Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…

Chương 71

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Ngu Ninh cũng nghĩ như vậy, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, Lý Vân Cẩm và Lý Vân Thanh đối diện đã liếc mắt ra hiệu cho nhau, sau đó nhanh chóng đi tới, chắn trước mặt Ngu Ninh và Tạ Doanh Xuân.Lý Vân Cẩm: “Bản quận chúa muốn đi vào trong vườn hoa mai, các ngươi đừng đi, đi ra bên ngoài đi, tránh cho lát nữa lại gặp phải, làm phiền mắt bản quận chúa.”So với Lý Vân Cẩm ngang ngược hống hách, Lý Vân Thanh hòa nhã hơn nhiều, khuyên nhủ như quan tâm: “Đường tỷ xưa nay ăn ngay nói thẳng, hai vị nương tử đừng để ý, bá mẫu nhà ta đang ở Quan Tuyết Điện phía trên vườn hoa mai, có trưởng bối ở đó, hai vị nương tử gặp phải nhất định sẽ chơi không thoải mái, khá câu nệ, chi bằng đi xuống phía dưới, vui vẻ tự tại.”Bá mẫu mà Lý Vân Thanh nói chính là Hoa Dương trưởng công chúa, mẹ ruột của Lý Vân Cẩm.Đây là trắng trợn lấy trưởng công chúa ra chèn ép họ, Ngu Ninh và Tạ Doanh Xuân không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nghe ra sự giả tạo của Lý Vân Thanh.Tạ Doanh Xuân liếc nhìn vẻ mặt ngạo mạn của Lý Vân Thanh, hít sâu một hơi đè nén bực tức, nhỏ giọng nói với Ngu Ninh: “Tam tỷ tỷ, chúng ta đi xuống đi, đừng tranh luận với họ, Lý Vân Thanh chắc là nhằm vào muội, nghe nói trưởng công chúa cũng chuẩn bị đưa người vào cung, hẳn là Lý Vân Thanh.”Thiên tử ưu ái Hoa Dương trưởng công chúa, địa vị của nhà họ Lý ở Kinh Đô cũng nhờ đó mà lên cao, Lý Vân Thanh có trưởng công chúa chống lưng, tự tin mười phần, tự nhiên không sợ nhà họ Tạ đang sa sút.Hoa Dương trưởng công chúa và Thái hậu nương nương tuy trên danh nghĩa là mẹ con, nhưng hai người chênh lệch không đến mười tuổi, tình cảm mẹ con không có bao nhiêu, mấy năm gần đây quan hệ giữa nhà họ Lý và nhà họ Tạ ngày càng tệ, tiểu bối hai nhà không gặp nhau cũng là nước lửa không dung.Ngu Ninh: “Bọn họ ỷ đông h.i.ế.p yếu quá đáng, Thái hậu nương nương là cô mẫu của chúng ta, nàng ta dựa vào cái gì mà bắt nạt chúng ta.”Tạ Doanh Xuân thở dài, nhỏ giọng đáp: “Lý Vân Cẩm ngang ngược quen rồi, mấy nha hoàn sau lưng nàng ta thường xuyên theo nàng ta bắt nạt người khác, nghe nói đánh người ta không có dấu vết, lát nữa nếu nàng ta nổi nóng, không chừng chúng ta sẽ bị đánh.”

Ngu Ninh cũng nghĩ như vậy, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, Lý Vân Cẩm và Lý Vân Thanh đối diện đã liếc mắt ra hiệu cho nhau, sau đó nhanh chóng đi tới, chắn trước mặt Ngu Ninh và Tạ Doanh Xuân.

Lý Vân Cẩm: “Bản quận chúa muốn đi vào trong vườn hoa mai, các ngươi đừng đi, đi ra bên ngoài đi, tránh cho lát nữa lại gặp phải, làm phiền mắt bản quận chúa.”

So với Lý Vân Cẩm ngang ngược hống hách, Lý Vân Thanh hòa nhã hơn nhiều, khuyên nhủ như quan tâm: “Đường tỷ xưa nay ăn ngay nói thẳng, hai vị nương tử đừng để ý, bá mẫu nhà ta đang ở Quan Tuyết Điện phía trên vườn hoa mai, có trưởng bối ở đó, hai vị nương tử gặp phải nhất định sẽ chơi không thoải mái, khá câu nệ, chi bằng đi xuống phía dưới, vui vẻ tự tại.”

Bá mẫu mà Lý Vân Thanh nói chính là Hoa Dương trưởng công chúa, mẹ ruột của Lý Vân Cẩm.

Đây là trắng trợn lấy trưởng công chúa ra chèn ép họ, Ngu Ninh và Tạ Doanh Xuân không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nghe ra sự giả tạo của Lý Vân Thanh.

