Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…

Chương 56

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Người này, không còn là người phu quân có sắc đẹp mà nàng có thể điều khiển, hắn là thiên tử của Đại Nghiệp, người chỉ một câu nói là có thể khiến nàng c.h.ế.t không có chỗ chôn.Nàng nên nhận rõ thân phận của hai người, người nàng đối mặt là hoàng đế, là bệ hạ.Khi Thẩm Thác tâm trạng tốt, nàng có thể tùy hứng một chút, nhưng nếu tâm trạng không tốt, cũng có thể tùy ý trách mắng trừng phạt……Vừa nghĩ ngợi vừa dùng bữa, làm sao có thể nếm được mỹ vị món ngon, Ngu Ninh thở dài, dọn sạch suy nghĩ lung tung trong đầu, chuyên tâm dùng bữa."Nương tử, Lương thái giám ở bên ngoài, đưa cho người một bộ y phục." Thải Liên bưng khay tiến vào, mở chiếc váy dài màu đỏ thẫm ra trước mặt Ngu Ninh."Nương tử xem, chiếc váy này đẹp quá.""Rất đẹp. Nhưng hắn đưa váy tới làm gì?"Thải Liên: "Nói là mời nương tử thay, lát nữa bệ hạ sẽ đưa nương tử xuất cung.""Xuất cung?" Mắt Ngu Ninh sáng lên, lập tức đứng dậy, cầm váy đi thay sau bình phong.Thẩm Thác lương tâm trỗi dậy, muốn đưa nàng về nhà rồi. Nhưng nếu là nàng về nhà, vậy tại sao Thẩm Thác cũng phải xuất cung?Nàng không xứng để thiên tử đích thân đưa tiễn đâu, tổn thọ! Hừ!Váy rất đẹp, Ngu Ninh rất thích, nhưng nghĩ đến Thẩm Thác, nàng vẫn khinh thường bĩu môi.Nàng có cốt khí, mới không thích đồ bố thí của Thẩm Thác!Nửa canh giờ sau, hai người cùng ngồi xe ngựa xuất cung, đi về phía bờ sông phồn hoa của kinh đô."Bệ hạ không phải muốn thả thiếp về nhà sao? Sao lại đến đây?" Ngu Ninh đứng bên ngoài một trà lâu hai tầng, nhìn bảng hiệu 'Thiên Đô trà quán', nghi hoặc hỏi: "Bệ hạ muốn dẫn thiếp đi uống trà?"Thẩm Thác nhìn quanh, nhắc nhở: "Bên ngoài nhiều người, đổi cách xưng hô.""Ồ, vậy…… Thẩm công tử?"Thẩm Thác hơi nhíu mày, "Xa lạ thế? Trước đây sao ta không biết nàng lại giữ ý như vậy."Ngu Ninh á khẩu, thầm trợn trắng mắt.Trước đây, trước đây gì chứ? Năm năm trước nàng vẫn luôn gọi là phu quân, không phải hắn vẫn luôn không thừa nhận sao.Từ sau khi tranh cãi ở nghị sự các hôm nay, nàng càng nhìn Thẩm Thác càng thấy không vừa mắt, giờ phút này một câu cũng không muốn nói với hắn, nhìn một cái cũng thấy phiền.Thẩm Thác cũng không tranh cãi với nàng chuyện xưng hô nữa, kéo cổ tay Ngu Ninh đi vào trong trà quán."Ta muốn về nhà……" Ngu Ninh nhỏ giọng nói."Ngày mai sẽ đưa nàng về, bây giờ đi gặp một người trước."

Người này, không còn là người phu quân có sắc đẹp mà nàng có thể điều khiển, hắn là thiên tử của Đại Nghiệp, người chỉ một câu nói là có thể khiến nàng c.h.ế.t không có chỗ chôn.

Nàng nên nhận rõ thân phận của hai người, người nàng đối mặt là hoàng đế, là bệ hạ.

Khi Thẩm Thác tâm trạng tốt, nàng có thể tùy hứng một chút, nhưng nếu tâm trạng không tốt, cũng có thể tùy ý trách mắng trừng phạt……

Vừa nghĩ ngợi vừa dùng bữa, làm sao có thể nếm được mỹ vị món ngon, Ngu Ninh thở dài, dọn sạch suy nghĩ lung tung trong đầu, chuyên tâm dùng bữa.

"Nương tử, Lương thái giám ở bên ngoài, đưa cho người một bộ y phục." Thải Liên bưng khay tiến vào, mở chiếc váy dài màu đỏ thẫm ra trước mặt Ngu Ninh.

"Nương tử xem, chiếc váy này đẹp quá."

"Rất đẹp. Nhưng hắn đưa váy tới làm gì?"

Thải Liên: "Nói là mời nương tử thay, lát nữa bệ hạ sẽ đưa nương tử xuất cung."

"Xuất cung?" Mắt Ngu Ninh sáng lên, lập tức đứng dậy, cầm váy đi thay sau bình phong.

Thẩm Thác lương tâm trỗi dậy, muốn đưa nàng về nhà rồi. Nhưng nếu là nàng về nhà, vậy tại sao Thẩm Thác cũng phải xuất cung?

Nàng không xứng để thiên tử đích thân đưa tiễn đâu, tổn thọ! Hừ!

