Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…

Chương 72

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… “Cái gì? Còn có thể động thủ? Động thủ thì hay, cái này ta giỏi.”Hai tỷ muội thì thầm to nhỏ, sau đó Ngu Ninh nắm tay Tạ Doanh Xuân, quay đầu cười với Lý Vân Cẩm, ưỡn thẳng lưng, mỉm cười mở miệng.“Minh Nguyệt quận chúa có dòng m.á.u hoàng tộc, thân phận cao quý, tự nhiên cũng hiểu biết pháp luật. Vườn hoa mai không phải của một mình ngươi, chúng ta đường ai nấy đi, đừng nói là quận chúa, cho dù là công chúa, cũng không có lý nào tùy tiện bắt nạt con gái nhà thế gia.Hơn nữa trưởng công chúa ở đây, chúng ta đều là tiểu bối, đi bái kiến là lễ nghĩa, gặp nhau mà bỏ đi là thất lễ! Minh Nguyệt quận chúa và Lý nhị nương tử đều là cháu gái ruột của Lý thái phó, chắc sẽ không không hiểu những đạo lý đơn giản này, sinh ra trong gia đình thư hương, sao có thể là bao cỏ, quận chúa nói có đúng không?”Lý Vân Cẩm tức giận, đúng là nàng ta đanh đá, tùy hứng, thích bắt nạt người khác, nhưng nàng ta là quận chúa, mẹ nàng ta là trưởng công chúa, dù có bắt nạt thì ai làm gì được nàng ta.Còn cái cô Tạ Tam nương tử này chẳng qua chỉ là một quả phụ từ nơi thâm sơn cùng cốc được đón về, tầm nhìn hạn hẹp, kiến thức nông cạn, phỏng chừng còn chẳng biết quận chúa là cái gì, vậy mà dám giữa thanh thiên bạch nhật cãi lại nàng ta?Lý Vân Cẩm sa sầm mặt, đưa mắt ra hiệu cho đám nha hoàn sau lưng.Đám nha hoàn nhận được lệnh của quận chúa, lập tức tiến về phía Ngu Ninh.Nơi này không một bóng người, bên nàng ta có tám người, mà đối phương chỉ có sáu, ỷ đông h.i.ế.p yếu, đây là chuyện mà Lý Vân Cẩm thường làm.Lý Vân Cẩm ngứa mắt ai, chỉ cần có thể động thủ, sẽ ngay lập tức sai đám nha hoàn dạy cho kẻ đó một bài học, nàng ta thân phận cao quý, những thế gia chịu thiệt thòi kia cũng sẽ không vì chút chuyện cãi vã nhỏ nhặt của con gái mà tìm tới cửa đòi công bằng.

“Cái gì? Còn có thể động thủ? Động thủ thì hay, cái này ta giỏi.”

Hai tỷ muội thì thầm to nhỏ, sau đó Ngu Ninh nắm tay Tạ Doanh Xuân, quay đầu cười với Lý Vân Cẩm, ưỡn thẳng lưng, mỉm cười mở miệng.

“Minh Nguyệt quận chúa có dòng m.á.u hoàng tộc, thân phận cao quý, tự nhiên cũng hiểu biết pháp luật. Vườn hoa mai không phải của một mình ngươi, chúng ta đường ai nấy đi, đừng nói là quận chúa, cho dù là công chúa, cũng không có lý nào tùy tiện bắt nạt con gái nhà thế gia.

Hơn nữa trưởng công chúa ở đây, chúng ta đều là tiểu bối, đi bái kiến là lễ nghĩa, gặp nhau mà bỏ đi là thất lễ! Minh Nguyệt quận chúa và Lý nhị nương tử đều là cháu gái ruột của Lý thái phó, chắc sẽ không không hiểu những đạo lý đơn giản này, sinh ra trong gia đình thư hương, sao có thể là bao cỏ, quận chúa nói có đúng không?”

