Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…

Chương 158: Chương 158

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… "Trà hoa quả này là do ta tự mình điều chế, có tác dụng bồi bổ tỳ phế, bình tâm tĩnh khí, hơn nữa khá ngọt, rất ngon." Ngu Ninh nhận lấy, lại nói: "Như Yên, ngươi còn an thần hương không, chính là loại ở Thái Hòa Hành Cung lúc đi săn mùa thu, ta đốt trong quân trướng ấy, ban đêm ngủ không được, ta còn muốn dùng thử loại đó, hiệu quả cực tốt." Sắc mặt Hứa Như Yên nhất thời thay đổi, ánh mắt lấp lóe, sợ hãi đáp: "Không, loại an thần hương đó không còn nữa." Thật ra trong phòng nàng vẫn còn, nhưng không có Bệ hạ phân phó, nàng sao dám cho Ngu Ninh dùng, loại hương này đâu phải an thần hương bình thường... Nhỡ đâu Ngu Ninh dùng nhiều lần phát hiện ra không đúng, sau đó đi chất vấn Bệ hạ, chẳng phải nàng sẽ bị Bệ hạ diệt khẩu sao. Hứa Như Yên run rẩy, không dám nói chuyện với Ngu Ninh nữa, nói được hai câu liền chạy về phòng trốn. Một lát sau, lại có tiểu thái giám tới lấy dược thiện, Đỗ Nhược làm xong, Ngu Ninh chủ động nói muốn đi đưa dược thiện. Dù sao cũng nhàn rỗi, trong lòng buồn bực, chi bằng ra ngoài đi dạo. Phần dược thiện này là do Thái hậu ban cho Trương Thượng Cung của Thượng Cung Cục, Trương Thượng Cung ngẫu nhiên bị cảm lạnh, dùng để điều dưỡng thân thể. Trên đường trở về, Ngu Ninh bị một tiếng nhạc quen thuộc hấp dẫn, nàng đi lên đình đài xem, lại phát hiện ra là Phương Chỉ đang luyện múa ở đây. Thái hậu nương nương đã từ bỏ việc đưa Doanh Xuân vào hậu cung, sao Phương Chỉ còn chưa xuất cung? Lúc này, Phương Chỉ cũng nhìn thấy Ngu Ninh, nàng dừng động tác, ra hiệu cho cầm sư dừng tay, sau đó đi ra ngoài đình nói chuyện với Ngu Ninh. Ngu Ninh hỏi hai câu, mới biết Phương Chỉ đã thi đỗ nội quan, hiện tại đã là cô cô quản sự của Giáo Phường Ty. Đi dạo một vòng, tâm trạng tốt hơn không ít, gần đây Ngu Ninh ăn rất ngon miệng, bữa tối còn ăn thêm một bát cơm. Cùng Đỗ Nhược bọn họ đánh bài một lúc, Ngu Ninh an ổn nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ, một lát sau liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Canh hai, Dược Thiện Cục tắt hết đèn, cả cung uyển yên tĩnh một mảnh. Bỗng nhiên, cửa bị đẩy một cái, then cửa cài chặt, không bị đẩy ra. Một lát sau, cửa sổ lay động, một luồng gió thổi vào trong phòng. Ngu Ninh đang ngủ say, nào ngờ ban đêm lại có kẻ trộm đến.  

"Trà hoa quả này là do ta tự mình điều chế, có tác dụng bồi bổ tỳ phế, bình tâm tĩnh khí, hơn nữa khá ngọt, rất ngon."

 

Ngu Ninh nhận lấy, lại nói: "Như Yên, ngươi còn an thần hương không, chính là loại ở Thái Hòa Hành Cung lúc đi săn mùa thu, ta đốt trong quân trướng ấy, ban đêm ngủ không được, ta còn muốn dùng thử loại đó, hiệu quả cực tốt."

 

Sắc mặt Hứa Như Yên nhất thời thay đổi, ánh mắt lấp lóe, sợ hãi đáp: "Không, loại an thần hương đó không còn nữa."

 

Thật ra trong phòng nàng vẫn còn, nhưng không có Bệ hạ phân phó, nàng sao dám cho Ngu Ninh dùng, loại hương này đâu phải an thần hương bình thường...

 

Nhỡ đâu Ngu Ninh dùng nhiều lần phát hiện ra không đúng, sau đó đi chất vấn Bệ hạ, chẳng phải nàng sẽ bị Bệ hạ diệt khẩu sao.

 

Hứa Như Yên run rẩy, không dám nói chuyện với Ngu Ninh nữa, nói được hai câu liền chạy về phòng trốn.

 

Một lát sau, lại có tiểu thái giám tới lấy dược thiện, Đỗ Nhược làm xong, Ngu Ninh chủ động nói muốn đi đưa dược thiện.

 

Dù sao cũng nhàn rỗi, trong lòng buồn bực, chi bằng ra ngoài đi dạo.

