Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…
Chương 91
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… "Năm đó, nếu không phải ta sơ suất, ham chơi đùa, thì cũng sẽ không làm lạc mất tiểu muội, sai lầm lớn như vậy, ta dù có dùng tính mạng tạ tội cũng không hết, nếu không phải là ta, tiểu muội cũng sẽ không lưu lạc nhiều năm như vậy."Khi đó Tạ Ngộ Cẩn cũng chỉ là một đứa trẻ, trong lúc đi chơi đèn lồng vào ngày Nguyên Tiêu, hắn đã bỏ rơi đám tôi tớ, nắm tay tiểu muội chen vào đám gánh hát, kết quả hai huynh muội bị đám đông tách ra, vì chuyện này, hắn đã áy náy nhiều năm.Sau khi con gái mất tích, Hoắc thị đau lòng tột độ, vì con trai trưởng từ nhỏ đã do Nguyễn lão phu nhân nuôi dưỡng, hai mẹ con vốn không thân thiết, như vậy lại càng trở nên xa cách, khoảng thời gian con gái vừa mới mất tích, Hoắc thị thậm chí còn hận Tạ Ngộ Cẩn, không chịu gặp mặt con trai ruột.Nguyễn lão phu nhân vốn đã thiên vị cháu trai trưởng, không thích Hoắc thị và con gái do trưởng phòng sinh ra, thấy Hoắc thị vì một nha đầu mà lạnh nhạt với trưởng tôn như vậy, lại càng thêm chướng mắt Hoắc thị, quan hệ mẹ chồng nàng dâu trở nên xấu đi, đây cũng là nguyên nhân khiến Nguyễn lão phu nhân không vừa mắt Ngu Ninh sau khi nàng trở về.Nói cho cùng, đều là do thiên vị cháu trai trưởng, trong lòng Nguyễn lão phu nhân, mười đứa cháu gái cũng không bằng một đứa cháu trai.May thay Tạ Ngộ Cẩn không nghĩ như vậy, sau khi lớn lên dần dần xa cách tổ mẫu, từ từ hóa giải ngăn cách trong lòng Hoắc thị, trong việc tìm lại Ngu Ninh, Tạ Ngộ Cẩn cũng tốn không ít công sức, sau khi hắn có nhân mạch trong triều, vẫn luôn nhờ người tìm kiếm manh mối, cuối cùng đầu năm nay đã tìm được Ngu Ninh trở về, bù đắp sai lầm lớn."Thì ra là vậy." Ngu Ninh không để ý lắc đầu, "Khi đó huynh trưởng còn nhỏ, sao có thể trách huynh được, hơn nữa mấy năm nay ta sống bên ngoài rất tốt, chưa từng chịu khổ, huynh trưởng không cần tự trách, những chuyện kia đều qua rồi."Trong nhà nói chuyện rất lâu, mãi đến khi trời tối, dùng xong tiệc tẩy trần, mọi người mới tản đi.
"Năm đó, nếu không phải ta sơ suất, ham chơi đùa, thì cũng sẽ không làm lạc mất tiểu muội, sai lầm lớn như vậy, ta dù có dùng tính mạng tạ tội cũng không hết, nếu không phải là ta, tiểu muội cũng sẽ không lưu lạc nhiều năm như vậy."
Khi đó Tạ Ngộ Cẩn cũng chỉ là một đứa trẻ, trong lúc đi chơi đèn lồng vào ngày Nguyên Tiêu, hắn đã bỏ rơi đám tôi tớ, nắm tay tiểu muội chen vào đám gánh hát, kết quả hai huynh muội bị đám đông tách ra, vì chuyện này, hắn đã áy náy nhiều năm.
Sau khi con gái mất tích, Hoắc thị đau lòng tột độ, vì con trai trưởng từ nhỏ đã do Nguyễn lão phu nhân nuôi dưỡng, hai mẹ con vốn không thân thiết, như vậy lại càng trở nên xa cách, khoảng thời gian con gái vừa mới mất tích, Hoắc thị thậm chí còn hận Tạ Ngộ Cẩn, không chịu gặp mặt con trai ruột.
Nguyễn lão phu nhân vốn đã thiên vị cháu trai trưởng, không thích Hoắc thị và con gái do trưởng phòng sinh ra, thấy Hoắc thị vì một nha đầu mà lạnh nhạt với trưởng tôn như vậy, lại càng thêm chướng mắt Hoắc thị, quan hệ mẹ chồng nàng dâu trở nên xấu đi, đây cũng là nguyên nhân khiến Nguyễn lão phu nhân không vừa mắt Ngu Ninh sau khi nàng trở về.
