Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…

Chương 99

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Phía trước Tường An Cung có núi giả, đình viện, hồ nước, phong cảnh tao nhã, đi dọc theo hành lang giữa hồ một đoạn là đến Trường Thu Điện.  Ngu Ninh đi lại trong cung không tiện, cho nên Thẩm Thác mới chọn địa điểm gặp mặt ở Trường Thu Điện.  Trời tối đen như mực, bên ngoài Trường Thu Điện thắp vài ngọn đèn lồng bát giác, không có ai canh giữ, trông vô cùng yên tĩnh, trống trải.  Nhưng Ngu Ninh biết, xung quanh đây ẩn giấu rất nhiều ám vệ, đều núp trong góc tối bảo vệ người trong Trường Thu Điện, chỉ là Thẩm Thác không cho ám vệ lộ diện mà thôi.  “A nương, cung điện này trông hơi cũ, không lộng lẫy bằng Tường An Cung của Thái hậu tổ cô mẫu, hoàng đế thúc thúc thật sự ở đây chờ chúng ta sao?”  Mắt Ngu Tiểu Bảo dán chặt vào Trường Thu Điện phía xa, lon ton bám sát gót Ngu Ninh.  “Ở đây, ở đây mà, suỵt, Tiểu Bảo nói nhỏ thôi.”  Mặc dù đám cung nhân gần Trường Thu Điện đều bị Lương thái giám điều đi, nhưng Ngu Ninh vẫn không yên tâm dặn dò một câu.  Tiểu Bảo ngoan ngoãn vâng lời, mắt đầy vẻ phấn khích.  Thật ra có thể vào cung là vui rồi, học ở Tập Hiền Viện lâu như vậy, đúng là có chút nhàm chán.  Cánh cửa điện rộng lớn được đẩy ra từ từ, tạo ra tiếng “cọt kẹt” khó nghe, đánh thức chim én đang đậu trên cây ngoài cửa sổ.  Trường Thu Điện nhìn từ bên ngoài có vẻ cũ kỹ, nhưng bên trong lại hoàn toàn tốt, đồ đạc và nội thất đều được bí mật thay mới, ngay cả lọ hoa bên cửa sổ cũng cắm cành mai.  Nghe thấy tiếng cửa, nam nhân đang dựa vào giường La Hán đọc sách đặt sách xuống, liếc mắt nhìn sang.  Sau đó, hắn khựng lại, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.  “Tiểu Bảo?”  “Là con đây!” Ngu Tiểu Bảo buông tay mẹ ra, vui vẻ chạy tới, hai tay nắm lấy tay áo Thẩm Thác, hào hứng nói: “Hoàng đế thúc thúc gặp con có vui không!”  Thẩm Thác thật sự không ngờ Ngu Ninh lại dẫn con gái tới, hắn thực sự kinh ngạc, nhưng cũng rất vui mừng.  “Vui.” Thẩm Thác nhéo má con gái, bế bé lên, đặt ngồi trên đùi mình.  “Muốn ăn bánh hoa hồng không?” Hắn cầm một miếng bánh từ đĩa ngọc đưa tới.  “Không ăn, không ăn đâu, ngoại tổ mẫu nói buổi tối không được ăn, hơn nữa con không thích ăn bánh hoa hồng, đây là bánh a nương thích ăn nhất, con không thích ngọt như vậy.”

Phía trước Tường An Cung có núi giả, đình viện, hồ nước, phong cảnh tao nhã, đi dọc theo hành lang giữa hồ một đoạn là đến Trường Thu Điện.

  

Ngu Ninh đi lại trong cung không tiện, cho nên Thẩm Thác mới chọn địa điểm gặp mặt ở Trường Thu Điện.

  

Trời tối đen như mực, bên ngoài Trường Thu Điện thắp vài ngọn đèn lồng bát giác, không có ai canh giữ, trông vô cùng yên tĩnh, trống trải.

  

Nhưng Ngu Ninh biết, xung quanh đây ẩn giấu rất nhiều ám vệ, đều núp trong góc tối bảo vệ người trong Trường Thu Điện, chỉ là Thẩm Thác không cho ám vệ lộ diện mà thôi.

  

“A nương, cung điện này trông hơi cũ, không lộng lẫy bằng Tường An Cung của Thái hậu tổ cô mẫu, hoàng đế thúc thúc thật sự ở đây chờ chúng ta sao?”

  

Mắt Ngu Tiểu Bảo dán chặt vào Trường Thu Điện phía xa, lon ton bám sát gót Ngu Ninh.

  

“Ở đây, ở đây mà, suỵt, Tiểu Bảo nói nhỏ thôi.”

  

Mặc dù đám cung nhân gần Trường Thu Điện đều bị Lương thái giám điều đi, nhưng Ngu Ninh vẫn không yên tâm dặn dò một câu.

  

Tiểu Bảo ngoan ngoãn vâng lời, mắt đầy vẻ phấn khích.

  

Thật ra có thể vào cung là vui rồi, học ở Tập Hiền Viện lâu như vậy, đúng là có chút nhàm chán.

