Tác giả:

Vạn Tượng đại lục, lấy võ làm đầu.Trần gia, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang."Nhị gia!""Phu Nhân sinh rồi!""Là một đứa bé trai!"Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển."Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."Đường Uyển cười thành tiếng."Phu…

Chương 162: Đệ Nhất Thanh Vân (1)

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm ThánhTác giả: Đích ThủyTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVạn Tượng đại lục, lấy võ làm đầu.Trần gia, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang."Nhị gia!""Phu Nhân sinh rồi!""Là một đứa bé trai!"Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển."Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."Đường Uyển cười thành tiếng."Phu…   Tất cả sức mạnh của Kiếm Khinh Cuồng đều đang chiến đấu với khu vực trống không phía trước, cho dù có phát giác được nguy hiểm ở sau lưng thì cũng không kịp quay người.  Da đầu của Dư Tung cũng trở nên tê dại.  Tốc độ của Trần Mục đã rất nhanh rồi, vậy mà lại còn bùng nổ thêm lần nữa, giống như là di hình hoán ảnh, đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Kiếm Khinh Cuồng.  Chiêu thức như thế này khó lòng phòng bị.  Nếu như đạo kiếm kỹ này đánh trúng Kiếm Khinh Cuồng, thân xác dù có mạnh mẽ hơn nữa thì không chết cũng bị trọng thương.  Vân Dịch nhẹ gật đầu, trong mắt mang theo vẻ thưởng thức, nhưng hàng mày trắng dài kia lại khẽ nhíu, ông ta biết cuộc chiến còn lâu mới kết thúc.  Nhìn đạo tịch ngấn kia, đám tiểu bối xung quanh đều cảm thấy Kiếm Khinh Cuồng chắc chắn sẽ thua cuộc.  Kiếm Khinh Cuồng đeo thanh khoát kiếm, thanh khoát kiếm này đột nhiên bay lên không trung, ánh kiếm màu vàng óng vọt lên trời.  Thanh khoát kiếm này chủ động xuất kích, khoát kiếm phóng ra kiếm quang màu vàng, đạo kiếm quang kia mang theo sức mạnh cực kỳ *****, chém rách trời cao.  Tịch ngấn bị xé nát.  Biến hóa tới bất ngờ nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Lý Thanh Lưu cũng trở nên căng thẳng, hai tay Triệu Tư Tư ôm chặt ở trước ngực, trên trán của La Bằng và Lâm Dịch cũng toát mồ hôi lạnh.  Đạo kiếm quang kia có sức mạnh vượt xa Kiếm Hậu, thậm chí để cho tiểu bối Kiếm Vương lên đó thì cũng khó lòng ngăn cản được.  Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, nhìn kiếm quang màu vàng gần trong gang tấc, hắn vừa bùng nổ Ảnh Vô Tung, bây giờ chỉ có thể vung kiếm tiếp chiêu.  Chiết Dực mang theo hỏa quang nghênh kích.  Răng rắc!  Thời điểm Chiết Dực va chạm với đạo kiếm quang kia, thân kiếm xuất hiện vết nứt, sau đó bị chém gãy.  Trần Mục bị đẩy lùi lại mấy chục trượng, hắn xem như là vững vàng tiếp đất, Chiết Dực trong tay chỉ còn lại một nửa, đôi mắt thanh tịnh kia chợt trở nên hung ác.  Bọn người Lý Thanh Lưu đều khiếp sợ, đám tiểu bối lại càng hít ngược khí lạnh vào trong, thanh kiếm màu đồng cổ kia quá mạnh, lại có thể một mình đánh lui Trần Mục.  Trên má Trần Mục xuất hiện vết kiếm, có vệt máu đỏ thẫm chày ra, hắn nhấc tay, thân kiếm Chiết Dực đứt gãy được thu vào trong không gian giới chỉ.  Kiếm Khinh Cuồng cũng thu trường kiếm màu đen lại, thanh kiếm màu đồng cổ rơi trước mặt hắn ta, vẻ hoảng sợ trong mắt đã hoàn toàn tiêu tan.  