Vạn Tượng đại lục, lấy võ làm đầu.Trần gia, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang."Nhị gia!""Phu Nhân sinh rồi!""Là một đứa bé trai!"Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển."Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."Đường Uyển cười thành tiếng."Phu…
Chương 653: Tà Tu Lại Xuất Hiện (3)
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm ThánhTác giả: Đích ThủyTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVạn Tượng đại lục, lấy võ làm đầu.Trần gia, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang."Nhị gia!""Phu Nhân sinh rồi!""Là một đứa bé trai!"Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển."Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."Đường Uyển cười thành tiếng."Phu… Thế tục ở Tiên giới còn bình thường hơn cả nhân gian, trong thế tục không có tu tiên giả, Trần Mục sinh ra ở nhân gian, tốt xấu gì cũng còn có thể tu luyện, nhưng bách tính Tiên giới không được phép tu luyện, bọn họ chỉ có thể sống cả một đời bình thường. Qua đồng ruộng, bọn họ đi ngang qua thôn ở gần đó, có lão già chống nạng ra nghênh tiếp, già trẻ lớn bé trong đám người đều chạy đến vây xem. Vẻ mặt Trần Mục hiền hoà, vừa cười vừa nói: "Bọn ta chỉ là đi ngang qua, ngài không cần căng thẳng." Nhìn thấy nụ cười sáng rỡ của Trần Mục, lão giả thoải mái hơn rất nhiều, vẫn cung kính như cũ nói: "Bái kiến tiên nhân." Trần Mục khẽ cười nói: "Ngài có chuyện gì sao?" Trên đường này đụng phải rất nhiều bách tính, nhưng chủ động tiến lên chào hỏi chỉ có lão giả khom lưng này, Trần Mục liền suy đoán ông ta hẳn là có nguyên nhân. Lão giả quỳ trên mặt đất khẩn cầu: "Gần đây yêu thú hoành hành, trong thôn *****̉a chúng ta dạo này thường xuyên thiếu người, xin tiên nhân giúp đỡ chúng ta một tay." "Có thể." Trần Mục mỉm cười gật đầu. Lão giả kích động rơi lệ, thôn dân sau lưng ông ta đều quỳ bái theo: "Đa tạ tiên nhân." Khuôn mặt nhỏ của Sở Sở nghiêm túc nói: "Đại ca ca, ta muốn đánh yêu quái, ta muốn giúp đỡ bọn họ!" Bách tính chung quanh đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, dù sao thì nhìn Sở Sở trông có vẻ rất nhỏ yếu. Trần Mục xoa xoa đầu Sở Sở, rất vui mừng, mỉm cười gật đầu: "Được." Sở Sở có sức mạnh của Ma Thần, giải quyết yêu thú đều là chuyện rất đơn giản, lão già là thôn trưởng của Lưu Gia thôn, ông ta sắp xếp cho Trần Mục ở tại nhà mình. Trong thôn đều chủ yếu là tường đất, nhà thôn trưởng và mấy hộ gia đình có tiền là phòng đá, Trần Mục và Sở Sở vào trong viện, bên trong nuôi ít vịt gà. Sở Sở nhìn gà vịt lập tức ***** miếng. Trần Mục thấy thế, lấy ra viên đan dược, mỉm cười nói: "Lão thôn trưởng, ta muốn dùng viên đan dược này đổi lấy hai con gà." Lão thôn trưởng nào từng gặp phải tình cảnh này, vội vàng từ chối: "Tiên nhân, không cần, ngài cầm lấy đi, chúng ta mời ngài tương trợ, lại còn lấy thêm đồ vật của ngài làm sao được!" Trần Mục vừa cười vừa nói: "Lão thôn trưởng, không cần khách khí, đan dược này rất phổ biến." Lão thôn trưởng chỉ có thể nhận lấy, ông ta cảm thấy Trần Mục không giống với tiên nhân mà trưởng bối trong thôn trước kia từng nói: "Không biết tiên nhân đến từ nơi nào?" Trần Mục mỉm cười nói: "Đến từ nhân gian." Lão thôn trưởng to đôi