Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…
Chương 98
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Nàng cũng không muốn buổi tối đi ra ngoài, nhưng ban ngày gặp mặt càng không được, Doanh Xuân không muốn cả đời ở trong hoàng cung, nàng cũng không muốn.Cho nên chỉ có thể tạm thời duy trì, toàn xem Thẩm Thác khi nào chán, đến lúc đó nàng liền tự do.Ban đêm, trong thiên điện tắt đèn, đợi Tạ Doanh Xuân và Tiểu Bảo đều ngủ say, Ngu Ninh lặng lẽ đi ra khỏi giường, rón ra rón rén khoác y phục, lặng lẽ đi ra ngoài.Đột nhiên, một bàn tay nhỏ kéo góc váy nàng, Ngu Ninh kinh hồn bạt vía quay đầu, mới phát hiện là Tiểu Bảo ở phía sau.“Ngoan của ta ơi, sao con lại tỉnh, ngoan nào Tiểu Bảo, mau mau đi ngủ.” Ngu Ninh sợ đánh thức Tạ Doanh Xuân, thanh âm đè cực thấp.“A nương, có phải người sắp đi tìm hoàng đế thúc thúc không?” Ngu Ninh vội vàng bịt miệng Ngu Tiểu Bảo, “Suỵt, nhỏ tiếng thôi.” Ngu Tiểu Bảo giãy giụa khỏi tay mẹ, đôi mắt to lấp lánh đầy phấn khích, “Mang Tiểu Bảo theo với, Tiểu Bảo cũng muốn lén lút đi! Vui lắm!” Ngu Ninh: “…” “Hoàng đế thúc thúc gì chứ, a nương không biết con đang nói gì, Tiểu Bảo mau đi ngủ đi, ta chỉ là dậy đi vệ sinh thôi.” “A nương nói dối, hai lần trước người ra ngoài vào ban đêm, lúc về trên người đều có mùi của hoàng đế thúc thúc! A nương đã nói trẻ con không được nói dối, vậy a nương cũng thế, người không thể lừa Tiểu Bảo, con cũng muốn đi!” Ngu Tiểu Bảo có một cái mũi rất thính, có thể phân biệt mùi của từng người, mùi của hoàng đế thúc thúc đặc biệt rõ ràng, nên bé nhớ rất kỹ. Lần *****ên ngửi thấy mùi này từ a nương, bé đã nghi ngờ, sau đó mấy đêm đều cố ý giả vờ ngủ, quả nhiên phát hiện a nương sẽ ra ngoài vào ban đêm. “Được rồi, được rồi, ta xin con đấy, con đừng ồn ào nữa.” Ngu Ninh dở khóc dở cười, bất đắc dĩ gật đầu: “Được, ta dẫn con theo, nhưng con phải nghe lời, ra ngoài không được la hét ầm ĩ nữa.”
Nàng cũng không muốn buổi tối đi ra ngoài, nhưng ban ngày gặp mặt càng không được, Doanh Xuân không muốn cả đời ở trong hoàng cung, nàng cũng không muốn.
Cho nên chỉ có thể tạm thời duy trì, toàn xem Thẩm Thác khi nào chán, đến lúc đó nàng liền tự do.
Ban đêm, trong thiên điện tắt đèn, đợi Tạ Doanh Xuân và Tiểu Bảo đều ngủ say, Ngu Ninh lặng lẽ đi ra khỏi giường, rón ra rón rén khoác y phục, lặng lẽ đi ra ngoài.
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ kéo góc váy nàng, Ngu Ninh kinh hồn bạt vía quay đầu, mới phát hiện là Tiểu Bảo ở phía sau.
“Ngoan của ta ơi, sao con lại tỉnh, ngoan nào Tiểu Bảo, mau mau đi ngủ.” Ngu Ninh sợ đánh thức Tạ Doanh Xuân, thanh âm đè cực thấp.
“A nương, có phải người sắp đi tìm hoàng đế thúc thúc không?”
Ngu Ninh vội vàng bịt miệng Ngu Tiểu Bảo, “Suỵt, nhỏ tiếng thôi.”
