Tác giả:

Vạn Tượng đại lục, lấy võ làm đầu.Trần gia, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang."Nhị gia!""Phu Nhân sinh rồi!""Là một đứa bé trai!"Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển."Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."Đường Uyển cười thành tiếng."Phu…

Chương 587: Chuẩn Bị Trước (3)

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm ThánhTác giả: Đích ThủyTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVạn Tượng đại lục, lấy võ làm đầu.Trần gia, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang."Nhị gia!""Phu Nhân sinh rồi!""Là một đứa bé trai!"Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển."Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."Đường Uyển cười thành tiếng."Phu…  Khuôn mặt Trần Dao mang theo nụ cười ngọt ngào, Tiểu Hắc đang nằm ngủ nghe thấy đồ ăn ngon cũng lập tức đứng dậy, vừa đứng dậy đã bị Tiểu Bạch *****, sau đó hai con mèo đánh nhau từ trên núi đến dưới núi, Trần gia lại khôi phục vẻ náo nhiệt thường ngày.  Ban đêm, trong diễn võ trường lửa trại hừng hực.  Trần Dĩnh và Trần Hãn dẫn theo Trần Tô và Trần Đồng đi nướng cá, Trần Hạo và Tạ Nhã cũng đang trợ giúp, Trần Mục ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, Trần Dao chỉ phụ giúp ăn.  Phu phụ Trần Uy và phu phụ Trần Nghiêm đang ngồi trò chuyện, Trần Thiên Nam phe phẩy quạt hương bồ, khoan thai tự đắc.  Trần Mục nhân lúc bọn họ đang nướng cá đã trộn chút Trường Sinh Dược còn lại vào rượu, số Trường Sinh Dược còn lại có hạn, hắn dùng linh quả và linh dịch trộn vào rượu thành Trường Sinh dịch.  Vật chất Trường Sinh phân tán tuy không thể đạt được hiệu quả trường sinh bất lão nhưng có thể gia tăng tuổi thọ đáng kể, có thể kéo dài tuổi thọ cho người nhà.  Trần Mục phân chia Trường Sinh Dược cho trưởng bối trong nhà và cả đại tỷ, mấy người Trần Dĩnh tu vi cường đại, căn bản không cần đến Trường Sinh dịch để kéo dài tuổi thọ cũng có thể sống rất nhiều năm.  Mấy người Trần Nghiêm đều hiểu được đây là đồ tốt, họ phục dụng ngay tại chỗ, bọn họ không bị bong da, nhưng cấp độ sinh mệnh đã thay đổi, thọ nguyên tăng lên rất nhiều.  Ban đêm, tinh không rực rỡ.  Trần Mục cười nói: “Nương, qua một thời gian nữa ta phải đi đến Tiên giới, ngài đừng lo lắng.”  Trong nhà chủ yếu là Đường Uyển lo lắng cho Trần Mục, mấy người Trần Nghiêm đều tin tưởng dù Trần Mục gặp phải khó khăn cũng có thể giải quyết.  Đường Uyển có chút không nỡ, nhưng vẫn không muốn làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Trần Mục, bà nghiêm túc nói: “Mục Nhi, ngươi ở bên ngoài phải chú ý an toàn, không cần phải lo lắng cho chúng ta.”  Trần Mục gật đầu, sau đó bưng cá nướng thơm phức đến cho mẫu thân: “Nương, ăn nhiều một chút, mấy con cá này đã hấp thụ vật chất Tiên giới, ăn nhiều vào có thể làm đẹp.”  “Vậy ta phải ăn nhiều chút mới được.” Đường Uyển cười gật đầu, Trần Nghiêm trêu chọc nói: “Uyển Nhi, bây giờ nàng còn xinh đẹp hơn lúc còn trẻ nữa.”  Đường Uyển cười không ngậm được miệng.  Trần Mục đi đến bên cạnh gia gia, thân thể ông ta càng ngày càng khỏe mạnh, Trần Thiên Nam cười nói: “Tiểu Mục, nhà tích thiện, ắt phúc có dư, ngươi có sức lực rất mạnh, có thể ra tay viện trợ những người cần giúp đỡ, nếu như giúp đỡ mà mang đến rắc rối vậy thì đừng ra tay.”  Tự cổ tiên nhân vô tình, xem phàm nhân như cỏ rác, Trần Thiên Nam biết Trần Mục lương thiện và dũng cảm.  