Sai lầm như vừa nãy hắn ta sẽ không phạm phải nữa.  Nếu như không có khoát kiếm màu đồng cổ thì vừa rồi Kiếm Khinh Cuồng chắc chắn sẽ thua.  "Nguy hiểm quá."  "Bước chuyển ngoặt này thật *****."  Đám tiểu bối nghị luận sôi nổi.  Mặt La Bằng đầy khó chịu nói: "Thật đáng giận, Kiếm Khinh Cuồng gian lận, thanh kiếm màu đồng cổ kia vậy mà lại có thể tự tấn công, vậy sao mà đánh."  Lý Thanh Lưu khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: "Có thể nắm giữ Thánh Kiếm cao giai thì bản thân chính là một loại thực lực, Trần Mục có thể bức Kiếm Khinh Cuồng sử dụng Thánh Kiếm, đủ để chứng minh thực lực của tiểu sư thúc của ngươi."  Trong mắt Vân Dịch mang theo vẻ thưởng thức, bây giờ Trần Mục đã có sức mạnh cường đại như thế, con đường tương lai của hắn vẫn còn rất dài, có rất nhiều thời gian, có lẽ có thể đạt đến độ cao mà những người khác không đạt tới được.  "Phóng tầm mắt khắp Vạn Tượng đại lục, hắn đều có thể tiến vào hàng ngũ Thiên Kiêu đỉnh phong, cho dù là ở Huyền Châu thì hắn cũng là sự tồn tại quý hiếm giống như lông phượng sừng lân, có lẽ còn có thể khiêu chiến với hậu nhân của Hoàng Kim gia tộc."  Vân Dịch đánh giá hắn rất cao.  Chỉnh thể thực lực của Huyền Châu mạnh hơn rất nhiều so với Hoang Châu, Hoàng Kim gia tộc càng là nhân vật khổng lồ đứng sừng sững nhiều năm ở Huyền Châu, được truyền nhận huyết mạch đặc biệt.  Trần Trúc ngưỡng mộ nói: "Sợ rằng Lăng Vân tông thế này lại tiếp tục kéo dài thêm mấy ngàn năm huy hoàng."  "Có lẽ vậy."  Chuyện về sau ai có thể biết được.  Vân Dịch nhìn hai người trên lôi đài.  Tôn Nguy cười khuyên nhủ, nói: "Ta thấy hai vị Thiên Kiêu vẫn nên dừng lại đúng lúc, hay là đợi đến Thanh Vân đại hội lại quyết phân thắng bại đi."  Kiếm Khinh Cuồng và Trần Mục không trả lời.  Tôn Nguy cảm nhận được ánh mắt khó chịu ở xung quanh, tất cả mọi người đều muốn bọn họ đánh tới lưỡng bại câu thương, ngươi thì hay rồi, còn muốn khuyên can.  Thấy tất cả mọi người đều không vui, Tôn Nguy cũng không khuyên ngăn nữa, miễn cho làm đám đông phẫn nộ.  Kiếm Khinh Cuồng nắm Thánh Kiếm lên, Trần Mục triệu hồi ra Vô Song, trong mắt bọn họ chỉ có đối thủ.  Phẩm giai của Vô Song không bằng Thánh Kiếm trong tay của Kiếm Khinh Cuồng, nhưng cũng xem như linh kiếm cực phẩm, sẽ không đụng một cái là nát giống như Chiết Dực.  Ầm ầm!  Hai bóng người đồng thời lao ra.  Tốc độ quá nhanh tựa như sét đánh.  Đỉnh núi xuất hiện kiếm quang chói lọi, tựa như giống như hai vị cường giả Kiếm Vương đang giao đấu.  Kiếm Khinh Cuồng phóng ra kiếm ý, kết hợp với Thánh Kiếm, bộc phát ra sức mạnh cường đại.  Trần Mục sử dụng Bá Đạo Kiếm Ý, sức mạnh của hắn trở nên bá đạo, ngay đến cả thân hình cũng cao hơn, lúc xuất kiếm thời không đều trở nên vặn vẹo.  Lực chiến đấu của Trần Mục đột nhiên tăng gấp bội, kiếm của hắn cực kỳ đáng sợ, cỗ sức mạnh kia xuyên qua kiếm thánh đánh tới cơ thể của Kiếm Khinh Cuồng.  May mà thân thể của Kiếm Khinh Cuồng được tẩm bổ bởi long huyết nên vô cùng mạnh mẽ, còn có Thánh Kiếm gánh một phần áp lực nên mới có thể đỡ được công kích như thế này.  Cường giả các tông nhìn không rời mắt.  Chiến trường trên đỉnh núi, Trần Mục thôi động Liệt Dương Kiếm Ý lần nữa, thân Vô Song kiếm bừng lên lửa đỏ, gió lớn gặp lửa dữ, càng cháy càng mạnh.

