Tác giả:

Vạn Tượng đại lục, lấy võ làm đầu.Trần gia, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang."Nhị gia!""Phu Nhân sinh rồi!""Là một đứa bé trai!"Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển."Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."Đường Uyển cười thành tiếng."Phu…

Chương 656: Tâm Cảnh Mới (3)

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm ThánhTác giả: Đích ThủyTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVạn Tượng đại lục, lấy võ làm đầu.Trần gia, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang."Nhị gia!""Phu Nhân sinh rồi!""Là một đứa bé trai!"Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển."Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."Đường Uyển cười thành tiếng."Phu… Sở Sở rất thích đi theo bên người Trần Mục, dọc đường bọn họ sẽ giúp đỡ những bách tính gặp phải khó khăn, trên đường Trần Mục trừ bỏ bệnh tật cho thôn dân trong cái thôn trang nhỏ nào đó, tặng đồ ăn cho thôn làng bị thiên tai, mất mùa.  Thậm chí Trần Mục gặp phải phụ nữ có thai khó sinh, hắn ra tay đỡ đẻ, còn bảo vệ được tính mạng của người phụ nữ có thai.  Cả nhà người phụ nữ có thai dập đầu cảm tạ Trần Mục.  Trần Mục cũng không phải ra tay miễn phí, hắn lấy đi một số đồ ăn như cà tím, khoai lang, bắp ngô tươi mới các loại từ trong nhà người phụ nữ có thai, xem như là thù lao, đối với gia đình kia mà nói đều là chút đồ vật bình thường không hiếm gì.  Trần Mục dẫn theo Sở Sở vào trong núi rừng có ánh nắng tươi sáng nghỉ ngơi, gần đó có một dòng suối nhỏ, Sở Sở mò được rất nhiều con cua nhỏ và cả cá nhỏ bên trong khe suối.  Trần Mục nhóm lửa ở bên khe suối, sau đó bắt đầu nướng bắp ngô và cà tím, khoai lang được vùi trong tro than nóng hổi, Sở Sở ngửi thấy được mùi thơm liền chạy về.  "Oa, thơm quá đi!"  Sở Sở đã đang nuốt nước miếng.  Trần Mục đưa bắp ngô đã nướng xong cho Sở Sở, sau đó tách cà tím ra, thả đồ gia vị vào bên trong, trong rừng tràn ngập mùi thơm, Sở Sở cười rất vui vẻ.  "Đại ca ca, thơm quá đi, còn thơm hơn cả ăn thịt." Sở Sở cười ngây ngô không ngừng.  Trần Mục xoa xoa đầu Sở Sở, khẽ cười nói: "Ngon thì ăn nhiều một chút, chờ chúng ta rời khỏi Vũ Châu, có lẽ sẽ không được ăn mỹ vị như thế này nữa."  Sở Sở gật đầu liên tục, nàng ta gặm sạch sẽ ngô nướng, sau đó lại ăn cà tím đã nướng xong: "Đại ca ca, sao ngươi lại không ăn thế?"  "Ta thích nhìn ngươi ăn."  Trên mặt Trần Mục nở nụ cười mỉm, hắn nhìn Sở Sở ăn như lang hổ, trong lòng cũng vui vẻ theo, hắn chỉ muốn ăn đồ ăn mà thê tử Phục Tiên và mẫu thân làm.  Nghĩ tới đây, Trần Mục có chút nhớ nhung tay nghề của thê tử Phục Tiên, rất là nhung nhớ, không khỏi lấy nửa miếng ngọc bội kia ra, nhìn chằm chằm ngọc bội xuất thần rất lâu.  Sở Sở ăn hết nướng cà tím, thấy Trần Mục bần thần, không khỏi chớp chớp mắt, nàng ta nhìn chằm chằm miếng ngọc bội kia: "Đại ca ca, đó là cái gì?"  Trần Mục nghe vậy, nụ cười vô cùng dịu dàng: "Đây là tín vật đính ước, sư tỷ của ta cho."  "Đại ca ca, sư tỷ của ngươi ở đâu?" Trong mắt Sở Sở tràn đầy hiếu kỳ.  Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khẽ thở dài: "Nàng ở một nơi rất xa rất xa."  Sở Sở bỗng nhiên trở nên gấp gáp, nói khẽ: "Đại ca ca, ngươi đừng buồn, nàng nhất định sẽ biến thành chấm nhỏ, ở trên trời nhìn ngươi."  Trần Mục biết Sở Sở hiểu sai rồi, Khương Phục Tiên còn sống, nhưng hắn không giải thích: "Tất cả gặp gỡ ở thế gian, đều là cửu biệt trùng phùng."  Sở Sở gật đầu cái hiểu cái không: "Đại ca ca, cho nên ta đã gặp ngươi."  Trần Mục mỉm cười gật đầu, sau đó hắn đào khoai lang dưới tro than ra, bóc bỏ vỏ ngoài, lập tức có thể ngửi thấy được vị thơm ngọt ngào.  "Thơm quá đi!"  Sở Sở không nhịn được ***** miếng.  Trần Mục đưa khoai lang đã bóc vỏ xong cho Sở Sở.  "Cám ơn đại ca ca!"  Hai tay Sở Sở bưng khoai lang, thời điểm nàng ta ăn khoai lang còn nhìn chằm chằm Trần Mục, trong mắt ẩn chứa ý cười.  Trần Mục coi Sở Sở như là muội muội, hi vọng nàng ta có thể mãi mãi lương thiện, sẽ không biến thành Ma Thần.  Ăn khoai nướng xong, Sở Sở chạy vào trong khe suối rửa tay, sau đó theo Trần Mục tiếp tục đi đường.  Đi nhiều ngày ở thế tục, Trần Mục có rất nhiều cảm ngộ mới, vốn dĩ hắn chỉ muốn trở nên mạnh hơn, chỉ muốn gia đình mỹ mãn, cùng thê tử Phục Tiên trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ, bây giờ trong mắt hắn nhìn thấy muôn nghìn chúng sinh.  Không khỏi nghĩ đến lời trước kia gia gia đã nói với bọn họ, cường giả cần phải gánh vác trách nhiệm.  Mỗi thời mỗi khắc, bên tai Trần Mục đều sẽ vang lên tiếng xì xào bàn tán, hắn chợt nhớ tới một câu.  Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình.  Trần Mục kiên định đạo tâm lần nữa, hắn không chỉ tu vì khôi phục lại đỉnh phong, thậm chí còn dưới trợ giúp của Trấn Thiên Ấn, thu hoạch được sức mạnh càng cường đại hơn.  Hắn mang theo Sở Sở đi tới Địa Châu, chuẩn bị tiến về Tiên Thành viễn cổ.  Trung bộ Địa Châu, có rất nhiều thành trấn quy mô khá lớn, trong đó còn có gia tộc tu tiên.  Đằng sau những gia tộc tu tiên này đều có bóng dáng của thế lực siêu phàm, Trần Mục thông qua Mộ Hồng Liên thu thập được rất nhiều tin tức hữu dụng.  Có rất nhiều gia tộc tu tiên ở Địa Châu có nguồn gốc từ Tiên Thành viễn cổ, có một số thậm chí còn có thể ra vào Tiên Thành viễn cổ, phục vụ cho tu tiên giả ở trong đó.  Thanh Thạch thành.  Trong thành rất náo nhiệt.  Trần Mục và Sở Sở đi vào tiệm mì.  Bọn họ mặc trang phục của bách tính bình thường, thoạt nhìn giống như cha con, Trần Mục kêu: "Ông chủ, cho hai bát mì thịt băm ớt xanh lớn."  "Có ngay, khách quan, lập tức xong ngay." Ông chủ tiệm mì lập tức sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ.  Trong mắt Sở Sở tràn đầy hiếu kỳ, nàng ta theo Trần Mục trải nghiệm cuộc sống ở thế tục.  Sau khi Trần Mục tới Địa Châu, liền che giấu khí tức, hắn tra được vị trí cụ thể của Tiên Thành viễn cổ, nhưng thông qua bí cảnh vẫn tương đối phiền phức.  Toà bí cảnh kia không thể phá vỡ, cho dù là cường giả Tiên Vương cũng không thể mở ra lỗ hổng.  Mộ Hồng Liên nói Vương gia ở Thanh Thạch thành thường xuyên chiêu mộ tráng hán đến Tiên Thành viễn cổ đào quặng, hắn định bí mật tiến vào bí cảnh, chỉ cần lấy được Bảy Kiếp Luân Hồi Đan, Trần Mục bèn có thể đột phá lần nữa.  "Sở Sở, mùi vị thế nào?"  "Rất thơm, ta rất thích."  Khóe môi Sở Sở cong lên lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.  Ăn mì xong, Trần Mục mua cho Sở Sở một xâu kẹo hồ lô ở trên đường: "Cám ơn đại ca ca." 

