Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…
Chương 235: Chương 235
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Nguyễn lão phu nhân cả đời xuôi chèo mát mái, sau lưng có Tạ Thái Hậu, ở nhà họ Tạ hô mưa gọi gió, hai đứa con trai đều không dám cãi lại bà ta. Đương nhiên, trừ trưởng tức Hoắc thị và Ngu Ninh ra. Bà ta mắng nhiếc nhị phòng phu nhân Lâm thị một trận, sau đó chĩa mũi nhọn về phía ba người Ngu Ninh. "Đính hôn với nhà họ Nguyễn thì sao! Các con còn chê bai, làm các con kiêu ngạo đến không coi ai ra gì, trong mắt các con còn có người tổ mẫu này không! Hôn sự là do ta định, Tạ Doanh Xuân con không gả cũng phải gả, con còn kén cá chọn canh, cũng không thèm nhìn lại thân phận của mình, thứ xuất của nhị phòng mà thôi, con đừng quên con là từ trong bụng di nương chui ra, trưởng bối định hôn cho con, con làm gì có tư cách lên tiếng!" Thấy Nguyễn lão phu nhân thực sự muốn gả Tạ Doanh Xuân cho nhà họ Nguyễn, bị mắng một trận Lâm thị không nhịn được lên tiếng, "Mẹ, đứa trẻ nhà họ Nguyễn đó thực sự không phải là mối lương duyên tốt, Doanh Xuân gả qua đó là hại con bé." Lâm thị tính tình lương thiện, tuy Doanh Xuân không phải do bà ta sinh ra, nhưng bà ta là đích mẫu, phải có trách nhiệm với hôn sự của Doanh Xuân, bà ta đương nhiên không muốn con gái trong nhà gả cho người như vậy. Nguyễn lão phu nhân càng tức giận, dùng hiếu đạo mắng Lâm thị một trận, sau đó còn nói cả Tạ Dư Hoa và Ngu Ninh. "Hai đứa các con còn dám hùa theo làm loạn, đều là do trong nhà nuông chiều, từng đứa từng đứa lớn tướng rồi, đều còn ăn bám trong nhà, liên lụy đến mấy đứa anh trai mất mặt cùng các con." Bốn đứa con gái nhà họ Tạ, không đứa nào định thân, Tạ lão phu nhân luôn cảm thấy mấy đứa cháu gái này chính là gánh nặng trong nhà. "Mất mặt chỗ nào, Tạ Ngộ Đường Tạ Ngộ Khác ngày ngày trêu mèo chọc chó, bọn họ còn mất mặt hơn chúng ta nhiều." Ngu Ninh lẩm bẩm. “Con còn dám cãi, đã khó khăn lắm mới vào cung làm nữ quan, kết quả còn bị bệ hạ đuổi về, hừ, mặt mũi Tạ gia đều bị con làm mất hết rồi, con còn dám lên tiếng.” Hoắc thị không nhịn được lên tiếng: “Ninh Nhi là được đặc xá về nhà, không phải bị đuổi!” “Còn nữa, con trai nhà họ Nguyễn kia, thiên kim khắp kinh thành đều không gả, tránh còn không kịp, nhà chúng ta là nhà thế nào, lại cứ muốn đẩy con gái vào hố lửa? Tạ gia mất không nổi mặt mũi này, cho dù cả đời không lấy chồng, để nó ở nhà làm một bà cô già, cũng không gả cho nhà họ Nguyễn như vậy.” “Con…” Nguyễn lão phu nhân suýt chút nữa bị tức ngất, run rẩy chỉ tay vào Hoắc thị, “Hay cho, hay cho!”
Nguyễn lão phu nhân cả đời xuôi chèo mát mái, sau lưng có Tạ Thái Hậu, ở nhà họ Tạ hô mưa gọi gió, hai đứa con trai đều không dám cãi lại bà ta.
Đương nhiên, trừ trưởng tức Hoắc thị và Ngu Ninh ra.
Bà ta mắng nhiếc nhị phòng phu nhân Lâm thị một trận, sau đó chĩa mũi nhọn về phía ba người Ngu Ninh.
"Đính hôn với nhà họ Nguyễn thì sao! Các con còn chê bai, làm các con kiêu ngạo đến không coi ai ra gì, trong mắt các con còn có người tổ mẫu này không! Hôn sự là do ta định, Tạ Doanh Xuân con không gả cũng phải gả, con còn kén cá chọn canh, cũng không thèm nhìn lại thân phận của mình, thứ xuất của nhị phòng mà thôi, con đừng quên con là từ trong bụng di nương chui ra, trưởng bối định hôn cho con, con làm gì có tư cách lên tiếng!"
Thấy Nguyễn lão phu nhân thực sự muốn gả Tạ Doanh Xuân cho nhà họ Nguyễn, bị mắng một trận Lâm thị không nhịn được lên tiếng, "Mẹ, đứa trẻ nhà họ Nguyễn đó thực sự không phải là mối lương duyên tốt, Doanh Xuân gả qua đó là hại con bé."
Lâm thị tính tình lương thiện, tuy Doanh Xuân không phải do bà ta sinh ra, nhưng bà ta là đích mẫu, phải có trách nhiệm với hôn sự của Doanh Xuân, bà ta đương nhiên không muốn con gái trong nhà gả cho người như vậy.
