thật vô cùng… Ngoài mặt, Liên Kiều hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Vô Cữu. Sau lưng, nàng lại muốn hôn c.h.ế.t hắn. Đáng sợ hơn là, thời gian càng lâu, tình cổ càng sâu. Ban đầu chỉ cần ôm ấp qua loa, sau phải hôn, rồi về sau… Liên Kiều chịu không nổi nữa! Nếu không giải cổ, nàng thực sự muốn chết. … Con đường giải độc dài đằng đẵng, hai người ngầm hiểu ý nhau, giấu kín chuyện trúng độc. Bề ngoài xa lạ, bên trong điên cuồng. Nhưng đi dọc bờ sông lâu ngày, làm sao tránh khỏi ướt giày? Tại đại hội Tiên Kiếm, hai người vừa đánh nhau ác liệt, quay lại đã lén lút gặp mặt sau núi. Bằng hữu hai bên lo lắng bứt tóc kéo tay, cấp tốc chạy đến ngăn cản. Nào ngờ, cửa vừa mở, liền bắt gặp hai kẻ vốn nước lửa… Nhưng chuyện như vậy, làm sao có thể xảy ra?Liên Kiều không để tâm, nhưng nàng không biết là, đôi khi bất ngờ lại đến đột ngột như vậy.Lúc đó Liên Kiều vẫn chưa biết gì, lén lút che m.ô.n.g về phòng, vặn eo đến mức tê cứng, ngậm lọ thuốc trong miệng, tay trái vén váy lên, tay phải chấm thuốc, ừm, miễn cưỡng cũng với tới.Nhưng mà nếu mọc dài thêm một chút thì chưa chắc.Liên Kiều thở dài, cảm thấy đây nhất định là báo ứng vì cười nhạo Chu Kiến Nam, sau này sẽ không cười hắn nữa.Tuy nói vậy, nhưng sau khi bôi thuốc xong, chổng cái cành nhỏ chuẩn bị ra ngoài phơi nắng, vừa mở cửa lại đúng lúc gặp Chu Kiến Nam che mặt, nàng vẫn không nhịn được phì cười."Hahaha!"Bởi vì bộ dạng của Chu Kiến Nam thật sự quá buồn cười.Chỉ thấy hắn không chỉ có cái cành đào sau mông, mà trên n.g.ự.c cũng nhô lên một chút, lại đúng ngay vị trí nhọn hoắt, thật sự quá xấu hổ.Liên Kiều cười đến đau cả bụng.Chu Kiến Nam một tay che mông, một tay che ngực, mặt đỏ bừng, xấu hổ muốn chết: "Cười cái gì mà cười, cẩn thận ngươi cũng mọc ở chỗ này!"Liên Kiều vội vàng phì phì hai tiếng: "Không được nói bậy!"Chu Kiến Nam thấy nàng sợ, tâm trạng mới tốt hơn một chút.Nhưng bộ dạng này của hắn thật sự không thể ra ngoài, lại sợ bị người khác bắt gặp, vội vàng chuồn về phòng.Thế là Liên Kiều và Yến Vô Song cùng nhau nghênh ngang đi dạo trong sân, phơi nắng.Nhưng phơi một lúc, vậy mà có chim bay đến đậu trên đầu nàng, hình như coi nàng thành cây nhỏ.Liên Kiều tức giận, đưa tay đuổi: "Đi chỗ khác, không được đậu trên đầu ta!"Nhưng con chim này làm sao hiểu tiếng người, không chỉ kêu chíp chíp loạn xạ, còn coi khuôn mặt đỏ ửng của nàng thành quả đào chín, mổ mạnh một cái.Liên Kiều ôm mặt tức giận: "Chim xấu! Còn dám mổ ta, xem ta có nhổ lông ngươi nướng ăn không!"Tuy nhiên, Liên Kiều che đầu thì không che được mông, con chim này lúc thì mổ bên trên, lúc thì mổ bên dưới, làm nàng không chống đỡ nổi, phiền phức vô cùng, suýt chút nữa còn bị ị vào người.Cuối cùng Liên Kiều dùng quyết triệu nước, tạo ra một cơn mưa làm ướt con chim khiến nó không bay được mới bắt được nó.Liên Kiều dùng một tay xách ngược chân chim, cười tủm tỉm chọc chọc đôi cánh đang vỗ của nó: "Giờ thì ngươi không bay được nữa rồi chứ?" Tuy nhiên, đuổi được con chim rồi, những chuyện phiền phức khác lại liên tiếp ập đến.Luôn có côn trùng nhỏ dòm ngó lá trên đầu nàng, vo ve bay quanh, rồi lén đậu lên gặm nhấm.Liên Kiều buồn bực vô cùng, xem ra làm một cái cây cũng không dễ dàng gì!