Trần Mục hiểu được tâm ý của gia gia, hắn cười nói: “Gia gia, ta hiểu rồi.”  Trần Thiên Nam bật cười ha ha, ông ta rất vui mừng khi có một đại gia đình hậu bối ưu tú như thế này.  Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thích ăn cá nhất, hai bọn chúng đang ăn linh ngư to hơn cơ thể mình gấp mấy chục lần, Đại Tráng cũng ở diễn võ trường, nó đang nằm ăn cá, lúc trước khi ở bên ngoài cùng Trần Hãn nó cực kỳ uy phong, hiện giờ ở trong nhà lại bảo sao nghe vậy.  Đại Tráng là dịu dàng nhất trong nhà.  Thất Thất và Tiểu Côn cũng thích ăn cá, xương cá mà bọn họ ăn đã chất thành đống núi nhỏ.  Trần Dĩnh và Trần Dao vừa nói vừa cười khi ăn cá, Trần Dĩnh kể cho muội muội nghe những chuyện nàng ta đã thấy đã nghe khi ở bên ngoài, nàng ta còn muốn dẫn muội muội ra ngoài chơi.  Trần Hạo và Tạ Nhã vừa nói vừa cười với Trần Tô và Trần Đồng, bọn họ vô cùng ấm áp.  Trần Mục nhìn thấy đình viện náo nhiệt thì đột nhiên có chút lưu luyến, không biết lúc nào mới có thể trở về, chợt nhớ ra bản thân vẫn còn chưa đi.  Bắc Hoang, Trần gia.  Đêm khuya, tinh không sáng chói, sau bữa tối, Trần Mục đứng trên đỉnh núi nhìn Trần gia, Trần Dĩnh và Trần Dao cũng đứng bên cạnh hắn.  “Dĩnh Dĩnh, sau khi huynh bế quan có lẽ sẽ đi đến Tiên giới, nếu như trở về thì sẽ truyền âm cho muội bằng phương pháp đặc thù, muội phải bảo vệ Trần gia.”  “Ca, huynh cứ yên tâm đi.”  Trần Dĩnh cười duyên nói: “Ca, sau khi huynh đến Tiên giới thì nhớ mang đồ ăn ngon về cho muội.”  Trần Mục dịu dàng nói: “Được.”  “Dao Dao, muội phải chăm chỉ tu luyện, cũng phải ở cùng với phụ mẫu nhiều hơn, dành thời gian chỉ điểm cho Trần Tô và Trần Đồng, dạy bọn chúng tu luyện.” Trần Mục nhìn sang tiểu muội, ngoài mặt nàng ta ít nói lạnh lùng, thật ra lại rất hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến phụ mẫu phải lo lắng.  Trần Dao khẽ gật đầu nhẹ nhàng nói: “Muội biết rồi, sau này muội chắc chắn sẽ vượt qua huynh!”  Trên mặt Trần Mục tràn đầy ý cười nói: “Dĩnh Dĩnh, Dao Dao, nếu như huynh thuận lợi đột phá thì có lẽ sẽ trở về thăm các muội, sau đó lại đến Tiên giới sau.”  “Ừm ừm, đi sớm về sớm.”  “Ca, nhớ bảo trọng.”  Tỷ muội hai người vẫy tay với Trần Mục.  Trần Mục quay người rời đi, hắn dự định tu luyện Bất Diệt Kinh đến cực cảnh rồi mới đến Tiên giới, đến Tiên giới rồi đột phá Bất Diệt Kinh có quá nhiều nhân tố không xác định.  Tầng thiên lôi thứ bảy rất kinh khủng, Trần Mục chỉ có thể đến chỗ hoang vu cách xa Trần gia để đột phá.  Trần Dĩnh và Trần Dao nhìn Trần Mục rời khỏi, Tiểu Bạch nằm trên người Tiểu Hắc vẫy đuôi.  “Dao Dao, muội có muốn đến Tiên giới chơi không?”  “Tỷ tỷ, muội càng hướng về tinh không mênh mông.”  Trong vòng mấy trăm dặm xung quanh không một bóng người, ở đây khí hậu khắc nghiệt, thiếu đi sinh cơ, ngay cả tu tiên giả cũng không muốn đặt chân đến chỗ này.  Trần Mục ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, hắn vừa lấy được một số tài nguyên Tiên giới, lựa chọn tiếp tục tu luyện ở chỗ này, Hồng Mông Thụ trong cơ thể càng thêm sinh sôi, quanh thân có Hồng Mông Tử Khí lượn lờ, sau lưng có hư ảnh Hồng Mông Thụ to lớn hiện lên.  Nhục thân của hắn hiện lên kim quang giống như Phật Đà, nhục thân của Trần Mục trải qua đủ loại tẩy lễ, không ngừng niết bàn, lờ mờ cảm giác được sự tồn tại của ràng buộc.  Loại cảm giác này giống như gông xiềng của bản mệnh kiếm.