Nguyễn lão phu nhân càng tức giận, dùng hiếu đạo mắng Lâm thị một trận, sau đó còn nói cả Tạ Dư Hoa và Ngu Ninh.
"Hai đứa các con còn dám hùa theo làm loạn, đều là do trong nhà nuông chiều, từng đứa từng đứa lớn tướng rồi, đều còn ăn bám trong nhà, liên lụy đến mấy đứa anh trai mất mặt cùng các con."
Bốn đứa con gái nhà họ Tạ, không đứa nào định thân, Tạ lão phu nhân luôn cảm thấy mấy đứa cháu gái này chính là gánh nặng trong nhà.
"Mất mặt chỗ nào, Tạ Ngộ Đường Tạ Ngộ Khác ngày ngày trêu mèo chọc chó, bọn họ còn mất mặt hơn chúng ta nhiều." Ngu Ninh lẩm bẩm.
“Con còn dám cãi, đã khó khăn lắm mới vào cung làm nữ quan, kết quả còn bị bệ hạ đuổi về, hừ, mặt mũi Tạ gia đều bị con làm mất hết rồi, con còn dám lên tiếng.”
Hoắc thị không nhịn được lên tiếng: “Ninh Nhi là được đặc xá về nhà, không phải bị đuổi!”
“Còn nữa, con trai nhà họ Nguyễn kia, thiên kim khắp kinh thành đều không gả, tránh còn không kịp, nhà chúng ta là nhà thế nào, lại cứ muốn đẩy con gái vào hố lửa? Tạ gia mất không nổi mặt mũi này, cho dù cả đời không lấy chồng, để nó ở nhà làm một bà cô già, cũng không gả cho nhà họ Nguyễn như vậy.”
“Con…” Nguyễn lão phu nhân suýt chút nữa bị tức ngất, run rẩy chỉ tay vào Hoắc thị, “Hay cho, hay cho!”
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Nguyễn lão phu nhân cả đời xuôi chèo mát mái, sau lưng có Tạ Thái Hậu, ở nhà họ Tạ hô mưa gọi gió, hai đứa con trai đều không dám cãi lại bà ta. Đương nhiên, trừ trưởng tức Hoắc thị và Ngu Ninh ra. Bà ta mắng nhiếc nhị phòng phu nhân Lâm thị một trận, sau đó chĩa mũi nhọn về phía ba người Ngu Ninh. "Đính hôn với nhà họ Nguyễn thì sao! Các con còn chê bai, làm các con kiêu ngạo đến không coi ai ra gì, trong mắt các con còn có người tổ mẫu này không! Hôn sự là do ta định, Tạ Doanh Xuân con không gả cũng phải gả, con còn kén cá chọn canh, cũng không thèm nhìn lại thân phận của mình, thứ xuất của nhị phòng mà thôi, con đừng quên con là từ trong bụng di nương chui ra, trưởng bối định hôn cho con, con làm gì có tư cách lên tiếng!" Thấy Nguyễn lão phu nhân thực sự muốn gả Tạ Doanh Xuân cho nhà họ Nguyễn, bị mắng một trận Lâm thị không nhịn được lên tiếng, "Mẹ, đứa trẻ nhà họ Nguyễn đó thực sự không phải là mối lương duyên tốt, Doanh Xuân gả qua đó là hại con bé." Lâm thị tính tình lương thiện, tuy Doanh Xuân không phải do bà ta sinh ra, nhưng bà ta là đích mẫu, phải có trách nhiệm với hôn sự của Doanh Xuân, bà ta đương nhiên không muốn con gái trong nhà gả cho người như vậy. Nguyễn lão phu nhân càng tức giận, dùng hiếu đạo mắng Lâm thị một trận, sau đó còn nói cả Tạ Dư Hoa và Ngu Ninh. "Hai đứa các con còn dám hùa theo làm loạn, đều là do trong nhà nuông chiều, từng đứa từng đứa lớn tướng rồi, đều còn ăn bám trong nhà, liên lụy đến mấy đứa anh trai mất mặt cùng các con." Bốn đứa con gái nhà họ Tạ, không đứa nào định thân, Tạ lão phu nhân luôn cảm thấy mấy đứa cháu gái này chính là gánh nặng trong nhà. "Mất mặt chỗ nào, Tạ Ngộ Đường Tạ Ngộ Khác ngày ngày trêu mèo chọc chó, bọn họ còn mất mặt hơn chúng ta nhiều." Ngu Ninh lẩm bẩm. “Con còn dám cãi, đã khó khăn lắm mới vào cung làm nữ quan, kết quả còn bị bệ hạ đuổi về, hừ, mặt mũi Tạ gia đều bị con làm mất hết rồi, con còn dám lên tiếng.” Hoắc thị không nhịn được lên tiếng: “Ninh Nhi là được đặc xá về nhà, không phải bị đuổi!” “Còn nữa, con trai nhà họ Nguyễn kia, thiên kim khắp kinh thành đều không gả, tránh còn không kịp, nhà chúng ta là nhà thế nào, lại cứ muốn đẩy con gái vào hố lửa? Tạ gia mất không nổi mặt mũi này, cho dù cả đời không lấy chồng, để nó ở nhà làm một bà cô già, cũng không gả cho nhà họ Nguyễn như vậy.” “Con…” Nguyễn lão phu nhân suýt chút nữa bị tức ngất, run rẩy chỉ tay vào Hoắc thị, “Hay cho, hay cho!”