Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…

Chương 74

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… "Còn do do dự dự cái gì, mau kéo mấy vị nương tử ra!"Đám nha hoàn bà tử kéo tới kéo lui, mãi vẫn chưa tách được mấy người đang đánh nhau ra, thấy thiên tử lộ vẻ không vui, khẽ nhíu mày, Hoa Dương trưởng công chúa vội vàng thúc giục đám người hầu mau tới can ngăn.Nhưng đây là lần *****ên Lý Vân Cẩm chịu thiệt, tức giận đến mất lý trí, nha hoàn căn bản khuyên không được, nhe nanh múa vuốt muốn túm tóc Ngu Ninh, nhưng Ngu Ninh né rất nhanh, lần nào nàng ta cũng vồ hụt, không chiếm được chút lợi lộc nào."A a a a! Tạ Thần Duyệt! Mày chỉ là một quả phụ đã c.h.ế.t chồng, một con nhà quê man rợ, cũng dám chống đối lại bản quận chúa, ta phải g.i.ế.c c.h.ế.t mày!" Lý Vân Cẩm vừa gào vừa chỉ huy đám nha hoàn bên cạnh, "Còn ngây ra đó làm gì, mau lên cho ta."Tạ Doanh Xuân kéo Ngu Ninh lui về sau, ý bảo Ngu Ninh nhìn lên phía trên, ghé sát vào tai nàng khẽ nói: "Tam tỷ đừng đánh nữa, tỷ mau khóc đi, giả vờ đáng thương, trưởng công chúa và bệ hạ đang đi về phía này rồi.""Bệ hạ?" Ngu Ninh vội vàng liếc mắt nhìn lên phía trên vườn mai, cạn lời đảo mắt, "Sao hắn lại ở đây!?"Đi đâu cũng gặp phải Thẩm Thác, đúng là nghiệt duyên mà."Tam tỷ cẩn thận lời nói!" Tạ Doanh Xuân giật mình, vội vàng đưa tay bịt miệng Ngu Ninh, "Đó là bệ hạ, không thể nói như vậy, người sắp tới rồi, đừng để người khác nghe thấy những lời này."Ngu Ninh gật đầu, giật giật tóc mình, hô to cứu mạng, "Cứu mạng, Minh Nguyệt quận chúa g.i.ế.c người, mau mau mau, mau đi ngăn nàng ta lại, nàng ta muốn tới bóp c.h.ế.t ta!"Tạ Doanh Xuân hùa theo, mang theo tiếng khóc nức nở lên án, "Hai tỷ muội chúng ta tuy thân phận không cao quý bằng quận chúa, không phải dòng dõi hoàng tộc, nhưng cũng xuất thân thế gia, tổ tiên mấy đời làm quan, lập công lớn, vì Đại Nghiệp mà lập được công lao hiển hách.Hôm nay quận chúa ỷ vào thân phận mà bắt nạt hai tỷ muội chúng ta, buông lời sỉ nhục, sai người hầu động thủ lôi kéo, thậm chí còn lớn tiếng dọa g.i.ế.c chúng ta, xin hỏi quận chúa, xin hỏi Lý tiểu thư, hai vị đều là đích tôn nữ của Lý thái phó, lại ngang ngược làm càn như vậy, không coi các thế gia trong kinh ra gì, Lý thái phó ở nhà dạy dỗ hậu duệ như vậy sao? Dạy các người giẫm đạp tất cả các thế gia huân quý dưới chân, không coi ai ra gì?"Lời này vừa thốt ra, sắc mặt trưởng công chúa lập tức sa sầm, mồ hôi lạnh túa ra.Nhưng nàng ta lại không thể trách mắng hai tiểu nương tử của Tạ gia, hoàng đế Đại Nghiệp đang đứng ngay bên cạnh nghe, lúc này nàng ta mà tức giận thay Lý gia phản bác, chẳng phải sẽ chứng thực chuyện Lý gia ngang ngược hống hách không coi ai ra gì hay sao."Bệ hạ... Các tiểu nương tử còn nhỏ, đánh nhau cũng là chuyện bình thường, ở đây ầm ĩ, sợ làm phiền bệ hạ, không bằng bệ hạ dời bước vào trong chùa trước, giao chuyện nhỏ này cho thần thiếp xử lý."Thẩm Thác liếc Hoa Dương trưởng công chúa, nhàn nhạt nói: "Kẻ lớn tiếng đòi g.i.ế.c người kia, chính là con gái của hoàng tỷ phải không."Lần này Hoa Dương trưởng công chúa đến cười gượng cũng không cười nổi, vẻ mặt cứng đờ, không biết phải đáp lại thế nào.Nàng ta không đoán được suy nghĩ của hoàng đế, tuy là chị em ruột, nhưng khác mẹ, lại cách nhau hơn mười tuổi, tình cảm chị em nhạt nhòa, người đời đều nói thiên tử kính trọng trưởng công chúa, yêu thương hết mực, nhưng tình hình thực tế thế nào trưởng công chúa tự mình hiểu rõ.Nếu không phải để cân bằng thế lực triều đình, Thẩm Thác đã chẳng nương tay với nàng ta và Lý gia.