 Khuôn mặt Trần Dao mang theo nụ cười ngọt ngào, Tiểu Hắc đang nằm ngủ nghe thấy đồ ăn ngon cũng lập tức đứng dậy, vừa đứng dậy đã bị Tiểu Bạch *****, sau đó hai con mèo đánh nhau từ trên núi đến dưới núi, Trần gia lại khôi phục vẻ náo nhiệt thường ngày. 

 Ban đêm, trong diễn võ trường lửa trại hừng hực. 

 Trần Dĩnh và Trần Hãn dẫn theo Trần Tô và Trần Đồng đi nướng cá, Trần Hạo và Tạ Nhã cũng đang trợ giúp, Trần Mục ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, Trần Dao chỉ phụ giúp ăn. 

 Phu phụ Trần Uy và phu phụ Trần Nghiêm đang ngồi trò chuyện, Trần Thiên Nam phe phẩy quạt hương bồ, khoan thai tự đắc. 

 Trần Mục nhân lúc bọn họ đang nướng cá đã trộn chút Trường Sinh Dược còn lại vào rượu, số Trường Sinh Dược còn lại có hạn, hắn dùng linh quả và linh dịch trộn vào rượu thành Trường Sinh dịch. 

 Vật chất Trường Sinh phân tán tuy không thể đạt được hiệu quả trường sinh bất lão nhưng có thể gia tăng tuổi thọ đáng kể, có thể kéo dài tuổi thọ cho người nhà. 

 Trần Mục phân chia Trường Sinh Dược cho trưởng bối trong nhà và cả đại tỷ, mấy người Trần Dĩnh tu vi cường đại, căn bản không cần đến Trường Sinh dịch để kéo dài tuổi thọ cũng có thể sống rất nhiều năm. 

 Mấy người Trần Nghiêm đều hiểu được đây là đồ tốt, họ phục dụng ngay tại chỗ, bọn họ không bị bong da, nhưng cấp độ sinh mệnh đã thay đổi, thọ nguyên tăng lên rất nhiều. 

 Ban đêm, tinh không rực rỡ. 

 Trần Mục cười nói: “Nương, qua một thời gian nữa ta phải đi đến Tiên giới, ngài đừng lo lắng.” 

 Trong nhà chủ yếu là Đường Uyển lo lắng cho Trần Mục, mấy người Trần Nghiêm đều tin tưởng dù Trần Mục gặp phải khó khăn cũng có thể giải quyết. 

