Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…
Chương 55
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Sắc mặt Thẩm Thác càng thêm khó coi, chỉ vào đống đồ trên đất bảo Ngu Ninh nhặt.Ngu Ninh từ chối: "Không đâu, rõ ràng là chàng cứ kéo cổ tay thiếp, sao chàng không nhặt đi..."Thẩm Thác: "??"Nàng dám nói không? Có phải hắn đối với nàng quá tốt, khiến Ngu Ninh quên mất hắn là một hoàng đế rồi không."Ngu Ninh! Nàng thật sự quá đáng, vẫn hoang dã như thế, nơi này là hoàng cung, là Tử Thần Điện, không phải là nơi nàng tùy tiện làm loạn, đừng tưởng rằng trẫm sủng hạnh nàng mấy lần là nàng có thể làm trời làm đất! Đừng quên nàng đã làm những gì, nàng vẫn là tội nhân."Thẩm Thác cảm thấy mình không có chút uy nghiêm nào trước mặt Ngu Ninh, nàng không hề sợ hắn, thấy sắp được nước lấn tới, hắn liền sa sầm mặt răn dạy một phen.Ngu Ninh ngây ngẩn cả người, đôi mắt sáng ngời ảm đạm đi trông thấy, nàng cụp mắt xuống, khí thế lập tức yếu đi, nhỏ giọng nhận sai."…… Vâng, thiếp sai rồi, bệ hạ bớt giận, thiếp nhặt ngay đây."Nàng ngồi xổm xuống nhặt đống đồ rơi trên đất, trong lúc đó vẫn luôn cúi đầu, nhặt xong tấu chương liền lập tức cáo lui, xoay người chạy ra khỏi nghị sự các.Cửa điện "rầm" một tiếng đóng lại, trong điện, Thẩm Thác nhìn cửa điện đóng chặt hồi lâu không nhúc nhích.Hắn ngồi xuống, cầm một quyển tấu chương lên xem, nhưng chỉ một lát sau liền ném quyển tấu chương trong tay lên bàn sách, giơ tay xoa xoa mi tâm.Đúng là uổng phí hai mươi mấy năm cuộc đời, trên triều đối chất với trăm quan còn không đổi sắc mặt, sao cứ gặp phải Ngu Ninh, tính tình này liền hỏng, không nhịn được tức giận.Năm năm trước bị ám sát ở biên cương, hắn không nên đi về hướng núi Vân Vụ, gặp phải Ngu Ninh chính là kiếp số của cuộc đời này.Trong thiên điện của Tử Thần Điện, Ngu Ninh buồn bực cả buổi chiều, nếu không phải món ăn khuya mà Thải Liên đưa tới có hai món điểm tâm nàng thích nhất, nàng đoán chừng sẽ tức giận đến tối mới thôi.Thường ngày nàng sẽ không vì lời nói của người khác mà tức giận, Ngu Ninh xưa nay là người rộng lượng, nói câu khó nghe chính là vô tâm vô phế, người yêu nhất chính là mình, không quá để ý đến hành vi cử chỉ của người khác.Hai ngày nay, nàng nhìn thấy trong thái độ của Thẩm Thác đối với nàng có chút dung túng, lại thêm chuyện giường chiếu quá mức hòa hợp, khiến nàng sinh ra ảo giác nông cạn, lá gan cũng lớn hơn một chút, nhưng lời nói vừa rồi của Thẩm Thác, lập tức đánh nàng trở về nguyên hình.
Sắc mặt Thẩm Thác càng thêm khó coi, chỉ vào đống đồ trên đất bảo Ngu Ninh nhặt.
Ngu Ninh từ chối: "Không đâu, rõ ràng là chàng cứ kéo cổ tay thiếp, sao chàng không nhặt đi..."
Thẩm Thác: "??"
Nàng dám nói không? Có phải hắn đối với nàng quá tốt, khiến Ngu Ninh quên mất hắn là một hoàng đế rồi không.
"Ngu Ninh! Nàng thật sự quá đáng, vẫn hoang dã như thế, nơi này là hoàng cung, là Tử Thần Điện, không phải là nơi nàng tùy tiện làm loạn, đừng tưởng rằng trẫm sủng hạnh nàng mấy lần là nàng có thể làm trời làm đất! Đừng quên nàng đã làm những gì, nàng vẫn là tội nhân."
Thẩm Thác cảm thấy mình không có chút uy nghiêm nào trước mặt Ngu Ninh, nàng không hề sợ hắn, thấy sắp được nước lấn tới, hắn liền sa sầm mặt răn dạy một phen.
Ngu Ninh ngây ngẩn cả người, đôi mắt sáng ngời ảm đạm đi trông thấy, nàng cụp mắt xuống, khí thế lập tức yếu đi, nhỏ giọng nhận sai.
"…… Vâng, thiếp sai rồi, bệ hạ bớt giận, thiếp nhặt ngay đây."
Nàng ngồi xổm xuống nhặt đống đồ rơi trên đất, trong lúc đó vẫn luôn cúi đầu, nhặt xong tấu chương liền lập tức cáo lui, xoay người chạy ra khỏi nghị sự các.