mắt, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ các ngươi là tán tu?" Ở Tiên giới, tán tu là tội lớn. Trần Mục chỉ lên bầu trời: "Lão thôn trưởng, ta đến từ trên trời, không phải là sinh ra ở mảnh đất này." Lão thôn trưởng kinh ngạc nói: "Ngài là Thiên nhân!" Trần Mục giải thích không rõ được, bèn mỉm cười gật đầu, hắn đích thân giết hai con gà trống, sau đó ướp gia vị, lão thôn trưởng ở bên cạnh nhìn, chỉ thấy Trần Mục dùng lá sen bọc lấy con gà đã ướp gia vị xong, sau đó bọc bùn đất lên. Lão thôn trưởng đầu óc mơ hồ, Sở Sở cũng hiếu kỳ nói: "Đại ca ca, ngươi đang làm gì thế?" "Gà nướng đất sét." Trên mặt Trần Mục nở nụ cười. Sau khi nấu gà nướng đất sét xong, trong viện tràn ngập mùi thơm, Sở Sở xé gà nướng đất sét, cười ngọt ngào nói: "Thơm quá, đại ca ca, ngươi thật lợi hại." Trần Mục không hề vui vẻ, bởi vì bách tính trong thôn này còn đang sống trong nước sôi lửa bỏng, hắn cũng không cảm nhận được tồn tại của yêu thú ở xung quanh đây. Dù cho nơi xa có yêu thú, cũng là một vài yêu thú rất yếu, sẽ không công kích loại thôn xóm này. Lão thôn trưởng thở dài nói: "Gần đây người bị hại đều là các bé gái còn nhỏ, bọn họ rất đáng thương." Trần Mục cảm thấy kỳ lạ, đây là ra tay có mục đích, màn đêm buông xuống, cửa sổ các nhà đóng lại, có đạo thân ảnh sát mặt đất tiến gần tới Lưu Gia thôn. Ầm ầm. Thôn làng đều đang chấn động. Sở Sở từ trên cao đáp xuống, trung niên mặc hắc y bị nàng ta giẫm ở dưới chân. Nam tử trung niên tướng mạo yêu dị, khuôn mặt âm nhu nhìn là thấy không thoải mái, Sở Sở đáng yêu quát: "Đồ xấu xa, bắt được ngươi rồi." Trần Mục nhàn nhạt nói: "Hại người không phải yêu thú, Tiên giới không có tán tu, người nào dạy ngươi?" "Ha ha, ta khuyên các ngươi đừng có xen vào việc của người khác, nếu như các ngươi dám động vào ta, hậu quả rất nghiêm trọng." Nam nhân trung niên kia uy ***** nói. Sở Sở liên tiếp đạp hắn ta mấy cước, nam nhân trung niên ho ra ngụm máu lớn, lục phủ ngũ tạng bị phá nát tại chỗ, ngay cả cột sống cũng đứt gãy, dáng vẻ thật thảm hại. Nam nhân trung niên không ngờ sẽ gặp phải rắc rối này, bởi vì thế lực Tiên giới căn bản không quản phàm nhân. Thần hồn của Trần Mục tiến vào trí óc của hắn ta, cưỡng ép quan sát, phát hiện bên trong có tồn tại đáng sợ, nam nhân trung niên đang phản kháng, không dám để lộ tồn tại của vị kia. Nam nhân trung niên hồn phi phách tán ngay tại chỗ. Trần Mục nhìn thấy hình ảnh đứt quãng, có đám tà tu thờ phụng cái gì đó, nếu như bỏ mặc không quan tâm, có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn, hắn định đi điều tra. "Tên xấu xa!" Sở Sở tiếp tục đạp hai cước, Trần Mục đưa tay, ngọn lửa màu vàng đốt cháy hết cỗ thi thể kia. Phía Bắc Vũ Châu, núi non trùng điệp. Sáng sớm, Trần Mục ngồi xếp bằng trên ngọn núi cao nhất, lúc mặt trời nhô lên, trên người hắn bao phủ ánh sáng mờ ảo, thánh khiết xuất trần, còn có kinh văn viễn cổ thoắt ẩn thoắt hiện. Sở Sở ngồi ở gần đó đọc sách, trong tay cầm cuốn thư tịch Trần Mục chọn cho nàng ta, thường xuyên phát ra tiếng cười non nớt, trong núi tràn trề sức sống. Trần Mục đang ngộ đạo, ngộ đạo còn khó hơn luyện kiếm, không chỉ cần thời gian, mà còn cần cả thiên phú, hắn ở đỉnh núi lắng nghe hơi thở của đất trời.