"Còn do do dự dự cái gì, mau kéo mấy vị nương tử ra!"

Đám nha hoàn bà tử kéo tới kéo lui, mãi vẫn chưa tách được mấy người đang đánh nhau ra, thấy thiên tử lộ vẻ không vui, khẽ nhíu mày, Hoa Dương trưởng công chúa vội vàng thúc giục đám người hầu mau tới can ngăn.

Nhưng đây là lần *****ên Lý Vân Cẩm chịu thiệt, tức giận đến mất lý trí, nha hoàn căn bản khuyên không được, nhe nanh múa vuốt muốn túm tóc Ngu Ninh, nhưng Ngu Ninh né rất nhanh, lần nào nàng ta cũng vồ hụt, không chiếm được chút lợi lộc nào.

"A a a a! Tạ Thần Duyệt! Mày chỉ là một quả phụ đã c.h.ế.t chồng, một con nhà quê man rợ, cũng dám chống đối lại bản quận chúa, ta phải g.i.ế.c c.h.ế.t mày!" Lý Vân Cẩm vừa gào vừa chỉ huy đám nha hoàn bên cạnh, "Còn ngây ra đó làm gì, mau lên cho ta."

Tạ Doanh Xuân kéo Ngu Ninh lui về sau, ý bảo Ngu Ninh nhìn lên phía trên, ghé sát vào tai nàng khẽ nói: "Tam tỷ đừng đánh nữa, tỷ mau khóc đi, giả vờ đáng thương, trưởng công chúa và bệ hạ đang đi về phía này rồi."

"Bệ hạ?" Ngu Ninh vội vàng liếc mắt nhìn lên phía trên vườn mai, cạn lời đảo mắt, "Sao hắn lại ở đây!?"

Đi đâu cũng gặp phải Thẩm Thác, đúng là nghiệt duyên mà.

"Tam tỷ cẩn thận lời nói!" Tạ Doanh Xuân giật mình, vội vàng đưa tay bịt miệng Ngu Ninh, "Đó là bệ hạ, không thể nói như vậy, người sắp tới rồi, đừng để người khác nghe thấy những lời này."

Ngu Ninh gật đầu, giật giật tóc mình, hô to cứu mạng, "Cứu mạng, Minh Nguyệt quận chúa g.i.ế.c người, mau mau mau, mau đi ngăn nàng ta lại, nàng ta muốn tới bóp c.h.ế.t ta!"