Ngu Tiểu Bảo giãy giụa khỏi tay mẹ, đôi mắt to lấp lánh đầy phấn khích, “Mang Tiểu Bảo theo với, Tiểu Bảo cũng muốn lén lút đi! Vui lắm!”
Ngu Ninh: “…”
“Hoàng đế thúc thúc gì chứ, a nương không biết con đang nói gì, Tiểu Bảo mau đi ngủ đi, ta chỉ là dậy đi vệ sinh thôi.”
“A nương nói dối, hai lần trước người ra ngoài vào ban đêm, lúc về trên người đều có mùi của hoàng đế thúc thúc! A nương đã nói trẻ con không được nói dối, vậy a nương cũng thế, người không thể lừa Tiểu Bảo, con cũng muốn đi!” Ngu Tiểu Bảo có một cái mũi rất thính, có thể phân biệt mùi của từng người, mùi của hoàng đế thúc thúc đặc biệt rõ ràng, nên bé nhớ rất kỹ.
Lần *****ên ngửi thấy mùi này từ a nương, bé đã nghi ngờ, sau đó mấy đêm đều cố ý giả vờ ngủ, quả nhiên phát hiện a nương sẽ ra ngoài vào ban đêm.
“Được rồi, được rồi, ta xin con đấy, con đừng ồn ào nữa.” Ngu Ninh dở khóc dở cười, bất đắc dĩ gật đầu: “Được, ta dẫn con theo, nhưng con phải nghe lời, ra ngoài không được la hét ầm ĩ nữa.”
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Nàng cũng không muốn buổi tối đi ra ngoài, nhưng ban ngày gặp mặt càng không được, Doanh Xuân không muốn cả đời ở trong hoàng cung, nàng cũng không muốn.Cho nên chỉ có thể tạm thời duy trì, toàn xem Thẩm Thác khi nào chán, đến lúc đó nàng liền tự do.Ban đêm, trong thiên điện tắt đèn, đợi Tạ Doanh Xuân và Tiểu Bảo đều ngủ say, Ngu Ninh lặng lẽ đi ra khỏi giường, rón ra rón rén khoác y phục, lặng lẽ đi ra ngoài.Đột nhiên, một bàn tay nhỏ kéo góc váy nàng, Ngu Ninh kinh hồn bạt vía quay đầu, mới phát hiện là Tiểu Bảo ở phía sau.“Ngoan của ta ơi, sao con lại tỉnh, ngoan nào Tiểu Bảo, mau mau đi ngủ.” Ngu Ninh sợ đánh thức Tạ Doanh Xuân, thanh âm đè cực thấp.“A nương, có phải người sắp đi tìm hoàng đế thúc thúc không?” Ngu Ninh vội vàng bịt miệng Ngu Tiểu Bảo, “Suỵt, nhỏ tiếng thôi.” Ngu Tiểu Bảo giãy giụa khỏi tay mẹ, đôi mắt to lấp lánh đầy phấn khích, “Mang Tiểu Bảo theo với, Tiểu Bảo cũng muốn lén lút đi! Vui lắm!” Ngu Ninh: “…” “Hoàng đế thúc thúc gì chứ, a nương không biết con đang nói gì, Tiểu Bảo mau đi ngủ đi, ta chỉ là dậy đi vệ sinh thôi.” “A nương nói dối, hai lần trước người ra ngoài vào ban đêm, lúc về trên người đều có mùi của hoàng đế thúc thúc! A nương đã nói trẻ con không được nói dối, vậy a nương cũng thế, người không thể lừa Tiểu Bảo, con cũng muốn đi!” Ngu Tiểu Bảo có một cái mũi rất thính, có thể phân biệt mùi của từng người, mùi của hoàng đế thúc thúc đặc biệt rõ ràng, nên bé nhớ rất kỹ. Lần *****ên ngửi thấy mùi này từ a nương, bé đã nghi ngờ, sau đó mấy đêm đều cố ý giả vờ ngủ, quả nhiên phát hiện a nương sẽ ra ngoài vào ban đêm. “Được rồi, được rồi, ta xin con đấy, con đừng ồn ào nữa.” Ngu Ninh dở khóc dở cười, bất đắc dĩ gật đầu: “Được, ta dẫn con theo, nhưng con phải nghe lời, ra ngoài không được la hét ầm ĩ nữa.”