Thế tục ở Tiên giới còn bình thường hơn cả nhân gian, trong thế tục không có tu tiên giả, Trần Mục sinh ra ở nhân gian, tốt xấu gì cũng còn có thể tu luyện, nhưng bách tính Tiên giới không được phép tu luyện, bọn họ chỉ có thể sống cả một đời bình thường.
Qua đồng ruộng, bọn họ đi ngang qua thôn ở gần đó, có lão già chống nạng ra nghênh tiếp, già trẻ lớn bé trong đám người đều chạy đến vây xem.
Vẻ mặt Trần Mục hiền hoà, vừa cười vừa nói: "Bọn ta chỉ là đi ngang qua, ngài không cần căng thẳng."
Nhìn thấy nụ cười sáng rỡ của Trần Mục, lão giả thoải mái hơn rất nhiều, vẫn cung kính như cũ nói: "Bái kiến tiên nhân."
Trần Mục khẽ cười nói: "Ngài có chuyện gì sao?"
Trên đường này đụng phải rất nhiều bách tính, nhưng chủ động tiến lên chào hỏi chỉ có lão giả khom lưng này, Trần Mục liền suy đoán ông ta hẳn là có nguyên nhân.
Lão giả quỳ trên mặt đất khẩn cầu: "Gần đây yêu thú hoành hành, trong thôn *****̉a chúng ta dạo này thường xuyên thiếu người, xin tiên nhân giúp đỡ chúng ta một tay."
"Có thể."
Trần Mục mỉm cười gật đầu.
Lão giả kích động rơi lệ, thôn dân sau lưng ông ta đều quỳ bái theo: "Đa tạ tiên nhân."
Khuôn mặt nhỏ của Sở Sở nghiêm túc nói: "Đại ca ca, ta muốn đánh yêu quái, ta muốn giúp đỡ bọn họ!"
Bách tính chung quanh đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, dù sao thì nhìn Sở Sở trông có vẻ rất nhỏ yếu.
Trần Mục xoa xoa đầu Sở Sở, rất vui mừng, mỉm cười gật đầu: "Được."
Sở Sở có sức mạnh của Ma Thần, giải quyết yêu thú đều là chuyện rất đơn giản, lão già là thôn trưởng của Lưu Gia thôn, ông ta sắp xếp cho Trần Mục ở tại nhà mình.
Trong thôn đều chủ yếu là tường đất, nhà thôn trưởng và mấy hộ gia đình có tiền là phòng đá, Trần Mục và Sở Sở vào trong viện, bên trong nuôi ít vịt gà.
Sở Sở nhìn gà vịt lập tức ***** miếng.
Trần Mục thấy thế, lấy ra viên đan dược, mỉm cười nói: "Lão thôn trưởng, ta muốn dùng viên đan dược này đổi lấy hai con gà."
Lão thôn trưởng nào từng gặp phải tình cảnh này, vội vàng từ chối: "Tiên nhân, không cần, ngài cầm lấy đi, chúng ta mời ngài tương trợ, lại còn lấy thêm đồ vật của ngài làm sao được!"
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Lão thôn trưởng, không cần khách khí, đan dược này rất phổ biến."
Lão thôn trưởng chỉ có thể nhận lấy, ông ta cảm thấy Trần Mục không giống với tiên nhân mà trưởng bối trong thôn trước kia từng nói: "Không biết tiên nhân đến từ nơi nào?"
Trần Mục mỉm cười nói: "Đến từ nhân gian."
Lão thôn trưởng to đôi mắt, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ các ngươi là tán tu?"
Ở Tiên giới, tán tu là tội lớn.
Trần Mục chỉ lên bầu trời: "Lão thôn trưởng, ta đến từ trên trời, không phải là sinh ra ở mảnh đất này."
Lão thôn trưởng kinh ngạc nói: "Ngài là Thiên nhân!"
