Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…

Chương 157: Chương 157

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… "Bệ hạ đối với Quận chúa thật sự là tốt tính, nhiều năm như vậy, vẫn luôn như thế." "Đúng vậy, nếu không phải Quận chúa năm đó ngoài ý muốn thành hôn, chắc đã sớm nhập chủ hậu cung rồi." "Ai mà biết được, bên cạnh Bệ hạ vẫn luôn không có phi tần, người duy nhất có thể tới gần chỉ có Quận chúa, còn để ý cũng không biết chừng." Hai cung nữ dần đi xa, hoàn toàn không nhận ra trên hành lang còn có một Ngu Ninh. Ngu Ninh hừ lạnh một tiếng, trợn mắt với hai người phía xa, chống nạnh đi vào thiên điện. Khi Thẩm Thác đi vào, Ngu Ninh đang ngồi trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất. "Đã nói là không cần nàng phải tự mình làm điểm tâm, sao lại làm nữa rồi." Thẩm Thác mở hộp đồ ăn ra, tự tay lấy chén cháo dược thiện và điểm tâm bên trong ra bày lên bàn. Theo lý mà nói, những việc này hắn không nên làm, nhưng Ngu Ninh hiếm khi tới một chuyến, hắn không muốn gọi hạ nhân vào làm phiền. "Lại là điểm tâm lần trước." Thẩm Thác cười, cầm đũa lên suy nghĩ nên gắp miếng nào, chuẩn bị gắp một miếng trông đẹp mắt để ăn. "Bệ hạ đừng ăn, cẩn thận trúng độc." "Trẫm thân thể cường tráng, không sợ trúng độc, ngược lại là nàng, nàng đừng ăn." Ngu Ninh đi đến trước bàn, cầm điểm tâm đi, cất vào hộp điêu hoa, đậy nắp gỗ lại. "Đúng vậy, điểm tâm ta làm không ngon, Bệ hạ nên để người có tay nghề tốt làm, nếu Bệ hạ đã ghét bỏ như vậy, vậy ta cũng không làm trò cười nữa, điểm tâm như vậy không xứng để Bệ hạ ăn, nên vứt đi." Nói xong, Ngu Ninh khom người cáo lui, xách hộp đồ ăn rời khỏi thiên điện, đi rất nhanh. Còn Thẩm Thác ở phía sau, hắn vẫn cầm đũa trên tay, duy trì tư thế định gắp bánh ngọt, cứ như vậy nhìn Ngu Ninh chạy ra ngoài. Thẩm Thác: "???" Hắn đã nói gì? Thời tiết dần dần nóng lên, phơi nắng khiến lòng người bực bội, tính tình cũng nóng nảy theo. Nhưng mà... Ngu Ninh có còn nhớ ai là hoàng đế ai là thần tử không? Ngu Ninh chạy về Dược Thiện Cục, điểm tâm mang về đều vào bụng nàng. Đến tối, trong lòng phiền muộn nằm trên giường trằn trọc, thế nào cũng không ngủ được. Ngày hôm sau Ngu Ninh vác đôi mắt thâm quầng ra ngoài, Hứa Như Yên thấy nàng như vậy còn lén cười một lúc, hỏi nàng có phải tối qua đi hẹn hò với tình lang không. Ngu Ninh cười lạnh: "Ha ha, trong mộng không có tình lang, chỉ có chó dữ." Thấy Ngu Ninh như vậy, Hứa Như Yên im lặng một lát, về phòng lấy ra một gói trà hoa quả.  

"Bệ hạ đối với Quận chúa thật sự là tốt tính, nhiều năm như vậy, vẫn luôn như thế."

 

"Đúng vậy, nếu không phải Quận chúa năm đó ngoài ý muốn thành hôn, chắc đã sớm nhập chủ hậu cung rồi."

 

"Ai mà biết được, bên cạnh Bệ hạ vẫn luôn không có phi tần, người duy nhất có thể tới gần chỉ có Quận chúa, còn để ý cũng không biết chừng."

 

Hai cung nữ dần đi xa, hoàn toàn không nhận ra trên hành lang còn có một Ngu Ninh.

 

Ngu Ninh hừ lạnh một tiếng, trợn mắt với hai người phía xa, chống nạnh đi vào thiên điện.

 

Khi Thẩm Thác đi vào, Ngu Ninh đang ngồi trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất.

 

"Đã nói là không cần nàng phải tự mình làm điểm tâm, sao lại làm nữa rồi." Thẩm Thác mở hộp đồ ăn ra, tự tay lấy chén cháo dược thiện và điểm tâm bên trong ra bày lên bàn.

 

Theo lý mà nói, những việc này hắn không nên làm, nhưng Ngu Ninh hiếm khi tới một chuyến, hắn không muốn gọi hạ nhân vào làm phiền.

 

"Lại là điểm tâm lần trước." Thẩm Thác cười, cầm đũa lên suy nghĩ nên gắp miếng nào, chuẩn bị gắp một miếng trông đẹp mắt để ăn.

 

"Bệ hạ đừng ăn, cẩn thận trúng độc."

 

"Trẫm thân thể cường tráng, không sợ trúng độc, ngược lại là nàng, nàng đừng ăn."

 

Ngu Ninh đi đến trước bàn, cầm điểm tâm đi, cất vào hộp điêu hoa, đậy nắp gỗ lại.