 

 Tất cả sức mạnh của Kiếm Khinh Cuồng đều đang chiến đấu với khu vực trống không phía trước, cho dù có phát giác được nguy hiểm ở sau lưng thì cũng không kịp quay người. 

 Da đầu của Dư Tung cũng trở nên tê dại. 

 Tốc độ của Trần Mục đã rất nhanh rồi, vậy mà lại còn bùng nổ thêm lần nữa, giống như là di hình hoán ảnh, đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Kiếm Khinh Cuồng. 

 Chiêu thức như thế này khó lòng phòng bị. 

 Nếu như đạo kiếm kỹ này đánh trúng Kiếm Khinh Cuồng, thân xác dù có mạnh mẽ hơn nữa thì không chết cũng bị trọng thương. 

 Vân Dịch nhẹ gật đầu, trong mắt mang theo vẻ thưởng thức, nhưng hàng mày trắng dài kia lại khẽ nhíu, ông ta biết cuộc chiến còn lâu mới kết thúc. 

 Nhìn đạo tịch ngấn kia, đám tiểu bối xung quanh đều cảm thấy Kiếm Khinh Cuồng chắc chắn sẽ thua cuộc. 

 Kiếm Khinh Cuồng đeo thanh khoát kiếm, thanh khoát kiếm này đột nhiên bay lên không trung, ánh kiếm màu vàng óng vọt lên trời. 

 Thanh khoát kiếm này chủ động xuất kích, khoát kiếm phóng ra kiếm quang màu vàng, đạo kiếm quang kia mang theo sức mạnh cực kỳ *****, chém rách trời cao. 

 Tịch ngấn bị xé nát. 

 Biến hóa tới bất ngờ nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Lý Thanh Lưu cũng trở nên căng thẳng, hai tay Triệu Tư Tư ôm chặt ở trước ngực, trên trán của La Bằng và Lâm Dịch cũng toát mồ hôi lạnh. 

 Đạo kiếm quang kia có sức mạnh vượt xa Kiếm Hậu, thậm chí để cho tiểu bối Kiếm Vương lên đó thì cũng khó lòng ngăn cản được. 

 Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, nhìn kiếm quang màu vàng gần trong gang tấc, hắn vừa bùng nổ Ảnh Vô Tung, bây giờ chỉ có thể vung kiếm tiếp chiêu. 

 Chiết Dực mang theo hỏa quang nghênh kích. 

 Răng rắc! 

 Thời điểm Chiết Dực va chạm với đạo kiếm quang kia, thân kiếm xuất hiện vết nứt, sau đó bị chém gãy. 

 Trần Mục bị đẩy lùi lại mấy chục trượng, hắn xem như là vững vàng tiếp đất, Chiết Dực trong tay chỉ còn lại một nửa, đôi mắt thanh tịnh kia chợt trở nên hung ác. 

 Bọn người Lý Thanh Lưu đều khiếp sợ, đám tiểu bối lại càng hít ngược khí lạnh vào trong, thanh kiếm màu đồng cổ kia quá mạnh, lại có thể một mình đánh lui Trần Mục. 

 Trên má Trần Mục xuất hiện vết kiếm, có vệt máu đỏ thẫm chày ra, hắn nhấc tay, thân kiếm Chiết Dực đứt gãy được thu vào trong không gian giới chỉ. 

 Kiếm Khinh Cuồng cũng thu trường kiếm màu đen lại, thanh kiếm màu đồng cổ rơi trước mặt hắn ta, vẻ hoảng sợ trong mắt đã hoàn toàn tiêu tan. 

 Sai lầm như vừa nãy hắn ta sẽ không phạm phải nữa. 

 Nếu như không có khoát kiếm màu đồng cổ thì vừa rồi Kiếm Khinh Cuồng chắc chắn sẽ thua. 

 "Nguy hiểm quá." 

 "Bước chuyển ngoặt này thật *****." 

 Đám tiểu bối nghị luận sôi nổi. 

 Mặt La Bằng đầy khó chịu nói: "Thật đáng giận, Kiếm Khinh Cuồng gian lận, thanh kiếm màu đồng cổ kia vậy mà lại có thể tự tấn công, vậy sao mà đánh." 