…Đấu tranh với côn trùng cả ngày, lúc Liên Kiều đang phiền não vô cùng thì đột nhiên có một tin tốt.Hóa ra là tên buôn bán đào cùng với Ngô Vĩnh, Lưu Tam, đã được tìm thấy, đã bị giam vào đại lao, thế là Liên Kiều cùng mọi người lập tức đến thẩm vấn.Đương nhiên, trước khi ra ngoài, nàng đã đeo một cái mạng che mặt từ đầu đến chân, tránh quá mất mặt.Cuộc thẩm vấn diễn ra khá suôn sẻ, lời khai của Lưu Tam trùng khớp với lời khai của Uyển nương, đều nói Ngô Vĩnh không phải kẻ đại gian đại ác, còn đào của bọn họ là mua từ một thương nhân lớn hơn, mơ mơ hồ hồ nhớ lúc uống rượu có nghe nói đến Điền Gia Trang hay Tống Gia Trang gì đó ở ngoài thành, nhưng bọn họ cũng không chỉ buôn bán đào, nên cụ thể là nơi nào, cũng không nhớ rõ.Dù sao thì, sự việc cuối cùng cũng có chút manh mối, thế là Liên Kiều và Lục Vô Cữu đến Điền Gia Trang hơi xa một chút để xem, Chu Kiến Nam và Yến Vô Song thì đến Tống Gia Trang gần hơn để dò hỏi.Còn Khương Thiệu, người vẫn luôn bám theo bọn họ như hình với bóng, thì dẫn người tiếp tục truy tìm thương nhân lớn hơn mà Lưu Tam nhắc đến.Điền Gia Trang nằm ở một vùng đất bằng phẳng giữa núi, ba mặt giáp núi, một mặt giáp nước, bên ngoài thành Giang Lăng, dân làng ở đây không nhiều, đều sống bằng nghề trồng đào, cũng trùng khớp với lời Lưu Tam nói.Để tìm được Điền Gia Trang nhanh hơn, trước khi xuất phát, Liên Kiều đặc biệt mượn một người ở nha môn dẫn đường.Trên đường cũng thuận lợi, trong núi sương mù dày đặc, khó phân biệt, vì vậy sau khi ngự kiếm đến chân núi, bọn họ định đi bộ.Nhưng mà nhìn núi thì thấy gần, đi thì xa, chỉ nhìn bản đồ, Điền Gia Trang nằm ở vùng đất bằng phẳng không xa khi vào núi, trên thực tế, bọn họ đã đi rất lâu mà vẫn chưa tới.Lục Vô Cữu nhận ra có gì đó không đúng, hỏi người dẫn đường: "Có phải đi đường vòng rồi không?"Người nọ cũng nghi ngờ: "Không có đâu, rõ ràng là đi đường này mà."Thế là mọi người lại tiếp tục đi theo lộ trình, sau khi rẽ qua một khúc cua, chỉ thấy phía xa xuất hiện một ngôi làng trên núi bị bao phủ bởi sương mù mỏng.Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚Người dẫn đường vui mừng: "Chính là chỗ đó!"Lúc này đã đến chiều tối, nhìn từ xa, ngôi làng trên núi bốc lên vài làn khói bếp, giữa những túp lều tranh còn có vài chấm đen, đại khái là dân làng đang lao động.Thế là nàng nhanh chân hơn, muốn tranh thủ trước khi trời tối đến nơi.Nhưng mà, khi xuống một con dốc, đã đến cửa làng, nàng đột nhiên dừng bước, kéo tay Lục Vô Cữu: "Chờ đã."Lục Vô Cữu nhíu mày: "Sao vậy?"Liên Kiều xoa xoa cái cây nhỏ trên đầu, trấn định lại: "... Ngươi biết ta có thể nhìn thấu yêu quái chứ?" 

Chương 77