Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…
Chương 236: Chương 236
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… “Hầu gia, lão nhị, các con cứ nhìn thê tử các con nói chuyện với mẹ ruột các con như vậy sao! Còn có quy củ hiếu đạo gì không! Các con là người một nhà, ta già rồi, bị bài xích, nếu đã như vậy, ngày mai lão thân đưa tấu chương lên cho Thái hậu nương nương, để Thái hậu nương nương sắp xếp cho mẹ ruột của bà ấy một chỗ yên tĩnh, dứt khoát về quê cũ đi, c.h.ế.t ở bên ngoài là xong, khỏi làm các con vướng bận.” Mỗi lần cãi nhau, Nguyễn lão phu nhân đều sẽ nói những lời này để hai người con trai thỏa hiệp, đứng về phía bà. Tạ Chi An trầm giọng không nói, nghe vậy chỉ bảo hạ nhân đỡ lão phu nhân đi nghỉ ngơi, không đưa ra bất kỳ phản ứng nào với lời nói của Tạ lão phu nhân. Lão phu nhân mất chồng sớm, một mình nuôi hai anh em khôn lớn, cho nên Tạ Chi An và em trai chưa từng cãi lại lão phu nhân, làm một đứa con hiếu thảo cả đời. Nguyễn lão phu nhân đương nhiên không hài lòng với phản ứng của hai người con trai, khăng khăng không chịu đi, còn nói muốn Ngu Ninh, Tạ Du Hoa và Tạ Vãn Du đi quỳ từ đường. Mệnh lệnh của bà không nhận được hồi đáp, cả nhà lớn không một ai đáp lại bà, mọi người đều tìm cớ đi ra ngoài, làm như không nghe thấy. Đúng lúc này, người nhà họ Nguyễn tới cầu kiến. Gia chủ Nguyễn gia dẫn theo thê tử đợi ở bên ngoài, Tạ Chi An không thể từ chối, đành phải cho người nhà họ Nguyễn vào. Gia chủ Nguyễn gia là cháu ruột của Nguyễn lão phu nhân, cũng là em họ của Tạ Chi An, ông ta kéo Tạ Chi An ra tiền viện nói chuyện, để lại một đám nữ quyến ở hậu viện. Vừa nhìn thấy người nhà mẹ đẻ, Nguyễn lão phu nhân nhất thời hừng hực khí thế. Sai hạ nhân áp giải ba tiểu thư đi quỳ từ đường. “Không quỳ từ đường, các con không nhớ lâu, nhất định phải bỏ đói hai ngày, mới biết lỗi.” Nguyễn phu nhân đỡ Nguyễn lão phu nhân, đắc ý cười cười, giả nhân giả nghĩa nói: “Quỳ từ đường có phải phạt hơi nặng rồi không, thật ra các con chỉ là có chút không hiểu chuyện mà thôi, không sao cả, nói miệng là được rồi.”
“Hầu gia, lão nhị, các con cứ nhìn thê tử các con nói chuyện với mẹ ruột các con như vậy sao! Còn có quy củ hiếu đạo gì không! Các con là người một nhà, ta già rồi, bị bài xích, nếu đã như vậy, ngày mai lão thân đưa tấu chương lên cho Thái hậu nương nương, để Thái hậu nương nương sắp xếp cho mẹ ruột của bà ấy một chỗ yên tĩnh, dứt khoát về quê cũ đi, c.h.ế.t ở bên ngoài là xong, khỏi làm các con vướng bận.”
Mỗi lần cãi nhau, Nguyễn lão phu nhân đều sẽ nói những lời này để hai người con trai thỏa hiệp, đứng về phía bà.
Tạ Chi An trầm giọng không nói, nghe vậy chỉ bảo hạ nhân đỡ lão phu nhân đi nghỉ ngơi, không đưa ra bất kỳ phản ứng nào với lời nói của Tạ lão phu nhân.
Lão phu nhân mất chồng sớm, một mình nuôi hai anh em khôn lớn, cho nên Tạ Chi An và em trai chưa từng cãi lại lão phu nhân, làm một đứa con hiếu thảo cả đời.
Nguyễn lão phu nhân đương nhiên không hài lòng với phản ứng của hai người con trai, khăng khăng không chịu đi, còn nói muốn Ngu Ninh, Tạ Du Hoa và Tạ Vãn Du đi quỳ từ đường.