 

Phần dược thiện này là do Thái hậu ban cho Trương Thượng Cung của Thượng Cung Cục, Trương Thượng Cung ngẫu nhiên bị cảm lạnh, dùng để điều dưỡng thân thể.

 

Trên đường trở về, Ngu Ninh bị một tiếng nhạc quen thuộc hấp dẫn, nàng đi lên đình đài xem, lại phát hiện ra là Phương Chỉ đang luyện múa ở đây.

 

Thái hậu nương nương đã từ bỏ việc đưa Doanh Xuân vào hậu cung, sao Phương Chỉ còn chưa xuất cung?

 

Lúc này, Phương Chỉ cũng nhìn thấy Ngu Ninh, nàng dừng động tác, ra hiệu cho cầm sư dừng tay, sau đó đi ra ngoài đình nói chuyện với Ngu Ninh.

 

Ngu Ninh hỏi hai câu, mới biết Phương Chỉ đã thi đỗ nội quan, hiện tại đã là cô cô quản sự của Giáo Phường Ty.

 

Đi dạo một vòng, tâm trạng tốt hơn không ít, gần đây Ngu Ninh ăn rất ngon miệng, bữa tối còn ăn thêm một bát cơm.

 

Cùng Đỗ Nhược bọn họ đánh bài một lúc, Ngu Ninh an ổn nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ, một lát sau liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

 

Canh hai, Dược Thiện Cục tắt hết đèn, cả cung uyển yên tĩnh một mảnh.

 

Bỗng nhiên, cửa bị đẩy một cái, then cửa cài chặt, không bị đẩy ra.

 

Một lát sau, cửa sổ lay động, một luồng gió thổi vào trong phòng.

 

Ngu Ninh đang ngủ say, nào ngờ ban đêm lại có kẻ trộm đến.

 

 

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… "Trà hoa quả này là do ta tự mình điều chế, có tác dụng bồi bổ tỳ phế, bình tâm tĩnh khí, hơn nữa khá ngọt, rất ngon." Ngu Ninh nhận lấy, lại nói: "Như Yên, ngươi còn an thần hương không, chính là loại ở Thái Hòa Hành Cung lúc đi săn mùa thu, ta đốt trong quân trướng ấy, ban đêm ngủ không được, ta còn muốn dùng thử loại đó, hiệu quả cực tốt." Sắc mặt Hứa Như Yên nhất thời thay đổi, ánh mắt lấp lóe, sợ hãi đáp: "Không, loại an thần hương đó không còn nữa." Thật ra trong phòng nàng vẫn còn, nhưng không có Bệ hạ phân phó, nàng sao dám cho Ngu Ninh dùng, loại hương này đâu phải an thần hương bình thường... Nhỡ đâu Ngu Ninh dùng nhiều lần phát hiện ra không đúng, sau đó đi chất vấn Bệ hạ, chẳng phải nàng sẽ bị Bệ hạ diệt khẩu sao. Hứa Như Yên run rẩy, không dám nói chuyện với Ngu Ninh nữa, nói được hai câu liền chạy về phòng trốn. Một lát sau, lại có tiểu thái giám tới lấy dược thiện, Đỗ Nhược làm xong, Ngu Ninh chủ động nói muốn đi đưa dược thiện. Dù sao cũng nhàn rỗi, trong lòng buồn bực, chi bằng ra ngoài đi dạo. Phần dược thiện này là do Thái hậu ban cho Trương Thượng Cung của Thượng Cung Cục, Trương Thượng Cung ngẫu nhiên bị cảm lạnh, dùng để điều dưỡng thân thể. Trên đường trở về, Ngu Ninh bị một tiếng nhạc quen thuộc hấp dẫn, nàng đi lên đình đài xem, lại phát hiện ra là Phương Chỉ đang luyện múa ở đây. Thái hậu nương nương đã từ bỏ việc đưa Doanh Xuân vào hậu cung, sao Phương Chỉ còn chưa xuất cung? Lúc này, Phương Chỉ cũng nhìn thấy Ngu Ninh, nàng dừng động tác, ra hiệu cho cầm sư dừng tay, sau đó đi ra ngoài đình nói chuyện với Ngu Ninh. Ngu Ninh hỏi hai câu, mới biết Phương Chỉ đã thi đỗ nội quan, hiện tại đã là cô cô quản sự của Giáo Phường Ty. Đi dạo một vòng, tâm trạng tốt hơn không ít, gần đây Ngu Ninh ăn rất ngon miệng, bữa tối còn ăn thêm một bát cơm. Cùng Đỗ Nhược bọn họ đánh bài một lúc, Ngu Ninh an ổn nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ, một lát sau liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Canh hai, Dược Thiện Cục tắt hết đèn, cả cung uyển yên tĩnh một mảnh. Bỗng nhiên, cửa bị đẩy một cái, then cửa cài chặt, không bị đẩy ra. Một lát sau, cửa sổ lay động, một luồng gió thổi vào trong phòng. Ngu Ninh đang ngủ say, nào ngờ ban đêm lại có kẻ trộm đến.  

Chương 158: Chương 158