  

Cánh cửa điện rộng lớn được đẩy ra từ từ, tạo ra tiếng “cọt kẹt” khó nghe, đánh thức chim én đang đậu trên cây ngoài cửa sổ.

  

Trường Thu Điện nhìn từ bên ngoài có vẻ cũ kỹ, nhưng bên trong lại hoàn toàn tốt, đồ đạc và nội thất đều được bí mật thay mới, ngay cả lọ hoa bên cửa sổ cũng cắm cành mai.

  

Nghe thấy tiếng cửa, nam nhân đang dựa vào giường La Hán đọc sách đặt sách xuống, liếc mắt nhìn sang.

  

Sau đó, hắn khựng lại, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

  

“Tiểu Bảo?”

  

“Là con đây!” Ngu Tiểu Bảo buông tay mẹ ra, vui vẻ chạy tới, hai tay nắm lấy tay áo Thẩm Thác, hào hứng nói: “Hoàng đế thúc thúc gặp con có vui không!”

  

Thẩm Thác thật sự không ngờ Ngu Ninh lại dẫn con gái tới, hắn thực sự kinh ngạc, nhưng cũng rất vui mừng.

  

“Vui.” Thẩm Thác nhéo má con gái, bế bé lên, đặt ngồi trên đùi mình.

  

“Muốn ăn bánh hoa hồng không?” Hắn cầm một miếng bánh từ đĩa ngọc đưa tới.

  

“Không ăn, không ăn đâu, ngoại tổ mẫu nói buổi tối không được ăn, hơn nữa con không thích ăn bánh hoa hồng, đây là bánh a nương thích ăn nhất, con không thích ngọt như vậy.”

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Phía trước Tường An Cung có núi giả, đình viện, hồ nước, phong cảnh tao nhã, đi dọc theo hành lang giữa hồ một đoạn là đến Trường Thu Điện.  Ngu Ninh đi lại trong cung không tiện, cho nên Thẩm Thác mới chọn địa điểm gặp mặt ở Trường Thu Điện.  Trời tối đen như mực, bên ngoài Trường Thu Điện thắp vài ngọn đèn lồng bát giác, không có ai canh giữ, trông vô cùng yên tĩnh, trống trải.  Nhưng Ngu Ninh biết, xung quanh đây ẩn giấu rất nhiều ám vệ, đều núp trong góc tối bảo vệ người trong Trường Thu Điện, chỉ là Thẩm Thác không cho ám vệ lộ diện mà thôi.  “A nương, cung điện này trông hơi cũ, không lộng lẫy bằng Tường An Cung của Thái hậu tổ cô mẫu, hoàng đế thúc thúc thật sự ở đây chờ chúng ta sao?”  Mắt Ngu Tiểu Bảo dán chặt vào Trường Thu Điện phía xa, lon ton bám sát gót Ngu Ninh.  “Ở đây, ở đây mà, suỵt, Tiểu Bảo nói nhỏ thôi.”  Mặc dù đám cung nhân gần Trường Thu Điện đều bị Lương thái giám điều đi, nhưng Ngu Ninh vẫn không yên tâm dặn dò một câu.  Tiểu Bảo ngoan ngoãn vâng lời, mắt đầy vẻ phấn khích.  Thật ra có thể vào cung là vui rồi, học ở Tập Hiền Viện lâu như vậy, đúng là có chút nhàm chán.  Cánh cửa điện rộng lớn được đẩy ra từ từ, tạo ra tiếng “cọt kẹt” khó nghe, đánh thức chim én đang đậu trên cây ngoài cửa sổ.  Trường Thu Điện nhìn từ bên ngoài có vẻ cũ kỹ, nhưng bên trong lại hoàn toàn tốt, đồ đạc và nội thất đều được bí mật thay mới, ngay cả lọ hoa bên cửa sổ cũng cắm cành mai.  Nghe thấy tiếng cửa, nam nhân đang dựa vào giường La Hán đọc sách đặt sách xuống, liếc mắt nhìn sang.  Sau đó, hắn khựng lại, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.  “Tiểu Bảo?”  “Là con đây!” Ngu Tiểu Bảo buông tay mẹ ra, vui vẻ chạy tới, hai tay nắm lấy tay áo Thẩm Thác, hào hứng nói: “Hoàng đế thúc thúc gặp con có vui không!”  Thẩm Thác thật sự không ngờ Ngu Ninh lại dẫn con gái tới, hắn thực sự kinh ngạc, nhưng cũng rất vui mừng.  “Vui.” Thẩm Thác nhéo má con gái, bế bé lên, đặt ngồi trên đùi mình.  “Muốn ăn bánh hoa hồng không?” Hắn cầm một miếng bánh từ đĩa ngọc đưa tới.  “Không ăn, không ăn đâu, ngoại tổ mẫu nói buổi tối không được ăn, hơn nữa con không thích ăn bánh hoa hồng, đây là bánh a nương thích ăn nhất, con không thích ngọt như vậy.”

Chương 99