Tạ Doanh Xuân liếc nhìn vẻ mặt ngạo mạn của Lý Vân Thanh, hít sâu một hơi đè nén bực tức, nhỏ giọng nói với Ngu Ninh: “Tam tỷ tỷ, chúng ta đi xuống đi, đừng tranh luận với họ, Lý Vân Thanh chắc là nhằm vào muội, nghe nói trưởng công chúa cũng chuẩn bị đưa người vào cung, hẳn là Lý Vân Thanh.”

Thiên tử ưu ái Hoa Dương trưởng công chúa, địa vị của nhà họ Lý ở Kinh Đô cũng nhờ đó mà lên cao, Lý Vân Thanh có trưởng công chúa chống lưng, tự tin mười phần, tự nhiên không sợ nhà họ Tạ đang sa sút.

Hoa Dương trưởng công chúa và Thái hậu nương nương tuy trên danh nghĩa là mẹ con, nhưng hai người chênh lệch không đến mười tuổi, tình cảm mẹ con không có bao nhiêu, mấy năm gần đây quan hệ giữa nhà họ Lý và nhà họ Tạ ngày càng tệ, tiểu bối hai nhà không gặp nhau cũng là nước lửa không dung.

Ngu Ninh: “Bọn họ ỷ đông h.i.ế.p yếu quá đáng, Thái hậu nương nương là cô mẫu của chúng ta, nàng ta dựa vào cái gì mà bắt nạt chúng ta.”

Tạ Doanh Xuân thở dài, nhỏ giọng đáp: “Lý Vân Cẩm ngang ngược quen rồi, mấy nha hoàn sau lưng nàng ta thường xuyên theo nàng ta bắt nạt người khác, nghe nói đánh người ta không có dấu vết, lát nữa nếu nàng ta nổi nóng, không chừng chúng ta sẽ bị đánh.”

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Ngu Ninh cũng nghĩ như vậy, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, Lý Vân Cẩm và Lý Vân Thanh đối diện đã liếc mắt ra hiệu cho nhau, sau đó nhanh chóng đi tới, chắn trước mặt Ngu Ninh và Tạ Doanh Xuân.Lý Vân Cẩm: “Bản quận chúa muốn đi vào trong vườn hoa mai, các ngươi đừng đi, đi ra bên ngoài đi, tránh cho lát nữa lại gặp phải, làm phiền mắt bản quận chúa.”So với Lý Vân Cẩm ngang ngược hống hách, Lý Vân Thanh hòa nhã hơn nhiều, khuyên nhủ như quan tâm: “Đường tỷ xưa nay ăn ngay nói thẳng, hai vị nương tử đừng để ý, bá mẫu nhà ta đang ở Quan Tuyết Điện phía trên vườn hoa mai, có trưởng bối ở đó, hai vị nương tử gặp phải nhất định sẽ chơi không thoải mái, khá câu nệ, chi bằng đi xuống phía dưới, vui vẻ tự tại.”Bá mẫu mà Lý Vân Thanh nói chính là Hoa Dương trưởng công chúa, mẹ ruột của Lý Vân Cẩm.Đây là trắng trợn lấy trưởng công chúa ra chèn ép họ, Ngu Ninh và Tạ Doanh Xuân không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nghe ra sự giả tạo của Lý Vân Thanh.Tạ Doanh Xuân liếc nhìn vẻ mặt ngạo mạn của Lý Vân Thanh, hít sâu một hơi đè nén bực tức, nhỏ giọng nói với Ngu Ninh: “Tam tỷ tỷ, chúng ta đi xuống đi, đừng tranh luận với họ, Lý Vân Thanh chắc là nhằm vào muội, nghe nói trưởng công chúa cũng chuẩn bị đưa người vào cung, hẳn là Lý Vân Thanh.”Thiên tử ưu ái Hoa Dương trưởng công chúa, địa vị của nhà họ Lý ở Kinh Đô cũng nhờ đó mà lên cao, Lý Vân Thanh có trưởng công chúa chống lưng, tự tin mười phần, tự nhiên không sợ nhà họ Tạ đang sa sút.Hoa Dương trưởng công chúa và Thái hậu nương nương tuy trên danh nghĩa là mẹ con, nhưng hai người chênh lệch không đến mười tuổi, tình cảm mẹ con không có bao nhiêu, mấy năm gần đây quan hệ giữa nhà họ Lý và nhà họ Tạ ngày càng tệ, tiểu bối hai nhà không gặp nhau cũng là nước lửa không dung.Ngu Ninh: “Bọn họ ỷ đông h.i.ế.p yếu quá đáng, Thái hậu nương nương là cô mẫu của chúng ta, nàng ta dựa vào cái gì mà bắt nạt chúng ta.”Tạ Doanh Xuân thở dài, nhỏ giọng đáp: “Lý Vân Cẩm ngang ngược quen rồi, mấy nha hoàn sau lưng nàng ta thường xuyên theo nàng ta bắt nạt người khác, nghe nói đánh người ta không có dấu vết, lát nữa nếu nàng ta nổi nóng, không chừng chúng ta sẽ bị đánh.”

Chương 71