 Đường Uyển có chút không nỡ, nhưng vẫn không muốn làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Trần Mục, bà nghiêm túc nói: “Mục Nhi, ngươi ở bên ngoài phải chú ý an toàn, không cần phải lo lắng cho chúng ta.” 

 Trần Mục gật đầu, sau đó bưng cá nướng thơm phức đến cho mẫu thân: “Nương, ăn nhiều một chút, mấy con cá này đã hấp thụ vật chất Tiên giới, ăn nhiều vào có thể làm đẹp.” 

 “Vậy ta phải ăn nhiều chút mới được.” Đường Uyển cười gật đầu, Trần Nghiêm trêu chọc nói: “Uyển Nhi, bây giờ nàng còn xinh đẹp hơn lúc còn trẻ nữa.” 

 Đường Uyển cười không ngậm được miệng. 

 Trần Mục đi đến bên cạnh gia gia, thân thể ông ta càng ngày càng khỏe mạnh, Trần Thiên Nam cười nói: “Tiểu Mục, nhà tích thiện, ắt phúc có dư, ngươi có sức lực rất mạnh, có thể ra tay viện trợ những người cần giúp đỡ, nếu như giúp đỡ mà mang đến rắc rối vậy thì đừng ra tay.” 

 Tự cổ tiên nhân vô tình, xem phàm nhân như cỏ rác, Trần Thiên Nam biết Trần Mục lương thiện và dũng cảm. 

 Trần Mục hiểu được tâm ý của gia gia, hắn cười nói: “Gia gia, ta hiểu rồi.” 

 Trần Thiên Nam bật cười ha ha, ông ta rất vui mừng khi có một đại gia đình hậu bối ưu tú như thế này. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thích ăn cá nhất, hai bọn chúng đang ăn linh ngư to hơn cơ thể mình gấp mấy chục lần, Đại Tráng cũng ở diễn võ trường, nó đang nằm ăn cá, lúc trước khi ở bên ngoài cùng Trần Hãn nó cực kỳ uy phong, hiện giờ ở trong nhà lại bảo sao nghe vậy. 

 Đại Tráng là dịu dàng nhất trong nhà. 

 Thất Thất và Tiểu Côn cũng thích ăn cá, xương cá mà bọn họ ăn đã chất thành đống núi nhỏ. 

 Trần Dĩnh và Trần Dao vừa nói vừa cười khi ăn cá, Trần Dĩnh kể cho muội muội nghe những chuyện nàng ta đã thấy đã nghe khi ở bên ngoài, nàng ta còn muốn dẫn muội muội ra ngoài chơi. 

 Trần Hạo và Tạ Nhã vừa nói vừa cười với Trần Tô và Trần Đồng, bọn họ vô cùng ấm áp. 

 Trần Mục nhìn thấy đình viện náo nhiệt thì đột nhiên có chút lưu luyến, không biết lúc nào mới có thể trở về, chợt nhớ ra bản thân vẫn còn chưa đi. 

 Bắc Hoang, Trần gia. 

 Đêm khuya, tinh không sáng chói, sau bữa tối, Trần Mục đứng trên đỉnh núi nhìn Trần gia, Trần Dĩnh và Trần Dao cũng đứng bên cạnh hắn. 

 “Dĩnh Dĩnh, sau khi huynh bế quan có lẽ sẽ đi đến Tiên giới, nếu như trở về thì sẽ truyền âm cho muội bằng phương pháp đặc thù, muội phải bảo vệ Trần gia.” 

 “Ca, huynh cứ yên tâm đi.” 

 Trần Dĩnh cười duyên nói: “Ca, sau khi huynh đến Tiên giới thì nhớ mang đồ ăn ngon về cho muội.” 

 Trần Mục dịu dàng nói: “Được.” 

