Vạn Tượng đại lục, lấy võ làm đầu.Trần gia, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang."Nhị gia!""Phu Nhân sinh rồi!""Là một đứa bé trai!"Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển."Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."Đường Uyển cười thành tiếng."Phu…
Chương 239: Lai lịch của ngọc bội (1)
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm ThánhTác giả: Đích ThủyTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVạn Tượng đại lục, lấy võ làm đầu.Trần gia, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang."Nhị gia!""Phu Nhân sinh rồi!""Là một đứa bé trai!"Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển."Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."Đường Uyển cười thành tiếng."Phu… Sơn mạch Táng Tiên. Nơi này đã bị san bằng. Băng tuyết tan chảy, nhìn bằng mắt cũng thấy được sự hoang vắng. Xung quanh rải rác rất nhiều vật chất thần bí, những năng lượng đặc biệt này bắt nguồn từ phía sau Tiên Môn. Trần Mục ôm chặt Khương Phục Tiên, hắn nắm bàn tay của Khương Phục Tiên, năng lượng sinh mệnh bàng bạc tràn vào thân thể nàng ta, xung quanh vết thương kia có quy tắc đang không ngừng cắn xé máu thịt. Vết thương rất khó để chữa lành. Thương tổn do Kiếm Tiên tạo thành, thân thể phàm thai rất khó có thể chống đỡ được, lực lượng của Khương Phục Tiên chỉ có thể tạm thời áp chế vết thương. Xào xạc. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy về. Lúc nãy ở thời điểm nguy hiểm nhất, Trần Mục đã ném hai đứa bọn nó ra ngoài, tốc độ của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch rất nhanh, may mắn trốn thoát được. Có Băng Điểu dừng lại trên bầu trời. Đây là tọa kỵ của Khương Phục Tiên, Trần Mục lập tức ôm Khương Phục Tiên cưỡi Băng Điểu rời đi, hắn biết nơi này không an toàn, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi. Lý Thanh Lưu mang theo tiểu bối chạy ra khỏi sơn mạch Táng Tiên, Trần Mục và bọn họ không đi cùng một đường. Phía sau Băng Điểu, Trần Mục ôm chặt Khương Phục Tiên. Thân thể mềm mại của Khương Phục Tiên yếu ớt vô lực, da thịt bị bao phủ bởi một tầng băng sương mỏng, giống như băng ngọc, lông mày hơi nhíu lại, bộ dạng điềm đạm đáng thương, điều này khiến cho Trần Mục vô cùng đau lòng tự trách. "Sư tỷ, đều là do đệ." Trong mắt Trần Mục phiếm hồng, nếu như Khương Phục Tiên không phải vì cứu hắn, hai tên Chân Tiên kia căn bản không có gì đáng sợ, nhưng mà nàng ta bây giờ lại trọng thương hôn mê. "Đệ sớm muộn gì cũng san bằng Hồng Minh!" Trần Mục âm thầm thề, hắn muốn cho thế lực làm tổn thương Khương Phục Tiên phải trả giá đắt. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch yên lặng nằm sấp, Băng Hồn và Tuyết Phách thủ hộ bên cạnh Khương Phục Tiên. Niết Bàn Hô Hấp pháp có khả năng chữa trị rất mạnh, nhưng Khương Phục Tiên bị thương rất nặng, chỉ dựa vào Niết Bàn Hô Hấp pháp thì rất khó để khôi phục. Trần Mục nghĩ đến chất lỏng màu vàng lấy được ở Phượng Huyết trì, bên trong có huyết mạch Chân Phượng, nhưng chất lỏng màu vàng đó cực kỳ cuồng bạo, đối với Khương Phục Tiên bây giờ đang trọng thương mà nói, không cần hoài nghi là trí mạng. "Sư tỷ, xin lỗi." Trần Mục đổi tay phải ôm lấy Khương Phục Tiên, sau đó ngón trỏ tay trái khẽ chạm vào Băng Hồn, đầu ngón tay bị cắt ra một đường, có máu mang theo một chút kim quang tràn ra. Hắn đem ngón tay chảy máu nhỏ vào trong miệng Khương Phục Tiên, đôi môi mềm mại kia nháy mắt đã hồng nhuận. Trần Mục phóng thích