Trần Mục giải thích không rõ được, bèn mỉm cười gật đầu, hắn đích thân giết hai con gà trống, sau đó ướp gia vị, lão thôn trưởng ở bên cạnh nhìn, chỉ thấy Trần Mục dùng lá sen bọc lấy con gà đã ướp gia vị xong, sau đó bọc bùn đất lên.
Lão thôn trưởng đầu óc mơ hồ, Sở Sở cũng hiếu kỳ nói: "Đại ca ca, ngươi đang làm gì thế?"
"Gà nướng đất sét."
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười.
Sau khi nấu gà nướng đất sét xong, trong viện tràn ngập mùi thơm, Sở Sở xé gà nướng đất sét, cười ngọt ngào nói: "Thơm quá, đại ca ca, ngươi thật lợi hại."
Trần Mục không hề vui vẻ, bởi vì bách tính trong thôn này còn đang sống trong nước sôi lửa bỏng, hắn cũng không cảm nhận được tồn tại của yêu thú ở xung quanh đây.
Dù cho nơi xa có yêu thú, cũng là một vài yêu thú rất yếu, sẽ không công kích loại thôn xóm này.
Lão thôn trưởng thở dài nói: "Gần đây người bị hại đều là các bé gái còn nhỏ, bọn họ rất đáng thương."
Trần Mục cảm thấy kỳ lạ, đây là ra tay có mục đích, màn đêm buông xuống, cửa sổ các nhà đóng lại, có đạo thân ảnh sát mặt đất tiến gần tới Lưu Gia thôn.
Ầm ầm.
Thôn làng đều đang chấn động.
Sở Sở từ trên cao đáp xuống, trung niên mặc hắc y bị nàng ta giẫm ở dưới chân.
Nam tử trung niên tướng mạo yêu dị, khuôn mặt âm nhu nhìn là thấy không thoải mái, Sở Sở đáng yêu quát: "Đồ xấu xa, bắt được ngươi rồi."
Trần Mục nhàn nhạt nói: "Hại người không phải yêu thú, Tiên giới không có tán tu, người nào dạy ngươi?"
"Ha ha, ta khuyên các ngươi đừng có xen vào việc của người khác, nếu như các ngươi dám động vào ta, hậu quả rất nghiêm trọng." Nam nhân trung niên kia uy ***** nói.
Sở Sở liên tiếp đạp hắn ta mấy cước, nam nhân trung niên ho ra ngụm máu lớn, lục phủ ngũ tạng bị phá nát tại chỗ, ngay cả cột sống cũng đứt gãy, dáng vẻ thật thảm hại.
Nam nhân trung niên không ngờ sẽ gặp phải rắc rối này, bởi vì thế lực Tiên giới căn bản không quản phàm nhân.
Thần hồn của Trần Mục tiến vào trí óc của hắn ta, cưỡng ép quan sát, phát hiện bên trong có tồn tại đáng sợ, nam nhân trung niên đang phản kháng, không dám để lộ tồn tại của vị kia.
Nam nhân trung niên hồn phi phách tán ngay tại chỗ.
Trần Mục nhìn thấy hình ảnh đứt quãng, có đám tà tu thờ phụng cái gì đó, nếu như bỏ mặc không quan tâm, có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn, hắn định đi điều tra.
"Tên xấu xa!"
Sở Sở tiếp tục đạp hai cước, Trần Mục đưa tay, ngọn lửa màu vàng đốt cháy hết cỗ thi thể kia.
Phía Bắc Vũ Châu, núi non trùng điệp.
Sáng sớm, Trần Mục ngồi xếp bằng trên ngọn núi cao nhất, lúc mặt trời nhô lên, trên người hắn bao phủ ánh sáng mờ ảo, thánh khiết xuất trần, còn có kinh văn viễn cổ thoắt ẩn thoắt hiện.
Sở Sở ngồi ở gần đó đọc sách, trong tay cầm cuốn thư tịch Trần Mục chọn cho nàng ta, thường xuyên phát ra tiếng cười non nớt, trong núi tràn trề sức sống.
Trần Mục đang ngộ đạo, ngộ đạo còn khó hơn luyện kiếm, không chỉ cần thời gian, mà còn cần cả thiên phú, hắn ở đỉnh núi lắng nghe hơi thở của đất trời.