Nói cho cùng, đều là do thiên vị cháu trai trưởng, trong lòng Nguyễn lão phu nhân, mười đứa cháu gái cũng không bằng một đứa cháu trai.
May thay Tạ Ngộ Cẩn không nghĩ như vậy, sau khi lớn lên dần dần xa cách tổ mẫu, từ từ hóa giải ngăn cách trong lòng Hoắc thị, trong việc tìm lại Ngu Ninh, Tạ Ngộ Cẩn cũng tốn không ít công sức, sau khi hắn có nhân mạch trong triều, vẫn luôn nhờ người tìm kiếm manh mối, cuối cùng đầu năm nay đã tìm được Ngu Ninh trở về, bù đắp sai lầm lớn.
"Thì ra là vậy." Ngu Ninh không để ý lắc đầu, "Khi đó huynh trưởng còn nhỏ, sao có thể trách huynh được, hơn nữa mấy năm nay ta sống bên ngoài rất tốt, chưa từng chịu khổ, huynh trưởng không cần tự trách, những chuyện kia đều qua rồi."
Trong nhà nói chuyện rất lâu, mãi đến khi trời tối, dùng xong tiệc tẩy trần, mọi người mới tản đi.
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… "Năm đó, nếu không phải ta sơ suất, ham chơi đùa, thì cũng sẽ không làm lạc mất tiểu muội, sai lầm lớn như vậy, ta dù có dùng tính mạng tạ tội cũng không hết, nếu không phải là ta, tiểu muội cũng sẽ không lưu lạc nhiều năm như vậy."Khi đó Tạ Ngộ Cẩn cũng chỉ là một đứa trẻ, trong lúc đi chơi đèn lồng vào ngày Nguyên Tiêu, hắn đã bỏ rơi đám tôi tớ, nắm tay tiểu muội chen vào đám gánh hát, kết quả hai huynh muội bị đám đông tách ra, vì chuyện này, hắn đã áy náy nhiều năm.Sau khi con gái mất tích, Hoắc thị đau lòng tột độ, vì con trai trưởng từ nhỏ đã do Nguyễn lão phu nhân nuôi dưỡng, hai mẹ con vốn không thân thiết, như vậy lại càng trở nên xa cách, khoảng thời gian con gái vừa mới mất tích, Hoắc thị thậm chí còn hận Tạ Ngộ Cẩn, không chịu gặp mặt con trai ruột.Nguyễn lão phu nhân vốn đã thiên vị cháu trai trưởng, không thích Hoắc thị và con gái do trưởng phòng sinh ra, thấy Hoắc thị vì một nha đầu mà lạnh nhạt với trưởng tôn như vậy, lại càng thêm chướng mắt Hoắc thị, quan hệ mẹ chồng nàng dâu trở nên xấu đi, đây cũng là nguyên nhân khiến Nguyễn lão phu nhân không vừa mắt Ngu Ninh sau khi nàng trở về.Nói cho cùng, đều là do thiên vị cháu trai trưởng, trong lòng Nguyễn lão phu nhân, mười đứa cháu gái cũng không bằng một đứa cháu trai.May thay Tạ Ngộ Cẩn không nghĩ như vậy, sau khi lớn lên dần dần xa cách tổ mẫu, từ từ hóa giải ngăn cách trong lòng Hoắc thị, trong việc tìm lại Ngu Ninh, Tạ Ngộ Cẩn cũng tốn không ít công sức, sau khi hắn có nhân mạch trong triều, vẫn luôn nhờ người tìm kiếm manh mối, cuối cùng đầu năm nay đã tìm được Ngu Ninh trở về, bù đắp sai lầm lớn."Thì ra là vậy." Ngu Ninh không để ý lắc đầu, "Khi đó huynh trưởng còn nhỏ, sao có thể trách huynh được, hơn nữa mấy năm nay ta sống bên ngoài rất tốt, chưa từng chịu khổ, huynh trưởng không cần tự trách, những chuyện kia đều qua rồi."Trong nhà nói chuyện rất lâu, mãi đến khi trời tối, dùng xong tiệc tẩy trần, mọi người mới tản đi.