Váy rất đẹp, Ngu Ninh rất thích, nhưng nghĩ đến Thẩm Thác, nàng vẫn khinh thường bĩu môi.

Nàng có cốt khí, mới không thích đồ bố thí của Thẩm Thác!

Nửa canh giờ sau, hai người cùng ngồi xe ngựa xuất cung, đi về phía bờ sông phồn hoa của kinh đô.

"Bệ hạ không phải muốn thả thiếp về nhà sao? Sao lại đến đây?" Ngu Ninh đứng bên ngoài một trà lâu hai tầng, nhìn bảng hiệu 'Thiên Đô trà quán', nghi hoặc hỏi: "Bệ hạ muốn dẫn thiếp đi uống trà?"

Thẩm Thác nhìn quanh, nhắc nhở: "Bên ngoài nhiều người, đổi cách xưng hô."

"Ồ, vậy…… Thẩm công tử?"

Thẩm Thác hơi nhíu mày, "Xa lạ thế? Trước đây sao ta không biết nàng lại giữ ý như vậy."

Ngu Ninh á khẩu, thầm trợn trắng mắt.

Trước đây, trước đây gì chứ? Năm năm trước nàng vẫn luôn gọi là phu quân, không phải hắn vẫn luôn không thừa nhận sao.

Từ sau khi tranh cãi ở nghị sự các hôm nay, nàng càng nhìn Thẩm Thác càng thấy không vừa mắt, giờ phút này một câu cũng không muốn nói với hắn, nhìn một cái cũng thấy phiền.

Thẩm Thác cũng không tranh cãi với nàng chuyện xưng hô nữa, kéo cổ tay Ngu Ninh đi vào trong trà quán.

"Ta muốn về nhà……" Ngu Ninh nhỏ giọng nói.

"Ngày mai sẽ đưa nàng về, bây giờ đi gặp một người trước."

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Người này, không còn là người phu quân có sắc đẹp mà nàng có thể điều khiển, hắn là thiên tử của Đại Nghiệp, người chỉ một câu nói là có thể khiến nàng c.h.ế.t không có chỗ chôn.Nàng nên nhận rõ thân phận của hai người, người nàng đối mặt là hoàng đế, là bệ hạ.Khi Thẩm Thác tâm trạng tốt, nàng có thể tùy hứng một chút, nhưng nếu tâm trạng không tốt, cũng có thể tùy ý trách mắng trừng phạt……Vừa nghĩ ngợi vừa dùng bữa, làm sao có thể nếm được mỹ vị món ngon, Ngu Ninh thở dài, dọn sạch suy nghĩ lung tung trong đầu, chuyên tâm dùng bữa."Nương tử, Lương thái giám ở bên ngoài, đưa cho người một bộ y phục." Thải Liên bưng khay tiến vào, mở chiếc váy dài màu đỏ thẫm ra trước mặt Ngu Ninh."Nương tử xem, chiếc váy này đẹp quá.""Rất đẹp. Nhưng hắn đưa váy tới làm gì?"Thải Liên: "Nói là mời nương tử thay, lát nữa bệ hạ sẽ đưa nương tử xuất cung.""Xuất cung?" Mắt Ngu Ninh sáng lên, lập tức đứng dậy, cầm váy đi thay sau bình phong.Thẩm Thác lương tâm trỗi dậy, muốn đưa nàng về nhà rồi. Nhưng nếu là nàng về nhà, vậy tại sao Thẩm Thác cũng phải xuất cung?Nàng không xứng để thiên tử đích thân đưa tiễn đâu, tổn thọ! Hừ!Váy rất đẹp, Ngu Ninh rất thích, nhưng nghĩ đến Thẩm Thác, nàng vẫn khinh thường bĩu môi.Nàng có cốt khí, mới không thích đồ bố thí của Thẩm Thác!Nửa canh giờ sau, hai người cùng ngồi xe ngựa xuất cung, đi về phía bờ sông phồn hoa của kinh đô."Bệ hạ không phải muốn thả thiếp về nhà sao? Sao lại đến đây?" Ngu Ninh đứng bên ngoài một trà lâu hai tầng, nhìn bảng hiệu 'Thiên Đô trà quán', nghi hoặc hỏi: "Bệ hạ muốn dẫn thiếp đi uống trà?"Thẩm Thác nhìn quanh, nhắc nhở: "Bên ngoài nhiều người, đổi cách xưng hô.""Ồ, vậy…… Thẩm công tử?"Thẩm Thác hơi nhíu mày, "Xa lạ thế? Trước đây sao ta không biết nàng lại giữ ý như vậy."Ngu Ninh á khẩu, thầm trợn trắng mắt.Trước đây, trước đây gì chứ? Năm năm trước nàng vẫn luôn gọi là phu quân, không phải hắn vẫn luôn không thừa nhận sao.Từ sau khi tranh cãi ở nghị sự các hôm nay, nàng càng nhìn Thẩm Thác càng thấy không vừa mắt, giờ phút này một câu cũng không muốn nói với hắn, nhìn một cái cũng thấy phiền.Thẩm Thác cũng không tranh cãi với nàng chuyện xưng hô nữa, kéo cổ tay Ngu Ninh đi vào trong trà quán."Ta muốn về nhà……" Ngu Ninh nhỏ giọng nói."Ngày mai sẽ đưa nàng về, bây giờ đi gặp một người trước."

Chương 56