 Lý Thanh Lưu khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: "Có thể nắm giữ Thánh Kiếm cao giai thì bản thân chính là một loại thực lực, Trần Mục có thể bức Kiếm Khinh Cuồng sử dụng Thánh Kiếm, đủ để chứng minh thực lực của tiểu sư thúc của ngươi." 

 Trong mắt Vân Dịch mang theo vẻ thưởng thức, bây giờ Trần Mục đã có sức mạnh cường đại như thế, con đường tương lai của hắn vẫn còn rất dài, có rất nhiều thời gian, có lẽ có thể đạt đến độ cao mà những người khác không đạt tới được. 

 "Phóng tầm mắt khắp Vạn Tượng đại lục, hắn đều có thể tiến vào hàng ngũ Thiên Kiêu đỉnh phong, cho dù là ở Huyền Châu thì hắn cũng là sự tồn tại quý hiếm giống như lông phượng sừng lân, có lẽ còn có thể khiêu chiến với hậu nhân của Hoàng Kim gia tộc." 

 Vân Dịch đánh giá hắn rất cao. 

 Chỉnh thể thực lực của Huyền Châu mạnh hơn rất nhiều so với Hoang Châu, Hoàng Kim gia tộc càng là nhân vật khổng lồ đứng sừng sững nhiều năm ở Huyền Châu, được truyền nhận huyết mạch đặc biệt. 

 Trần Trúc ngưỡng mộ nói: "Sợ rằng Lăng Vân tông thế này lại tiếp tục kéo dài thêm mấy ngàn năm huy hoàng." 

 "Có lẽ vậy." 

 Chuyện về sau ai có thể biết được. 

 Vân Dịch nhìn hai người trên lôi đài. 

 Tôn Nguy cười khuyên nhủ, nói: "Ta thấy hai vị Thiên Kiêu vẫn nên dừng lại đúng lúc, hay là đợi đến Thanh Vân đại hội lại quyết phân thắng bại đi." 

 Kiếm Khinh Cuồng và Trần Mục không trả lời. 

 Tôn Nguy cảm nhận được ánh mắt khó chịu ở xung quanh, tất cả mọi người đều muốn bọn họ đánh tới lưỡng bại câu thương, ngươi thì hay rồi, còn muốn khuyên can. 

 Thấy tất cả mọi người đều không vui, Tôn Nguy cũng không khuyên ngăn nữa, miễn cho làm đám đông phẫn nộ. 

 Kiếm Khinh Cuồng nắm Thánh Kiếm lên, Trần Mục triệu hồi ra Vô Song, trong mắt bọn họ chỉ có đối thủ. 

 Phẩm giai của Vô Song không bằng Thánh Kiếm trong tay của Kiếm Khinh Cuồng, nhưng cũng xem như linh kiếm cực phẩm, sẽ không đụng một cái là nát giống như Chiết Dực. 

 Ầm ầm! 

 Hai bóng người đồng thời lao ra. 

 Tốc độ quá nhanh tựa như sét đánh. 

 Đỉnh núi xuất hiện kiếm quang chói lọi, tựa như giống như hai vị cường giả Kiếm Vương đang giao đấu. 

 Kiếm Khinh Cuồng phóng ra kiếm ý, kết hợp với Thánh Kiếm, bộc phát ra sức mạnh cường đại. 

 Trần Mục sử dụng Bá Đạo Kiếm Ý, sức mạnh của hắn trở nên bá đạo, ngay đến cả thân hình cũng cao hơn, lúc xuất kiếm thời không đều trở nên vặn vẹo. 

 Lực chiến đấu của Trần Mục đột nhiên tăng gấp bội, kiếm của hắn cực kỳ đáng sợ, cỗ sức mạnh kia xuyên qua kiếm thánh đánh tới cơ thể của Kiếm Khinh Cuồng. 

 May mà thân thể của Kiếm Khinh Cuồng được tẩm bổ bởi long huyết nên vô cùng mạnh mẽ, còn có Thánh Kiếm gánh một phần áp lực nên mới có thể đỡ được công kích như thế này. 

 Cường giả các tông nhìn không rời mắt. 

 Chiến trường trên đỉnh núi, Trần Mục thôi động Liệt Dương Kiếm Ý lần nữa, thân Vô Song kiếm bừng lên lửa đỏ, gió lớn gặp lửa dữ, càng cháy càng mạnh.