 “Dao Dao, muội phải chăm chỉ tu luyện, cũng phải ở cùng với phụ mẫu nhiều hơn, dành thời gian chỉ điểm cho Trần Tô và Trần Đồng, dạy bọn chúng tu luyện.” Trần Mục nhìn sang tiểu muội, ngoài mặt nàng ta ít nói lạnh lùng, thật ra lại rất hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến phụ mẫu phải lo lắng. 

 Trần Dao khẽ gật đầu nhẹ nhàng nói: “Muội biết rồi, sau này muội chắc chắn sẽ vượt qua huynh!” 

 Trên mặt Trần Mục tràn đầy ý cười nói: “Dĩnh Dĩnh, Dao Dao, nếu như huynh thuận lợi đột phá thì có lẽ sẽ trở về thăm các muội, sau đó lại đến Tiên giới sau.” 

 “Ừm ừm, đi sớm về sớm.” 

 “Ca, nhớ bảo trọng.” 

 Tỷ muội hai người vẫy tay với Trần Mục. 

 Trần Mục quay người rời đi, hắn dự định tu luyện Bất Diệt Kinh đến cực cảnh rồi mới đến Tiên giới, đến Tiên giới rồi đột phá Bất Diệt Kinh có quá nhiều nhân tố không xác định. 

 Tầng thiên lôi thứ bảy rất kinh khủng, Trần Mục chỉ có thể đến chỗ hoang vu cách xa Trần gia để đột phá. 

 Trần Dĩnh và Trần Dao nhìn Trần Mục rời khỏi, Tiểu Bạch nằm trên người Tiểu Hắc vẫy đuôi. 

 “Dao Dao, muội có muốn đến Tiên giới chơi không?” 

 “Tỷ tỷ, muội càng hướng về tinh không mênh mông.” 

 Trong vòng mấy trăm dặm xung quanh không một bóng người, ở đây khí hậu khắc nghiệt, thiếu đi sinh cơ, ngay cả tu tiên giả cũng không muốn đặt chân đến chỗ này. 

 Trần Mục ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, hắn vừa lấy được một số tài nguyên Tiên giới, lựa chọn tiếp tục tu luyện ở chỗ này, Hồng Mông Thụ trong cơ thể càng thêm sinh sôi, quanh thân có Hồng Mông Tử Khí lượn lờ, sau lưng có hư ảnh Hồng Mông Thụ to lớn hiện lên. 

 Nhục thân của hắn hiện lên kim quang giống như Phật Đà, nhục thân của Trần Mục trải qua đủ loại tẩy lễ, không ngừng niết bàn, lờ mờ cảm giác được sự tồn tại của ràng buộc. 

 Loại cảm giác này giống như gông xiềng của bản mệnh kiếm.