Tạ Doanh Xuân hùa theo, mang theo tiếng khóc nức nở lên án, "Hai tỷ muội chúng ta tuy thân phận không cao quý bằng quận chúa, không phải dòng dõi hoàng tộc, nhưng cũng xuất thân thế gia, tổ tiên mấy đời làm quan, lập công lớn, vì Đại Nghiệp mà lập được công lao hiển hách.

Hôm nay quận chúa ỷ vào thân phận mà bắt nạt hai tỷ muội chúng ta, buông lời sỉ nhục, sai người hầu động thủ lôi kéo, thậm chí còn lớn tiếng dọa g.i.ế.c chúng ta, xin hỏi quận chúa, xin hỏi Lý tiểu thư, hai vị đều là đích tôn nữ của Lý thái phó, lại ngang ngược làm càn như vậy, không coi các thế gia trong kinh ra gì, Lý thái phó ở nhà dạy dỗ hậu duệ như vậy sao? Dạy các người giẫm đạp tất cả các thế gia huân quý dưới chân, không coi ai ra gì?"

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt trưởng công chúa lập tức sa sầm, mồ hôi lạnh túa ra.

Nhưng nàng ta lại không thể trách mắng hai tiểu nương tử của Tạ gia, hoàng đế Đại Nghiệp đang đứng ngay bên cạnh nghe, lúc này nàng ta mà tức giận thay Lý gia phản bác, chẳng phải sẽ chứng thực chuyện Lý gia ngang ngược hống hách không coi ai ra gì hay sao.

"Bệ hạ... Các tiểu nương tử còn nhỏ, đánh nhau cũng là chuyện bình thường, ở đây ầm ĩ, sợ làm phiền bệ hạ, không bằng bệ hạ dời bước vào trong chùa trước, giao chuyện nhỏ này cho thần thiếp xử lý."

Thẩm Thác liếc Hoa Dương trưởng công chúa, nhàn nhạt nói: "Kẻ lớn tiếng đòi g.i.ế.c người kia, chính là con gái của hoàng tỷ phải không."

Lần này Hoa Dương trưởng công chúa đến cười gượng cũng không cười nổi, vẻ mặt cứng đờ, không biết phải đáp lại thế nào.

Nàng ta không đoán được suy nghĩ của hoàng đế, tuy là chị em ruột, nhưng khác mẹ, lại cách nhau hơn mười tuổi, tình cảm chị em nhạt nhòa, người đời đều nói thiên tử kính trọng trưởng công chúa, yêu thương hết mực, nhưng tình hình thực tế thế nào trưởng công chúa tự mình hiểu rõ.

Nếu không phải để cân bằng thế lực triều đình, Thẩm Thác đã chẳng nương tay với nàng ta và Lý gia.