Cửa điện "rầm" một tiếng đóng lại, trong điện, Thẩm Thác nhìn cửa điện đóng chặt hồi lâu không nhúc nhích.
Hắn ngồi xuống, cầm một quyển tấu chương lên xem, nhưng chỉ một lát sau liền ném quyển tấu chương trong tay lên bàn sách, giơ tay xoa xoa mi tâm.
Đúng là uổng phí hai mươi mấy năm cuộc đời, trên triều đối chất với trăm quan còn không đổi sắc mặt, sao cứ gặp phải Ngu Ninh, tính tình này liền hỏng, không nhịn được tức giận.
Năm năm trước bị ám sát ở biên cương, hắn không nên đi về hướng núi Vân Vụ, gặp phải Ngu Ninh chính là kiếp số của cuộc đời này.
Trong thiên điện của Tử Thần Điện, Ngu Ninh buồn bực cả buổi chiều, nếu không phải món ăn khuya mà Thải Liên đưa tới có hai món điểm tâm nàng thích nhất, nàng đoán chừng sẽ tức giận đến tối mới thôi.
Thường ngày nàng sẽ không vì lời nói của người khác mà tức giận, Ngu Ninh xưa nay là người rộng lượng, nói câu khó nghe chính là vô tâm vô phế, người yêu nhất chính là mình, không quá để ý đến hành vi cử chỉ của người khác.
Hai ngày nay, nàng nhìn thấy trong thái độ của Thẩm Thác đối với nàng có chút dung túng, lại thêm chuyện giường chiếu quá mức hòa hợp, khiến nàng sinh ra ảo giác nông cạn, lá gan cũng lớn hơn một chút, nhưng lời nói vừa rồi của Thẩm Thác, lập tức đánh nàng trở về nguyên hình.
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Sắc mặt Thẩm Thác càng thêm khó coi, chỉ vào đống đồ trên đất bảo Ngu Ninh nhặt.Ngu Ninh từ chối: "Không đâu, rõ ràng là chàng cứ kéo cổ tay thiếp, sao chàng không nhặt đi..."Thẩm Thác: "??"Nàng dám nói không? Có phải hắn đối với nàng quá tốt, khiến Ngu Ninh quên mất hắn là một hoàng đế rồi không."Ngu Ninh! Nàng thật sự quá đáng, vẫn hoang dã như thế, nơi này là hoàng cung, là Tử Thần Điện, không phải là nơi nàng tùy tiện làm loạn, đừng tưởng rằng trẫm sủng hạnh nàng mấy lần là nàng có thể làm trời làm đất! Đừng quên nàng đã làm những gì, nàng vẫn là tội nhân."Thẩm Thác cảm thấy mình không có chút uy nghiêm nào trước mặt Ngu Ninh, nàng không hề sợ hắn, thấy sắp được nước lấn tới, hắn liền sa sầm mặt răn dạy một phen.Ngu Ninh ngây ngẩn cả người, đôi mắt sáng ngời ảm đạm đi trông thấy, nàng cụp mắt xuống, khí thế lập tức yếu đi, nhỏ giọng nhận sai."…… Vâng, thiếp sai rồi, bệ hạ bớt giận, thiếp nhặt ngay đây."Nàng ngồi xổm xuống nhặt đống đồ rơi trên đất, trong lúc đó vẫn luôn cúi đầu, nhặt xong tấu chương liền lập tức cáo lui, xoay người chạy ra khỏi nghị sự các.Cửa điện "rầm" một tiếng đóng lại, trong điện, Thẩm Thác nhìn cửa điện đóng chặt hồi lâu không nhúc nhích.Hắn ngồi xuống, cầm một quyển tấu chương lên xem, nhưng chỉ một lát sau liền ném quyển tấu chương trong tay lên bàn sách, giơ tay xoa xoa mi tâm.Đúng là uổng phí hai mươi mấy năm cuộc đời, trên triều đối chất với trăm quan còn không đổi sắc mặt, sao cứ gặp phải Ngu Ninh, tính tình này liền hỏng, không nhịn được tức giận.Năm năm trước bị ám sát ở biên cương, hắn không nên đi về hướng núi Vân Vụ, gặp phải Ngu Ninh chính là kiếp số của cuộc đời này.Trong thiên điện của Tử Thần Điện, Ngu Ninh buồn bực cả buổi chiều, nếu không phải món ăn khuya mà Thải Liên đưa tới có hai món điểm tâm nàng thích nhất, nàng đoán chừng sẽ tức giận đến tối mới thôi.Thường ngày nàng sẽ không vì lời nói của người khác mà tức giận, Ngu Ninh xưa nay là người rộng lượng, nói câu khó nghe chính là vô tâm vô phế, người yêu nhất chính là mình, không quá để ý đến hành vi cử chỉ của người khác.Hai ngày nay, nàng nhìn thấy trong thái độ của Thẩm Thác đối với nàng có chút dung túng, lại thêm chuyện giường chiếu quá mức hòa hợp, khiến nàng sinh ra ảo giác nông cạn, lá gan cũng lớn hơn một chút, nhưng lời nói vừa rồi của Thẩm Thác, lập tức đánh nàng trở về nguyên hình.