Chân Phượng huyết mạch trong cơ thể, đây là thứ đã được hắn từng luyện hóa, phối hợp với Niết Bàn Hô Hấp pháp, hiệu quả đủ để sánh ngang với thánh dược. Năng lượng sinh mệnh bàng bạc tràn vào trong cơ thể Khương Phục Tiên, vết thương ở thắt lưng nàng ta không tiếp tục lan ra nữa, quy tắc ***** của tiên kiếm bị áp chế. Ngón trỏ trở nên lạnh lẽo. Trần Mục không nhịn được mà run rẩy. Phượng văn trên cánh tay trái của hắn dần trở nên mờ nhạt. Khương Phục Tiên được tẩm bổ, nhanh chóng hồi phục lại, thậm chí còn bắt đầu ***** ngón tay Trần Mục, khuôn mặt trắng nõn kia xuất hiện huyết sắc. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cuộn tròn bên cạnh bọn họ. ... Thuyền chiến Hồng Châu đã đi xa. Cường giả các tông và thiên kiêu đều được mời đến khoang thuyền nghỉ ngơi, Cung Uy Nhuy đứng ở mũi thuyền, ánh mắt nàng ta ngưng trọng, không biết tình hình chiến đấu ở Táng Tiên địa như thế nào. Hai vị Kiếm Thánh phá không mà đến. Cung Uy Nhuy cách rất xa đã mở miệng hỏi: "Khương Phục Tiên đã chết chưa?" Hai vị Kiếm Thánh đáp xuống thuyền chiến, lão giả cao gầy khẽ lắc đầu, trong mắt Cung Uy Nhuy mang theo khiếp sợ, như vậy mà vẫn không chết? "Chiến cuộc thế nào?" Kiếm Thánh cao gầy cung kính nói: "Kim gia lão tổ tự bạo, hai vị Kiếm Tiên bỏ mạng ở nhân gian, Khương Phục Tiên cũng bị kim sắc tiên kiếm làm trọng thương, bây giờ đã ngất xỉu." Trong mắt Cung Uy Nhuy mang theo kiêng kỵ nồng đậm, hai vị Kiếm Tiên bị tru sát, đây chính là cường giả ***** phàm trần cũng không đạt được. "Ngu xuẩn!" "Khương Phục Tiên bị trọng thương, vì sao không nhân cơ hội ra tay giải quyết nàng ta?" Cung Uy Nguy cực kì tức giận. Hai vị Kiếm Thánh lúc ấy sớm đã bị dọa cho vỡ mật, bọn họ không dám động thủ, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Phía trong thuyền chiến có cường giả trung niên đi ra từ trong khoang thuyền, ông ta mặc kim bào, cả người cường tráng, ngay cả hai vị Kiếm Thánh cũng chắp tay hành lễ. "Tham kiến Tam trưởng lão." Hồng Minh Tam trưởng lão, Hàn Đằng, cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, cao tầng của Hồng Minh. "Hàn huynh, phải làm sao bây giờ?" "Đuổi theo, đây là cơ hội của chúng ta." Đây là thời điểm Khương Phục Tiên suy yếu nhất trong mấy ngàn năm qua, bỏ qua cơ hội này, sau này có thể sẽ không có cơ hội như vậy nữa. Cung Uy Nhuy trầm giọng nói: "Thuyền hàng này rất quan trọng, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn chúng ta phải bồi thường rất lớn." Thiên kiêu các tông đều bị nàng ta xem như là hàng hóa. Vẻ mặt của Hàn Đằng nghiêm túc nói: "Bọn họ nhiều nhất có thể đổi lấy Tây Hoang, nếu ***** Khương Phục Tiên chúng ta có thể có được toàn bộ Hoang Châu." Những thiên kiêu bị bắt làm tù binh Hoang Châu, chính là muốn dùng bọn họ để giao dịch lấy Tây Hoang, có Tây Hoang làm bàn đạp, về sau chiếm đóng những nơi khác của Hoang Châu cũng rất thuận tiện. Hai vị lão bối Kiếm Thánh ở lại trên thuyền chiến, Hàn Đằng và Cung Uy Nhuy tự mình truy kích. ... Băng Điểu đang bay về phía Tây Bắc. Trần Mục không trở về Lăng Vân tông, hắn cảm thấy không chừng còn có thể vẫn có nguy hiểm, cho nên trực tiếp đổi hướng sang Bắc Hoang. Trần Mục khẽ lắc đầu. Thực lực Kiếm Tiên quá *****, Trần Mục căn bản không có lực lượng phản kháng, may mắn có ngọc bội tuyết sắc kia, nếu không hắn đã chết rồi. Khương Phục Tiên bỗng nhiên nghiêng đầu nằm trong ngực Trần Mục, không hấp thu huyết mạch Chân Phượng nữa. Sắc mặt Trần Mục có chút trắng bệch.