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm ThánhTác giả: Đích ThủyTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVạn Tượng đại lục, lấy võ làm đầu.Trần gia, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang."Nhị gia!""Phu Nhân sinh rồi!""Là một đứa bé trai!"Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển."Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."Đường Uyển cười thành tiếng."Phu…  Khuôn mặt Trần Dao mang theo nụ cười ngọt ngào, Tiểu Hắc đang nằm ngủ nghe thấy đồ ăn ngon cũng lập tức đứng dậy, vừa đứng dậy đã bị Tiểu Bạch *****, sau đó hai con mèo đánh nhau từ trên núi đến dưới núi, Trần gia lại khôi phục vẻ náo nhiệt thường ngày.  Ban đêm, trong diễn võ trường lửa trại hừng hực.  Trần Dĩnh và Trần Hãn dẫn theo Trần Tô và Trần Đồng đi nướng cá, Trần Hạo và Tạ Nhã cũng đang trợ giúp, Trần Mục ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, Trần Dao chỉ phụ giúp ăn.  Phu phụ Trần Uy và phu phụ Trần Nghiêm đang ngồi trò chuyện, Trần Thiên Nam phe phẩy quạt hương bồ, khoan thai tự đắc.  Trần Mục nhân lúc bọn họ đang nướng cá đã trộn chút Trường Sinh Dược còn lại vào rượu, số Trường Sinh Dược còn lại có hạn, hắn dùng linh quả và linh dịch trộn vào rượu thành Trường Sinh dịch.  Vật chất Trường Sinh phân tán tuy không thể đạt được hiệu quả trường sinh bất lão nhưng có thể gia tăng tuổi thọ đáng kể, có thể kéo dài tuổi thọ cho người nhà.  Trần Mục phân chia Trường Sinh Dược cho trưởng bối trong nhà và cả đại tỷ, mấy người Trần Dĩnh tu vi cường đại, căn bản không cần đến Trường Sinh dịch để kéo dài tuổi thọ cũng có thể sống rất nhiều năm.  Mấy người Trần Nghiêm đều hiểu được đây là đồ tốt, họ phục dụng ngay tại chỗ, bọn họ không bị bong da, nhưng cấp độ sinh mệnh đã thay đổi, thọ nguyên tăng lên rất nhiều.  Ban đêm, tinh không rực rỡ.  Trần Mục cười nói: “Nương, qua một thời gian nữa ta phải đi đến Tiên giới, ngài đừng lo lắng.”  Trong nhà chủ yếu là Đường Uyển lo lắng cho Trần Mục, mấy người Trần Nghiêm đều tin tưởng dù Trần Mục gặp phải khó khăn cũng có thể giải quyết.  Đường Uyển có chút không nỡ, nhưng vẫn không muốn làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Trần Mục, bà nghiêm túc nói: “Mục Nhi, ngươi ở bên ngoài phải chú ý an toàn, không cần phải lo lắng cho chúng ta.”  Trần Mục gật đầu, sau đó bưng cá nướng thơm phức đến cho mẫu thân: “Nương, ăn nhiều một chút, mấy con cá này đã hấp thụ vật chất Tiên giới, ăn nhiều vào có thể làm đẹp.”  “Vậy ta phải ăn nhiều chút mới được.” Đường Uyển cười gật đầu, Trần Nghiêm trêu chọc nói: “Uyển Nhi, bây giờ nàng còn xinh đẹp hơn lúc còn trẻ nữa.”  Đường Uyển cười không ngậm được miệng.  Trần Mục đi đến bên cạnh gia gia, thân thể ông ta càng ngày càng khỏe mạnh, Trần Thiên Nam cười nói: “Tiểu Mục, nhà tích thiện, ắt phúc có dư, ngươi có sức lực rất mạnh, có thể ra tay viện trợ những người cần giúp đỡ, nếu như giúp đỡ mà mang đến rắc rối vậy thì đừng ra tay.”  Tự cổ tiên nhân vô tình, xem phàm nhân như cỏ rác, Trần Thiên Nam biết Trần Mục lương thiện và dũng cảm.  Trần Mục hiểu được tâm ý của gia gia, hắn cười nói: “Gia gia, ta hiểu rồi.”  Trần Thiên Nam bật cười ha ha, ông ta rất vui mừng khi có một đại gia đình hậu bối ưu tú như thế này.  Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thích ăn cá nhất, hai bọn chúng đang ăn linh ngư to hơn cơ thể mình gấp mấy chục lần, Đại Tráng cũng ở diễn võ trường, nó đang nằm ăn cá, lúc trước khi ở bên ngoài cùng Trần Hãn nó cực kỳ uy phong, hiện giờ ở trong nhà lại bảo sao nghe vậy.  Đại Tráng là dịu dàng nhất trong nhà.  Thất Thất và Tiểu Côn cũng thích ăn cá, xương cá mà bọn họ ăn đã chất thành đống núi nhỏ.  Trần Dĩnh và Trần Dao vừa nói vừa cười khi ăn cá, Trần Dĩnh kể cho muội muội nghe những chuyện nàng ta đã thấy đã nghe khi ở bên ngoài, nàng ta còn muốn dẫn muội muội ra ngoài chơi.  Trần Hạo và Tạ Nhã vừa nói vừa cười với Trần Tô và Trần Đồng, bọn họ vô cùng ấm áp.  Trần Mục nhìn thấy đình viện náo nhiệt thì đột nhiên có chút lưu luyến, không biết lúc nào mới có thể trở về, chợt nhớ ra bản thân vẫn còn chưa đi.  Bắc Hoang, Trần gia.  Đêm khuya, tinh không sáng chói, sau bữa tối, Trần Mục đứng trên đỉnh núi nhìn Trần gia, Trần Dĩnh và Trần Dao cũng đứng bên cạnh hắn.  “Dĩnh Dĩnh, sau khi huynh bế quan có lẽ sẽ đi đến Tiên giới, nếu như trở về thì sẽ truyền âm cho muội bằng phương pháp đặc thù, muội phải bảo vệ Trần gia.”  “Ca, huynh cứ yên tâm đi.”  Trần Dĩnh cười duyên nói: “Ca, sau khi huynh đến Tiên giới thì nhớ mang đồ ăn ngon về cho muội.”  Trần Mục dịu dàng nói: “Được.”  “Dao Dao, muội phải chăm chỉ tu luyện, cũng phải ở cùng với phụ mẫu nhiều hơn, dành thời gian chỉ điểm cho Trần Tô và Trần Đồng, dạy bọn chúng tu luyện.” Trần Mục nhìn sang tiểu muội, ngoài mặt nàng ta ít nói lạnh lùng, thật ra lại rất hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến phụ mẫu phải lo lắng.  Trần Dao khẽ gật đầu nhẹ nhàng nói: “Muội biết rồi, sau này muội chắc chắn sẽ vượt qua huynh!”  Trên mặt Trần Mục tràn đầy ý cười nói: “Dĩnh Dĩnh, Dao Dao, nếu như huynh thuận lợi đột phá thì có lẽ sẽ trở về thăm các muội, sau đó lại đến Tiên giới sau.”  “Ừm ừm, đi sớm về sớm.”  “Ca, nhớ bảo trọng.”  Tỷ muội hai người vẫy tay với Trần Mục.  Trần Mục quay người rời đi, hắn dự định tu luyện Bất Diệt Kinh đến cực cảnh rồi mới đến Tiên giới, đến Tiên giới rồi đột phá Bất Diệt Kinh có quá nhiều nhân tố không xác định.  Tầng thiên lôi thứ bảy rất kinh khủng, Trần Mục chỉ có thể đến chỗ hoang vu cách xa Trần gia để đột phá.  Trần Dĩnh và Trần Dao nhìn Trần Mục rời khỏi, Tiểu Bạch nằm trên người Tiểu Hắc vẫy đuôi.  “Dao Dao, muội có muốn đến Tiên giới chơi không?”  “Tỷ tỷ, muội càng hướng về tinh không mênh mông.”  Trong vòng mấy trăm dặm xung quanh không một bóng người, ở đây khí hậu khắc nghiệt, thiếu đi sinh cơ, ngay cả tu tiên giả cũng không muốn đặt chân đến chỗ này.  Trần Mục ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, hắn vừa lấy được một số tài nguyên Tiên giới, lựa chọn tiếp tục tu luyện ở chỗ này, Hồng Mông Thụ trong cơ thể càng thêm sinh sôi, quanh thân có Hồng Mông Tử Khí lượn lờ, sau lưng có hư ảnh Hồng Mông Thụ to lớn hiện lên.  Nhục thân của hắn hiện lên kim quang giống như Phật Đà, nhục thân của Trần Mục trải qua đủ loại tẩy lễ, không ngừng niết bàn, lờ mờ cảm giác được sự tồn tại của ràng buộc.  Loại cảm giác này giống như gông xiềng của bản mệnh kiếm.

Chương 587: Chuẩn Bị Trước (3)