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm ThánhTác giả: Đích ThủyTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVạn Tượng đại lục, lấy võ làm đầu.Trần gia, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang."Nhị gia!""Phu Nhân sinh rồi!""Là một đứa bé trai!"Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển."Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."Đường Uyển cười thành tiếng."Phu…   Tất cả sức mạnh của Kiếm Khinh Cuồng đều đang chiến đấu với khu vực trống không phía trước, cho dù có phát giác được nguy hiểm ở sau lưng thì cũng không kịp quay người.  Da đầu của Dư Tung cũng trở nên tê dại.  Tốc độ của Trần Mục đã rất nhanh rồi, vậy mà lại còn bùng nổ thêm lần nữa, giống như là di hình hoán ảnh, đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Kiếm Khinh Cuồng.  Chiêu thức như thế này khó lòng phòng bị.  Nếu như đạo kiếm kỹ này đánh trúng Kiếm Khinh Cuồng, thân xác dù có mạnh mẽ hơn nữa thì không chết cũng bị trọng thương.  Vân Dịch nhẹ gật đầu, trong mắt mang theo vẻ thưởng thức, nhưng hàng mày trắng dài kia lại khẽ nhíu, ông ta biết cuộc chiến còn lâu mới kết thúc.  Nhìn đạo tịch ngấn kia, đám tiểu bối xung quanh đều cảm thấy Kiếm Khinh Cuồng chắc chắn sẽ thua cuộc.  Kiếm Khinh Cuồng đeo thanh khoát kiếm, thanh khoát kiếm này đột nhiên bay lên không trung, ánh kiếm màu vàng óng vọt lên trời.  Thanh khoát kiếm này chủ động xuất kích, khoát kiếm phóng ra kiếm quang màu vàng, đạo kiếm quang kia mang theo sức mạnh cực kỳ *****, chém rách trời cao.  Tịch ngấn bị xé nát.  Biến hóa tới bất ngờ nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Lý Thanh Lưu cũng trở nên căng thẳng, hai tay Triệu Tư Tư ôm chặt ở trước ngực, trên trán của La Bằng và Lâm Dịch cũng toát mồ hôi lạnh.  Đạo kiếm quang kia có sức mạnh vượt xa Kiếm Hậu, thậm chí để cho tiểu bối Kiếm Vương lên đó thì cũng khó lòng ngăn cản được.  Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, nhìn kiếm quang màu vàng gần trong gang tấc, hắn vừa bùng nổ Ảnh Vô Tung, bây giờ chỉ có thể vung kiếm tiếp chiêu.  Chiết Dực mang theo hỏa quang nghênh kích.  Răng rắc!  Thời điểm Chiết Dực va chạm với đạo kiếm quang kia, thân kiếm xuất hiện vết nứt, sau đó bị chém gãy.  Trần Mục bị đẩy lùi lại mấy chục trượng, hắn xem như là vững vàng tiếp đất, Chiết Dực trong tay chỉ còn lại một nửa, đôi mắt thanh tịnh kia chợt trở nên hung ác.  Bọn người Lý Thanh Lưu đều khiếp sợ, đám tiểu bối lại càng hít ngược khí lạnh vào trong, thanh kiếm màu đồng cổ kia quá mạnh, lại có thể một mình đánh lui Trần Mục.  Trên má Trần Mục xuất hiện vết kiếm, có vệt máu đỏ thẫm chày ra, hắn nhấc tay, thân kiếm Chiết Dực đứt gãy được thu vào trong không gian giới chỉ.  Kiếm Khinh Cuồng cũng thu trường kiếm màu đen lại, thanh kiếm màu đồng cổ rơi trước mặt hắn ta, vẻ hoảng sợ trong mắt đã hoàn toàn tiêu tan.  Sai lầm như vừa nãy hắn ta sẽ không phạm phải nữa.  Nếu như không có khoát kiếm màu đồng cổ thì vừa rồi Kiếm Khinh Cuồng chắc chắn sẽ thua.  "Nguy hiểm quá."  "Bước chuyển ngoặt này thật *****."  