Sơn mạch Táng Tiên.
Nơi này đã bị san bằng.
Băng tuyết tan chảy, nhìn bằng mắt cũng thấy được sự hoang vắng.
Xung quanh rải rác rất nhiều vật chất thần bí, những năng lượng đặc biệt này bắt nguồn từ phía sau Tiên Môn.
Trần Mục ôm chặt Khương Phục Tiên, hắn nắm bàn tay của Khương Phục Tiên, năng lượng sinh mệnh bàng bạc tràn vào thân thể nàng ta, xung quanh vết thương kia có quy tắc đang không ngừng cắn xé máu thịt.
Vết thương rất khó để chữa lành.
Thương tổn do Kiếm Tiên tạo thành, thân thể phàm thai rất khó có thể chống đỡ được, lực lượng của Khương Phục Tiên chỉ có thể tạm thời áp chế vết thương.
Xào xạc.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy về.
Lúc nãy ở thời điểm nguy hiểm nhất, Trần Mục đã ném hai đứa bọn nó ra ngoài, tốc độ của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch rất nhanh, may mắn trốn thoát được.
Có Băng Điểu dừng lại trên bầu trời.
Đây là tọa kỵ của Khương Phục Tiên, Trần Mục lập tức ôm Khương Phục Tiên cưỡi Băng Điểu rời đi, hắn biết nơi này không an toàn, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi.
Lý Thanh Lưu mang theo tiểu bối chạy ra khỏi sơn mạch Táng Tiên, Trần Mục và bọn họ không đi cùng một đường.
Phía sau Băng Điểu, Trần Mục ôm chặt Khương Phục Tiên.
Thân thể mềm mại của Khương Phục Tiên yếu ớt vô lực, da thịt bị bao phủ bởi một tầng băng sương mỏng, giống như băng ngọc, lông mày hơi nhíu lại, bộ dạng điềm đạm đáng thương, điều này khiến cho Trần Mục vô cùng đau lòng tự trách.
"Sư tỷ, đều là do đệ."
Trong mắt Trần Mục phiếm hồng, nếu như Khương Phục Tiên không phải vì cứu hắn, hai tên Chân Tiên kia căn bản không có gì đáng sợ, nhưng mà nàng ta bây giờ lại trọng thương hôn mê.
"Đệ sớm muộn gì cũng san bằng Hồng Minh!"
Trần Mục âm thầm thề, hắn muốn cho thế lực làm tổn thương Khương Phục Tiên phải trả giá đắt.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch yên lặng nằm sấp, Băng Hồn và Tuyết Phách thủ hộ bên cạnh Khương Phục Tiên.
Niết Bàn Hô Hấp pháp có khả năng chữa trị rất mạnh, nhưng Khương Phục Tiên bị thương rất nặng, chỉ dựa vào Niết Bàn Hô Hấp pháp thì rất khó để khôi phục.
Trần Mục nghĩ đến chất lỏng màu vàng lấy được ở Phượng Huyết trì, bên trong có huyết mạch Chân Phượng, nhưng chất lỏng màu vàng đó cực kỳ cuồng bạo, đối với Khương Phục Tiên bây giờ đang trọng thương mà nói, không cần hoài nghi là trí mạng.
"Sư tỷ, xin lỗi."
Trần Mục đổi tay phải ôm lấy Khương Phục Tiên, sau đó ngón trỏ tay trái khẽ chạm vào Băng Hồn, đầu ngón tay bị cắt ra một đường, có máu mang theo một chút kim quang tràn ra.
Hắn đem ngón tay chảy máu nhỏ vào trong miệng Khương Phục Tiên, đôi môi mềm mại kia nháy mắt đã hồng nhuận.
Trần Mục phóng thích Chân Phượng huyết mạch trong cơ thể, đây là thứ đã được hắn từng luyện hóa, phối hợp với Niết Bàn Hô Hấp pháp, hiệu quả đủ để sánh ngang với thánh dược.
Năng lượng sinh mệnh bàng bạc tràn vào trong cơ thể Khương Phục Tiên, vết thương ở thắt lưng nàng ta không tiếp tục lan ra nữa, quy tắc ***** của tiên kiếm bị áp chế.