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… "Còn do do dự dự cái gì, mau kéo mấy vị nương tử ra!"Đám nha hoàn bà tử kéo tới kéo lui, mãi vẫn chưa tách được mấy người đang đánh nhau ra, thấy thiên tử lộ vẻ không vui, khẽ nhíu mày, Hoa Dương trưởng công chúa vội vàng thúc giục đám người hầu mau tới can ngăn.Nhưng đây là lần *****ên Lý Vân Cẩm chịu thiệt, tức giận đến mất lý trí, nha hoàn căn bản khuyên không được, nhe nanh múa vuốt muốn túm tóc Ngu Ninh, nhưng Ngu Ninh né rất nhanh, lần nào nàng ta cũng vồ hụt, không chiếm được chút lợi lộc nào."A a a a! Tạ Thần Duyệt! Mày chỉ là một quả phụ đã c.h.ế.t chồng, một con nhà quê man rợ, cũng dám chống đối lại bản quận chúa, ta phải g.i.ế.c c.h.ế.t mày!" Lý Vân Cẩm vừa gào vừa chỉ huy đám nha hoàn bên cạnh, "Còn ngây ra đó làm gì, mau lên cho ta."Tạ Doanh Xuân kéo Ngu Ninh lui về sau, ý bảo Ngu Ninh nhìn lên phía trên, ghé sát vào tai nàng khẽ nói: "Tam tỷ đừng đánh nữa, tỷ mau khóc đi, giả vờ đáng thương, trưởng công chúa và bệ hạ đang đi về phía này rồi.""Bệ hạ?" Ngu Ninh vội vàng liếc mắt nhìn lên phía trên vườn mai, cạn lời đảo mắt, "Sao hắn lại ở đây!?"Đi đâu cũng gặp phải Thẩm Thác, đúng là nghiệt duyên mà."Tam tỷ cẩn thận lời nói!" Tạ Doanh Xuân giật mình, vội vàng đưa tay bịt miệng Ngu Ninh, "Đó là bệ hạ, không thể nói như vậy, người sắp tới rồi, đừng để người khác nghe thấy những lời này."Ngu Ninh gật đầu, giật giật tóc mình, hô to cứu mạng, "Cứu mạng, Minh Nguyệt quận chúa g.i.ế.c người, mau mau mau, mau đi ngăn nàng ta lại, nàng ta muốn tới bóp c.h.ế.t ta!"Tạ Doanh Xuân hùa theo, mang theo tiếng khóc nức nở lên án, "Hai tỷ muội chúng ta tuy thân phận không cao quý bằng quận chúa, không phải dòng dõi hoàng tộc, nhưng cũng xuất thân thế gia, tổ tiên mấy đời làm quan, lập công lớn, vì Đại Nghiệp mà lập được công lao hiển hách.Hôm nay quận chúa ỷ vào thân phận mà bắt nạt hai tỷ muội chúng ta, buông lời sỉ nhục, sai người hầu động thủ lôi kéo, thậm chí còn lớn tiếng dọa g.i.ế.c chúng ta, xin hỏi quận chúa, xin hỏi Lý tiểu thư, hai vị đều là đích tôn nữ của Lý thái phó, lại ngang ngược làm càn như vậy, không coi các thế gia trong kinh ra gì, Lý thái phó ở nhà dạy dỗ hậu duệ như vậy sao? Dạy các người giẫm đạp tất cả các thế gia huân quý dưới chân, không coi ai ra gì?"Lời này vừa thốt ra, sắc mặt trưởng công chúa lập tức sa sầm, mồ hôi lạnh túa ra.Nhưng nàng ta lại không thể trách mắng hai tiểu nương tử của Tạ gia, hoàng đế Đại Nghiệp đang đứng ngay bên cạnh nghe, lúc này nàng ta mà tức giận thay Lý gia phản bác, chẳng phải sẽ chứng thực chuyện Lý gia ngang ngược hống hách không coi ai ra gì hay sao."Bệ hạ... Các tiểu nương tử còn nhỏ, đánh nhau cũng là chuyện bình thường, ở đây ầm ĩ, sợ làm phiền bệ hạ, không bằng bệ hạ dời bước vào trong chùa trước, giao chuyện nhỏ này cho thần thiếp xử lý."Thẩm Thác liếc Hoa Dương trưởng công chúa, nhàn nhạt nói: "Kẻ lớn tiếng đòi g.i.ế.c người kia, chính là con gái của hoàng tỷ phải không."Lần này Hoa Dương trưởng công chúa đến cười gượng cũng không cười nổi, vẻ mặt cứng đờ, không biết phải đáp lại thế nào.Nàng ta không đoán được suy nghĩ của hoàng đế, tuy là chị em ruột, nhưng khác mẹ, lại cách nhau hơn mười tuổi, tình cảm chị em nhạt nhòa, người đời đều nói thiên tử kính trọng trưởng công chúa, yêu thương hết mực, nhưng tình hình thực tế thế nào trưởng công chúa tự mình hiểu rõ.Nếu không phải để cân bằng thế lực triều đình, Thẩm Thác đã chẳng nương tay với nàng ta và Lý gia.

Chương 74