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm ThánhTác giả: Đích ThủyTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVạn Tượng đại lục, lấy võ làm đầu.Trần gia, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang."Nhị gia!""Phu Nhân sinh rồi!""Là một đứa bé trai!"Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển."Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."Đường Uyển cười thành tiếng."Phu… Thế tục ở Tiên giới còn bình thường hơn cả nhân gian, trong thế tục không có tu tiên giả, Trần Mục sinh ra ở nhân gian, tốt xấu gì cũng còn có thể tu luyện, nhưng bách tính Tiên giới không được phép tu luyện, bọn họ chỉ có thể sống cả một đời bình thường. Qua đồng ruộng, bọn họ đi ngang qua thôn ở gần đó, có lão già chống nạng ra nghênh tiếp, già trẻ lớn bé trong đám người đều chạy đến vây xem. Vẻ mặt Trần Mục hiền hoà, vừa cười vừa nói: "Bọn ta chỉ là đi ngang qua, ngài không cần căng thẳng." Nhìn thấy nụ cười sáng rỡ của Trần Mục, lão giả thoải mái hơn rất nhiều, vẫn cung kính như cũ nói: "Bái kiến tiên nhân." Trần Mục khẽ cười nói: "Ngài có chuyện gì sao?" Trên đường này đụng phải rất nhiều bách tính, nhưng chủ động tiến lên chào hỏi chỉ có lão giả khom lưng này, Trần Mục liền suy đoán ông ta hẳn là có nguyên nhân. Lão giả quỳ trên mặt đất khẩn cầu: "Gần đây yêu thú hoành hành, trong thôn *****̉a chúng ta dạo này thường xuyên thiếu người, xin tiên nhân giúp đỡ chúng ta một tay." "Có thể." Trần Mục mỉm cười gật đầu. Lão giả kích động rơi lệ, thôn dân sau lưng ông ta đều quỳ bái theo: "Đa tạ tiên nhân." Khuôn mặt nhỏ của Sở Sở nghiêm túc nói: "Đại ca ca, ta muốn đánh yêu quái, ta muốn giúp đỡ bọn họ!" Bách tính chung quanh đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, dù sao thì nhìn Sở Sở trông có vẻ rất nhỏ yếu. Trần Mục xoa xoa đầu Sở Sở, rất vui mừng, mỉm cười gật đầu: "Được." Sở Sở có sức mạnh của Ma Thần, giải quyết yêu thú đều là chuyện rất đơn giản, lão già là thôn trưởng của Lưu Gia thôn, ông ta sắp xếp cho Trần Mục ở tại nhà mình. Trong thôn đều chủ yếu là tường đất, nhà thôn trưởng và mấy hộ gia đình có tiền là phòng đá, Trần Mục và Sở Sở vào trong viện, bên trong nuôi ít vịt gà. Sở Sở nhìn gà vịt lập tức ***** miếng. Trần Mục thấy thế, lấy ra viên đan dược, mỉm cười nói: "Lão thôn trưởng, ta muốn dùng viên đan dược này đổi lấy hai con gà." Lão thôn trưởng nào từng gặp phải tình cảnh này, vội vàng từ chối: "Tiên nhân, không cần, ngài cầm lấy đi, chúng ta mời ngài tương trợ, lại còn lấy thêm đồ vật của ngài làm sao được!" Trần Mục vừa cười vừa nói: "Lão thôn trưởng, không cần khách khí, đan dược này rất phổ biến." Lão thôn trưởng chỉ có thể nhận lấy, ông ta cảm thấy Trần Mục không giống với tiên nhân mà trưởng bối trong thôn trước kia từng nói: "Không biết tiên nhân đến từ nơi nào?" Trần Mục mỉm cười nói: "Đến từ nhân gian." Lão thôn trưởng to đôi mắt, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ các ngươi là tán tu?" Ở Tiên giới, tán tu là tội lớn. Trần Mục chỉ lên bầu trời: "Lão thôn trưởng, ta đến từ trên trời, không phải là sinh ra ở mảnh đất này." Lão thôn trưởng kinh ngạc nói: "Ngài là Thiên nhân!" Trần Mục giải thích không rõ được, bèn mỉm cười gật đầu, hắn đích thân giết hai con gà trống, sau đó ướp gia vị, lão thôn trưởng ở bên cạnh nhìn, chỉ thấy Trần Mục dùng lá sen bọc lấy con gà đã ướp gia vị xong, sau đó bọc bùn đất lên. Lão thôn trưởng đầu óc mơ hồ, Sở Sở cũng hiếu kỳ nói: "Đại ca ca, ngươi đang làm gì thế?" "Gà nướng đất sét." Trên mặt Trần Mục nở nụ cười. Sau khi nấu gà nướng đất sét xong, trong viện tràn ngập mùi thơm, Sở Sở xé gà nướng đất sét, cười ngọt ngào nói: "Thơm quá, đại ca ca, ngươi thật lợi hại." Trần Mục không hề vui vẻ, bởi vì bách tính trong thôn này còn đang sống trong nước sôi lửa bỏng, hắn cũng không cảm nhận được tồn tại của yêu thú ở xung quanh đây. Dù cho nơi xa có yêu thú, cũng là một vài yêu thú rất yếu, sẽ không công kích loại thôn xóm này. Lão thôn trưởng thở dài nói: "Gần đây người bị hại đều là các bé gái còn nhỏ, bọn họ rất đáng thương." Trần Mục cảm thấy kỳ lạ, đây là ra tay có mục đích, màn đêm buông xuống, cửa sổ các nhà đóng lại, có đạo thân ảnh sát mặt đất tiến gần tới Lưu Gia thôn. Ầm ầm. Thôn làng đều đang chấn động. Sở Sở từ trên cao đáp xuống, trung niên mặc hắc y bị nàng ta giẫm ở dưới chân. Nam tử trung niên tướng mạo yêu dị, khuôn mặt âm nhu nhìn là thấy không thoải mái, Sở Sở đáng yêu quát: "Đồ xấu xa, bắt được ngươi rồi." Trần Mục nhàn nhạt nói: "Hại người không phải yêu thú, Tiên giới không có tán tu, người nào dạy ngươi?" "Ha ha, ta khuyên các ngươi đừng có xen vào việc của người khác, nếu như các ngươi dám động vào ta, hậu quả rất nghiêm trọng." Nam nhân trung niên kia uy ***** nói. Sở Sở liên tiếp đạp hắn ta mấy cước, nam nhân trung niên ho ra ngụm máu lớn, lục phủ ngũ tạng bị phá nát tại chỗ, ngay cả cột sống cũng đứt gãy, dáng vẻ thật thảm hại. Nam nhân trung niên không ngờ sẽ gặp phải rắc rối này, bởi vì thế lực Tiên giới căn bản không quản phàm nhân. Thần hồn của Trần Mục tiến vào trí óc của hắn ta, cưỡng ép quan sát, phát hiện bên trong có tồn tại đáng sợ, nam nhân trung niên đang phản kháng, không dám để lộ tồn tại của vị kia. Nam nhân trung niên hồn phi phách tán ngay tại chỗ. Trần Mục nhìn thấy hình ảnh đứt quãng, có đám tà tu thờ phụng cái gì đó, nếu như bỏ mặc không quan tâm, có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn, hắn định đi điều tra. "Tên xấu xa!" Sở Sở tiếp tục đạp hai cước, Trần Mục đưa tay, ngọn lửa màu vàng đốt cháy hết cỗ thi thể kia. Phía Bắc Vũ Châu, núi non trùng điệp. Sáng sớm, Trần Mục ngồi xếp bằng trên ngọn núi cao nhất, lúc mặt trời nhô lên, trên người hắn bao phủ ánh sáng mờ ảo, thánh khiết xuất trần, còn có kinh văn viễn cổ thoắt ẩn thoắt hiện. Sở Sở ngồi ở gần đó đọc sách, trong tay cầm cuốn thư tịch Trần Mục chọn cho nàng ta, thường xuyên phát ra tiếng cười non nớt, trong núi tràn trề sức sống. Trần Mục đang ngộ đạo, ngộ đạo còn khó hơn luyện kiếm, không chỉ cần thời gian, mà còn cần cả thiên phú, hắn ở đỉnh núi lắng nghe hơi thở của đất trời.