Ngón trỏ trở nên lạnh lẽo.
Trần Mục không nhịn được mà run rẩy.
Phượng văn trên cánh tay trái của hắn dần trở nên mờ nhạt.
Khương Phục Tiên được tẩm bổ, nhanh chóng hồi phục lại, thậm chí còn bắt đầu ***** ngón tay Trần Mục, khuôn mặt trắng nõn kia xuất hiện huyết sắc.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cuộn tròn bên cạnh bọn họ.
...
Thuyền chiến Hồng Châu đã đi xa.
Cường giả các tông và thiên kiêu đều được mời đến khoang thuyền nghỉ ngơi, Cung Uy Nhuy đứng ở mũi thuyền, ánh mắt nàng ta ngưng trọng, không biết tình hình chiến đấu ở Táng Tiên địa như thế nào.
Hai vị Kiếm Thánh phá không mà đến.
Cung Uy Nhuy cách rất xa đã mở miệng hỏi: "Khương Phục Tiên đã chết chưa?"
Hai vị Kiếm Thánh đáp xuống thuyền chiến, lão giả cao gầy khẽ lắc đầu, trong mắt Cung Uy Nhuy mang theo khiếp sợ, như vậy mà vẫn không chết?
"Chiến cuộc thế nào?"
Kiếm Thánh cao gầy cung kính nói: "Kim gia lão tổ tự bạo, hai vị Kiếm Tiên bỏ mạng ở nhân gian, Khương Phục Tiên cũng bị kim sắc tiên kiếm làm trọng thương, bây giờ đã ngất xỉu."
Trong mắt Cung Uy Nhuy mang theo kiêng kỵ nồng đậm, hai vị Kiếm Tiên bị tru sát, đây chính là cường giả ***** phàm trần cũng không đạt được.
"Ngu xuẩn!"
"Khương Phục Tiên bị trọng thương, vì sao không nhân cơ hội ra tay giải quyết nàng ta?" Cung Uy Nguy cực kì tức giận.
Hai vị Kiếm Thánh lúc ấy sớm đã bị dọa cho vỡ mật, bọn họ không dám động thủ, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Phía trong thuyền chiến có cường giả trung niên đi ra từ trong khoang thuyền, ông ta mặc kim bào, cả người cường tráng, ngay cả hai vị Kiếm Thánh cũng chắp tay hành lễ.
"Tham kiến Tam trưởng lão."
Hồng Minh Tam trưởng lão, Hàn Đằng, cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, cao tầng của Hồng Minh.
"Hàn huynh, phải làm sao bây giờ?"
"Đuổi theo, đây là cơ hội của chúng ta."
Đây là thời điểm Khương Phục Tiên suy yếu nhất trong mấy ngàn năm qua, bỏ qua cơ hội này, sau này có thể sẽ không có cơ hội như vậy nữa.
Cung Uy Nhuy trầm giọng nói: "Thuyền hàng này rất quan trọng, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn chúng ta phải bồi thường rất lớn."
Thiên kiêu các tông đều bị nàng ta xem như là hàng hóa.
Vẻ mặt của Hàn Đằng nghiêm túc nói: "Bọn họ nhiều nhất có thể đổi lấy Tây Hoang, nếu ***** Khương Phục Tiên chúng ta có thể có được toàn bộ Hoang Châu."
Những thiên kiêu bị bắt làm tù binh Hoang Châu, chính là muốn dùng bọn họ để giao dịch lấy Tây Hoang, có Tây Hoang làm bàn đạp, về sau chiếm đóng những nơi khác của Hoang Châu cũng rất thuận tiện.
Hai vị lão bối Kiếm Thánh ở lại trên thuyền chiến, Hàn Đằng và Cung Uy Nhuy tự mình truy kích.
...
Băng Điểu đang bay về phía Tây Bắc.
Trần Mục không trở về Lăng Vân tông, hắn cảm thấy không chừng còn có thể vẫn có nguy hiểm, cho nên trực tiếp đổi hướng sang Bắc Hoang.
Trần Mục khẽ lắc đầu.
Thực lực Kiếm Tiên quá *****, Trần Mục căn bản không có lực lượng phản kháng, may mắn có ngọc bội tuyết sắc kia, nếu không hắn đã chết rồi.
Khương Phục Tiên bỗng nhiên nghiêng đầu nằm trong ngực Trần Mục, không hấp thu huyết mạch Chân Phượng nữa.
Sắc mặt Trần Mục có chút trắng bệch.
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm ThánhTác giả: Đích ThủyTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVạn Tượng đại lục, lấy võ làm đầu.Trần gia, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang."Nhị gia!""Phu Nhân sinh rồi!""Là một đứa bé trai!"Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển."Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."Đường Uyển cười thành tiếng."Phu… Sơn mạch Táng Tiên. Nơi này đã bị san bằng. Băng tuyết tan chảy, nhìn bằng mắt cũng thấy được sự hoang vắng. Xung quanh rải rác rất nhiều vật chất thần bí, những năng lượng đặc biệt này bắt nguồn từ phía sau Tiên Môn. Trần Mục ôm chặt Khương Phục Tiên, hắn nắm bàn tay của Khương Phục Tiên, năng lượng sinh mệnh bàng bạc tràn vào thân thể nàng ta, xung quanh vết thương kia có quy tắc đang không ngừng cắn xé máu thịt. Vết thương rất khó để chữa lành. Thương tổn do Kiếm Tiên tạo thành, thân thể phàm thai rất khó có thể chống đỡ được, lực lượng của Khương Phục Tiên chỉ có thể tạm thời áp chế vết thương. Xào xạc. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy về. Lúc nãy ở thời điểm nguy hiểm nhất, Trần Mục đã ném hai đứa bọn nó ra ngoài, tốc độ của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch rất nhanh, may mắn trốn thoát được. Có Băng Điểu dừng lại trên bầu trời. Đây là tọa kỵ của Khương Phục Tiên, Trần Mục lập tức ôm Khương Phục Tiên cưỡi Băng Điểu rời đi, hắn biết nơi này không an toàn, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi. Lý Thanh Lưu mang theo tiểu bối chạy ra khỏi sơn mạch Táng Tiên, Trần Mục và bọn họ không đi cùng một đường. Phía sau Băng Điểu, Trần Mục ôm chặt Khương Phục Tiên. Thân thể mềm mại của Khương Phục Tiên yếu ớt vô lực, da thịt bị bao phủ bởi một tầng băng sương mỏng, giống như băng ngọc, lông mày hơi nhíu lại, bộ dạng điềm đạm đáng thương, điều này khiến cho Trần Mục vô cùng đau lòng tự trách. "Sư tỷ, đều là do đệ." Trong mắt Trần Mục phiếm hồng, nếu như Khương Phục Tiên không phải vì cứu hắn, hai tên Chân Tiên kia căn bản không có gì đáng sợ, nhưng mà nàng ta bây giờ lại trọng thương hôn mê. "Đệ sớm muộn gì cũng san bằng Hồng Minh!" Trần Mục âm thầm thề, hắn muốn cho thế lực làm tổn thương Khương Phục Tiên phải trả giá đắt. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch yên lặng nằm sấp, Băng Hồn và Tuyết Phách thủ hộ bên cạnh Khương Phục Tiên. Niết Bàn Hô Hấp pháp có khả năng chữa trị rất mạnh, nhưng Khương Phục Tiên bị thương rất nặng, chỉ dựa vào Niết Bàn Hô Hấp pháp thì rất khó để khôi phục. Trần Mục nghĩ đến chất lỏng màu vàng lấy được ở Phượng Huyết trì, bên trong có huyết mạch Chân Phượng, nhưng chất lỏng màu vàng đó cực kỳ cuồng bạo, đối với Khương Phục Tiên bây giờ đang trọng thương mà nói, không cần hoài nghi là trí mạng. "Sư tỷ, xin lỗi." Trần Mục đổi tay phải ôm lấy Khương Phục Tiên, sau đó ngón trỏ tay trái khẽ chạm vào Băng Hồn, đầu ngón tay bị cắt ra một đường, có máu mang theo một chút kim quang tràn ra. Hắn đem ngón tay chảy máu nhỏ vào trong miệng Khương Phục Tiên, đôi môi mềm mại kia nháy mắt đã hồng nhuận. Trần Mục phóng thích Chân Phượng huyết mạch trong cơ thể, đây là thứ đã được hắn từng luyện hóa, phối hợp với Niết Bàn Hô Hấp pháp, hiệu quả đủ để sánh ngang với thánh dược. Năng lượng sinh mệnh bàng bạc tràn vào trong cơ thể Khương Phục Tiên, vết thương ở thắt lưng nàng ta không tiếp tục lan ra nữa, quy tắc ***** của tiên kiếm bị áp chế. Ngón trỏ trở nên lạnh lẽo. Trần Mục không nhịn được mà run rẩy. Phượng văn trên cánh tay trái của hắn dần trở nên mờ nhạt. Khương Phục Tiên được tẩm bổ, nhanh chóng hồi phục lại, thậm chí còn bắt đầu ***** ngón tay Trần Mục, khuôn mặt trắng nõn kia xuất hiện huyết sắc. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cuộn tròn bên cạnh bọn họ. ... Thuyền chiến Hồng Châu đã đi xa. Cường giả các tông và thiên kiêu đều được mời đến khoang thuyền nghỉ ngơi, Cung Uy Nhuy đứng ở mũi thuyền, ánh mắt nàng ta ngưng trọng, không biết tình hình chiến đấu ở Táng Tiên địa như thế nào. Hai vị Kiếm Thánh phá không mà đến. Cung Uy Nhuy cách rất xa đã mở miệng hỏi: "Khương Phục Tiên đã chết chưa?" Hai vị Kiếm Thánh đáp xuống thuyền chiến, lão giả cao gầy khẽ lắc đầu, trong mắt Cung Uy Nhuy mang theo khiếp sợ, như vậy mà vẫn không chết? "Chiến cuộc thế nào?" Kiếm Thánh cao gầy cung kính nói: "Kim gia lão tổ tự bạo, hai vị Kiếm Tiên bỏ mạng ở nhân gian, Khương Phục Tiên cũng bị kim sắc tiên kiếm làm trọng thương, bây giờ đã ngất xỉu." Trong mắt Cung Uy Nhuy mang theo kiêng kỵ nồng đậm, hai vị Kiếm Tiên bị tru sát, đây chính là cường giả ***** phàm trần cũng không đạt được. "Ngu xuẩn!" "Khương Phục Tiên bị trọng thương, vì sao không nhân cơ hội ra tay giải quyết nàng ta?" Cung Uy Nguy cực kì tức giận. Hai vị Kiếm Thánh lúc ấy sớm đã bị dọa cho vỡ mật, bọn họ không dám động thủ, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Phía trong thuyền chiến có cường giả trung niên đi ra từ trong khoang thuyền, ông ta mặc kim bào, cả người cường tráng, ngay cả hai vị Kiếm Thánh cũng chắp tay hành lễ. "Tham kiến Tam trưởng lão." Hồng Minh Tam trưởng lão, Hàn Đằng, cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, cao tầng của Hồng Minh. "Hàn huynh, phải làm sao bây giờ?" "Đuổi theo, đây là cơ hội của chúng ta." Đây là thời điểm Khương Phục Tiên suy yếu nhất trong mấy ngàn năm qua, bỏ qua cơ hội này, sau này có thể sẽ không có cơ hội như vậy nữa. Cung Uy Nhuy trầm giọng nói: "Thuyền hàng này rất quan trọng, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn chúng ta phải bồi thường rất lớn." Thiên kiêu các tông đều bị nàng ta xem như là hàng hóa. Vẻ mặt của Hàn Đằng nghiêm túc nói: "Bọn họ nhiều nhất có thể đổi lấy Tây Hoang, nếu ***** Khương Phục Tiên chúng ta có thể có được toàn bộ Hoang Châu." Những thiên kiêu bị bắt làm tù binh Hoang Châu, chính là muốn dùng bọn họ để giao dịch lấy Tây Hoang, có Tây Hoang làm bàn đạp, về sau chiếm đóng những nơi khác của Hoang Châu cũng rất thuận tiện. Hai vị lão bối Kiếm Thánh ở lại trên thuyền chiến, Hàn Đằng và Cung Uy Nhuy tự mình truy kích. ... Băng Điểu đang bay về phía Tây Bắc. Trần Mục không trở về Lăng Vân tông, hắn cảm thấy không chừng còn có thể vẫn có nguy hiểm, cho nên trực tiếp đổi hướng sang Bắc Hoang. Trần Mục khẽ lắc đầu. Thực lực Kiếm Tiên quá *****, Trần Mục căn bản không có lực lượng phản kháng, may mắn có ngọc bội tuyết sắc kia, nếu không hắn đã chết rồi. Khương Phục Tiên bỗng nhiên nghiêng đầu nằm trong ngực Trần Mục, không hấp thu huyết mạch Chân Phượng nữa. Sắc mặt Trần Mục có chút trắng bệch.