Đám tiểu bối nghị luận sôi nổi.  Mặt La Bằng đầy khó chịu nói: "Thật đáng giận, Kiếm Khinh Cuồng gian lận, thanh kiếm màu đồng cổ kia vậy mà lại có thể tự tấn công, vậy sao mà đánh."  Lý Thanh Lưu khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: "Có thể nắm giữ Thánh Kiếm cao giai thì bản thân chính là một loại thực lực, Trần Mục có thể bức Kiếm Khinh Cuồng sử dụng Thánh Kiếm, đủ để chứng minh thực lực của tiểu sư thúc của ngươi."  Trong mắt Vân Dịch mang theo vẻ thưởng thức, bây giờ Trần Mục đã có sức mạnh cường đại như thế, con đường tương lai của hắn vẫn còn rất dài, có rất nhiều thời gian, có lẽ có thể đạt đến độ cao mà những người khác không đạt tới được.  "Phóng tầm mắt khắp Vạn Tượng đại lục, hắn đều có thể tiến vào hàng ngũ Thiên Kiêu đỉnh phong, cho dù là ở Huyền Châu thì hắn cũng là sự tồn tại quý hiếm giống như lông phượng sừng lân, có lẽ còn có thể khiêu chiến với hậu nhân của Hoàng Kim gia tộc."  Vân Dịch đánh giá hắn rất cao.  Chỉnh thể thực lực của Huyền Châu mạnh hơn rất nhiều so với Hoang Châu, Hoàng Kim gia tộc càng là nhân vật khổng lồ đứng sừng sững nhiều năm ở Huyền Châu, được truyền nhận huyết mạch đặc biệt.  Trần Trúc ngưỡng mộ nói: "Sợ rằng Lăng Vân tông thế này lại tiếp tục kéo dài thêm mấy ngàn năm huy hoàng."  "Có lẽ vậy."  Chuyện về sau ai có thể biết được.  Vân Dịch nhìn hai người trên lôi đài.  Tôn Nguy cười khuyên nhủ, nói: "Ta thấy hai vị Thiên Kiêu vẫn nên dừng lại đúng lúc, hay là đợi đến Thanh Vân đại hội lại quyết phân thắng bại đi."  Kiếm Khinh Cuồng và Trần Mục không trả lời.  Tôn Nguy cảm nhận được ánh mắt khó chịu ở xung quanh, tất cả mọi người đều muốn bọn họ đánh tới lưỡng bại câu thương, ngươi thì hay rồi, còn muốn khuyên can.  Thấy tất cả mọi người đều không vui, Tôn Nguy cũng không khuyên ngăn nữa, miễn cho làm đám đông phẫn nộ.  Kiếm Khinh Cuồng nắm Thánh Kiếm lên, Trần Mục triệu hồi ra Vô Song, trong mắt bọn họ chỉ có đối thủ.  Phẩm giai của Vô Song không bằng Thánh Kiếm trong tay của Kiếm Khinh Cuồng, nhưng cũng xem như linh kiếm cực phẩm, sẽ không đụng một cái là nát giống như Chiết Dực.  Ầm ầm!  Hai bóng người đồng thời lao ra.  Tốc độ quá nhanh tựa như sét đánh.  Đỉnh núi xuất hiện kiếm quang chói lọi, tựa như giống như hai vị cường giả Kiếm Vương đang giao đấu.  Kiếm Khinh Cuồng phóng ra kiếm ý, kết hợp với Thánh Kiếm, bộc phát ra sức mạnh cường đại.  Trần Mục sử dụng Bá Đạo Kiếm Ý, sức mạnh của hắn trở nên bá đạo, ngay đến cả thân hình cũng cao hơn, lúc xuất kiếm thời không đều trở nên vặn vẹo.  Lực chiến đấu của Trần Mục đột nhiên tăng gấp bội, kiếm của hắn cực kỳ đáng sợ, cỗ sức mạnh kia xuyên qua kiếm thánh đánh tới cơ thể của Kiếm Khinh Cuồng.  May mà thân thể của Kiếm Khinh Cuồng được tẩm bổ bởi long huyết nên vô cùng mạnh mẽ, còn có Thánh Kiếm gánh một phần áp lực nên mới có thể đỡ được công kích như thế này.  Cường giả các tông nhìn không rời mắt.  Chiến trường trên đỉnh núi, Trần Mục thôi động Liệt Dương Kiếm Ý lần nữa, thân Vô Song kiếm bừng lên lửa đỏ, gió lớn gặp lửa dữ, càng cháy càng mạnh.

Chương 162: Đệ Nhất Thanh Vân (1)