Lý Vân Cẩm tức giận, đúng là nàng ta đanh đá, tùy hứng, thích bắt nạt người khác, nhưng nàng ta là quận chúa, mẹ nàng ta là trưởng công chúa, dù có bắt nạt thì ai làm gì được nàng ta.

Còn cái cô Tạ Tam nương tử này chẳng qua chỉ là một quả phụ từ nơi thâm sơn cùng cốc được đón về, tầm nhìn hạn hẹp, kiến thức nông cạn, phỏng chừng còn chẳng biết quận chúa là cái gì, vậy mà dám giữa thanh thiên bạch nhật cãi lại nàng ta?

Lý Vân Cẩm sa sầm mặt, đưa mắt ra hiệu cho đám nha hoàn sau lưng.

Đám nha hoàn nhận được lệnh của quận chúa, lập tức tiến về phía Ngu Ninh.

Nơi này không một bóng người, bên nàng ta có tám người, mà đối phương chỉ có sáu, ỷ đông h.i.ế.p yếu, đây là chuyện mà Lý Vân Cẩm thường làm.

Lý Vân Cẩm ngứa mắt ai, chỉ cần có thể động thủ, sẽ ngay lập tức sai đám nha hoàn dạy cho kẻ đó một bài học, nàng ta thân phận cao quý, những thế gia chịu thiệt thòi kia cũng sẽ không vì chút chuyện cãi vã nhỏ nhặt của con gái mà tìm tới cửa đòi công bằng.

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… “Cái gì? Còn có thể động thủ? Động thủ thì hay, cái này ta giỏi.”Hai tỷ muội thì thầm to nhỏ, sau đó Ngu Ninh nắm tay Tạ Doanh Xuân, quay đầu cười với Lý Vân Cẩm, ưỡn thẳng lưng, mỉm cười mở miệng.“Minh Nguyệt quận chúa có dòng m.á.u hoàng tộc, thân phận cao quý, tự nhiên cũng hiểu biết pháp luật. Vườn hoa mai không phải của một mình ngươi, chúng ta đường ai nấy đi, đừng nói là quận chúa, cho dù là công chúa, cũng không có lý nào tùy tiện bắt nạt con gái nhà thế gia.Hơn nữa trưởng công chúa ở đây, chúng ta đều là tiểu bối, đi bái kiến là lễ nghĩa, gặp nhau mà bỏ đi là thất lễ! Minh Nguyệt quận chúa và Lý nhị nương tử đều là cháu gái ruột của Lý thái phó, chắc sẽ không không hiểu những đạo lý đơn giản này, sinh ra trong gia đình thư hương, sao có thể là bao cỏ, quận chúa nói có đúng không?”Lý Vân Cẩm tức giận, đúng là nàng ta đanh đá, tùy hứng, thích bắt nạt người khác, nhưng nàng ta là quận chúa, mẹ nàng ta là trưởng công chúa, dù có bắt nạt thì ai làm gì được nàng ta.Còn cái cô Tạ Tam nương tử này chẳng qua chỉ là một quả phụ từ nơi thâm sơn cùng cốc được đón về, tầm nhìn hạn hẹp, kiến thức nông cạn, phỏng chừng còn chẳng biết quận chúa là cái gì, vậy mà dám giữa thanh thiên bạch nhật cãi lại nàng ta?Lý Vân Cẩm sa sầm mặt, đưa mắt ra hiệu cho đám nha hoàn sau lưng.Đám nha hoàn nhận được lệnh của quận chúa, lập tức tiến về phía Ngu Ninh.Nơi này không một bóng người, bên nàng ta có tám người, mà đối phương chỉ có sáu, ỷ đông h.i.ế.p yếu, đây là chuyện mà Lý Vân Cẩm thường làm.Lý Vân Cẩm ngứa mắt ai, chỉ cần có thể động thủ, sẽ ngay lập tức sai đám nha hoàn dạy cho kẻ đó một bài học, nàng ta thân phận cao quý, những thế gia chịu thiệt thòi kia cũng sẽ không vì chút chuyện cãi vã nhỏ nhặt của con gái mà tìm tới cửa đòi công bằng.

Chương 72