 

"Đúng vậy, điểm tâm ta làm không ngon, Bệ hạ nên để người có tay nghề tốt làm, nếu Bệ hạ đã ghét bỏ như vậy, vậy ta cũng không làm trò cười nữa, điểm tâm như vậy không xứng để Bệ hạ ăn, nên vứt đi."

 

Nói xong, Ngu Ninh khom người cáo lui, xách hộp đồ ăn rời khỏi thiên điện, đi rất nhanh.

 

Còn Thẩm Thác ở phía sau, hắn vẫn cầm đũa trên tay, duy trì tư thế định gắp bánh ngọt, cứ như vậy nhìn Ngu Ninh chạy ra ngoài.

 

Thẩm Thác: "???"

 

Hắn đã nói gì?

 

Thời tiết dần dần nóng lên, phơi nắng khiến lòng người bực bội, tính tình cũng nóng nảy theo.

 

Nhưng mà... Ngu Ninh có còn nhớ ai là hoàng đế ai là thần tử không?

 

Ngu Ninh chạy về Dược Thiện Cục, điểm tâm mang về đều vào bụng nàng.

 

Đến tối, trong lòng phiền muộn nằm trên giường trằn trọc, thế nào cũng không ngủ được.

 

Ngày hôm sau Ngu Ninh vác đôi mắt thâm quầng ra ngoài, Hứa Như Yên thấy nàng như vậy còn lén cười một lúc, hỏi nàng có phải tối qua đi hẹn hò với tình lang không.

 

Ngu Ninh cười lạnh: "Ha ha, trong mộng không có tình lang, chỉ có chó dữ."

 

Thấy Ngu Ninh như vậy, Hứa Như Yên im lặng một lát, về phòng lấy ra một gói trà hoa quả.

 

 

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… "Bệ hạ đối với Quận chúa thật sự là tốt tính, nhiều năm như vậy, vẫn luôn như thế." "Đúng vậy, nếu không phải Quận chúa năm đó ngoài ý muốn thành hôn, chắc đã sớm nhập chủ hậu cung rồi." "Ai mà biết được, bên cạnh Bệ hạ vẫn luôn không có phi tần, người duy nhất có thể tới gần chỉ có Quận chúa, còn để ý cũng không biết chừng." Hai cung nữ dần đi xa, hoàn toàn không nhận ra trên hành lang còn có một Ngu Ninh. Ngu Ninh hừ lạnh một tiếng, trợn mắt với hai người phía xa, chống nạnh đi vào thiên điện. Khi Thẩm Thác đi vào, Ngu Ninh đang ngồi trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất. "Đã nói là không cần nàng phải tự mình làm điểm tâm, sao lại làm nữa rồi." Thẩm Thác mở hộp đồ ăn ra, tự tay lấy chén cháo dược thiện và điểm tâm bên trong ra bày lên bàn. Theo lý mà nói, những việc này hắn không nên làm, nhưng Ngu Ninh hiếm khi tới một chuyến, hắn không muốn gọi hạ nhân vào làm phiền. "Lại là điểm tâm lần trước." Thẩm Thác cười, cầm đũa lên suy nghĩ nên gắp miếng nào, chuẩn bị gắp một miếng trông đẹp mắt để ăn. "Bệ hạ đừng ăn, cẩn thận trúng độc." "Trẫm thân thể cường tráng, không sợ trúng độc, ngược lại là nàng, nàng đừng ăn." Ngu Ninh đi đến trước bàn, cầm điểm tâm đi, cất vào hộp điêu hoa, đậy nắp gỗ lại. "Đúng vậy, điểm tâm ta làm không ngon, Bệ hạ nên để người có tay nghề tốt làm, nếu Bệ hạ đã ghét bỏ như vậy, vậy ta cũng không làm trò cười nữa, điểm tâm như vậy không xứng để Bệ hạ ăn, nên vứt đi." Nói xong, Ngu Ninh khom người cáo lui, xách hộp đồ ăn rời khỏi thiên điện, đi rất nhanh. Còn Thẩm Thác ở phía sau, hắn vẫn cầm đũa trên tay, duy trì tư thế định gắp bánh ngọt, cứ như vậy nhìn Ngu Ninh chạy ra ngoài. Thẩm Thác: "???" Hắn đã nói gì? Thời tiết dần dần nóng lên, phơi nắng khiến lòng người bực bội, tính tình cũng nóng nảy theo. Nhưng mà... Ngu Ninh có còn nhớ ai là hoàng đế ai là thần tử không? Ngu Ninh chạy về Dược Thiện Cục, điểm tâm mang về đều vào bụng nàng. Đến tối, trong lòng phiền muộn nằm trên giường trằn trọc, thế nào cũng không ngủ được. Ngày hôm sau Ngu Ninh vác đôi mắt thâm quầng ra ngoài, Hứa Như Yên thấy nàng như vậy còn lén cười một lúc, hỏi nàng có phải tối qua đi hẹn hò với tình lang không. Ngu Ninh cười lạnh: "Ha ha, trong mộng không có tình lang, chỉ có chó dữ." Thấy Ngu Ninh như vậy, Hứa Như Yên im lặng một lát, về phòng lấy ra một gói trà hoa quả.  

Chương 157: Chương 157