Mệnh lệnh của bà không nhận được hồi đáp, cả nhà lớn không một ai đáp lại bà, mọi người đều tìm cớ đi ra ngoài, làm như không nghe thấy.
Đúng lúc này, người nhà họ Nguyễn tới cầu kiến.
Gia chủ Nguyễn gia dẫn theo thê tử đợi ở bên ngoài, Tạ Chi An không thể từ chối, đành phải cho người nhà họ Nguyễn vào. Gia chủ Nguyễn gia là cháu ruột của Nguyễn lão phu nhân, cũng là em họ của Tạ Chi An, ông ta kéo Tạ Chi An ra tiền viện nói chuyện, để lại một đám nữ quyến ở hậu viện.
Vừa nhìn thấy người nhà mẹ đẻ, Nguyễn lão phu nhân nhất thời hừng hực khí thế.
Sai hạ nhân áp giải ba tiểu thư đi quỳ từ đường.
“Không quỳ từ đường, các con không nhớ lâu, nhất định phải bỏ đói hai ngày, mới biết lỗi.”
Nguyễn phu nhân đỡ Nguyễn lão phu nhân, đắc ý cười cười, giả nhân giả nghĩa nói: “Quỳ từ đường có phải phạt hơi nặng rồi không, thật ra các con chỉ là có chút không hiểu chuyện mà thôi, không sao cả, nói miệng là được rồi.”
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… “Hầu gia, lão nhị, các con cứ nhìn thê tử các con nói chuyện với mẹ ruột các con như vậy sao! Còn có quy củ hiếu đạo gì không! Các con là người một nhà, ta già rồi, bị bài xích, nếu đã như vậy, ngày mai lão thân đưa tấu chương lên cho Thái hậu nương nương, để Thái hậu nương nương sắp xếp cho mẹ ruột của bà ấy một chỗ yên tĩnh, dứt khoát về quê cũ đi, c.h.ế.t ở bên ngoài là xong, khỏi làm các con vướng bận.” Mỗi lần cãi nhau, Nguyễn lão phu nhân đều sẽ nói những lời này để hai người con trai thỏa hiệp, đứng về phía bà. Tạ Chi An trầm giọng không nói, nghe vậy chỉ bảo hạ nhân đỡ lão phu nhân đi nghỉ ngơi, không đưa ra bất kỳ phản ứng nào với lời nói của Tạ lão phu nhân. Lão phu nhân mất chồng sớm, một mình nuôi hai anh em khôn lớn, cho nên Tạ Chi An và em trai chưa từng cãi lại lão phu nhân, làm một đứa con hiếu thảo cả đời. Nguyễn lão phu nhân đương nhiên không hài lòng với phản ứng của hai người con trai, khăng khăng không chịu đi, còn nói muốn Ngu Ninh, Tạ Du Hoa và Tạ Vãn Du đi quỳ từ đường. Mệnh lệnh của bà không nhận được hồi đáp, cả nhà lớn không một ai đáp lại bà, mọi người đều tìm cớ đi ra ngoài, làm như không nghe thấy. Đúng lúc này, người nhà họ Nguyễn tới cầu kiến. Gia chủ Nguyễn gia dẫn theo thê tử đợi ở bên ngoài, Tạ Chi An không thể từ chối, đành phải cho người nhà họ Nguyễn vào. Gia chủ Nguyễn gia là cháu ruột của Nguyễn lão phu nhân, cũng là em họ của Tạ Chi An, ông ta kéo Tạ Chi An ra tiền viện nói chuyện, để lại một đám nữ quyến ở hậu viện. Vừa nhìn thấy người nhà mẹ đẻ, Nguyễn lão phu nhân nhất thời hừng hực khí thế. Sai hạ nhân áp giải ba tiểu thư đi quỳ từ đường. “Không quỳ từ đường, các con không nhớ lâu, nhất định phải bỏ đói hai ngày, mới biết lỗi.” Nguyễn phu nhân đỡ Nguyễn lão phu nhân, đắc ý cười cười, giả nhân giả nghĩa nói: “Quỳ từ đường có phải phạt hơi nặng rồi không, thật ra các con chỉ là có chút không hiểu chuyện mà thôi, không sao cả, nói miệng là được rồi.”