Sở Sở rất thích đi theo bên người Trần Mục, dọc đường bọn họ sẽ giúp đỡ những bách tính gặp phải khó khăn, trên đường Trần Mục trừ bỏ bệnh tật cho thôn dân trong cái thôn trang nhỏ nào đó, tặng đồ ăn cho thôn làng bị thiên tai, mất mùa. 

 Thậm chí Trần Mục gặp phải phụ nữ có thai khó sinh, hắn ra tay đỡ đẻ, còn bảo vệ được tính mạng của người phụ nữ có thai. 

 Cả nhà người phụ nữ có thai dập đầu cảm tạ Trần Mục. 

 Trần Mục cũng không phải ra tay miễn phí, hắn lấy đi một số đồ ăn như cà tím, khoai lang, bắp ngô tươi mới các loại từ trong nhà người phụ nữ có thai, xem như là thù lao, đối với gia đình kia mà nói đều là chút đồ vật bình thường không hiếm gì. 

 Trần Mục dẫn theo Sở Sở vào trong núi rừng có ánh nắng tươi sáng nghỉ ngơi, gần đó có một dòng suối nhỏ, Sở Sở mò được rất nhiều con cua nhỏ và cả cá nhỏ bên trong khe suối. 

 Trần Mục nhóm lửa ở bên khe suối, sau đó bắt đầu nướng bắp ngô và cà tím, khoai lang được vùi trong tro than nóng hổi, Sở Sở ngửi thấy được mùi thơm liền chạy về. 

 "Oa, thơm quá đi!" 

 Sở Sở đã đang nuốt nước miếng. 

 Trần Mục đưa bắp ngô đã nướng xong cho Sở Sở, sau đó tách cà tím ra, thả đồ gia vị vào bên trong, trong rừng tràn ngập mùi thơm, Sở Sở cười rất vui vẻ. 

 "Đại ca ca, thơm quá đi, còn thơm hơn cả ăn thịt." Sở Sở cười ngây ngô không ngừng. 

 Trần Mục xoa xoa đầu Sở Sở, khẽ cười nói: "Ngon thì ăn nhiều một chút, chờ chúng ta rời khỏi Vũ Châu, có lẽ sẽ không được ăn mỹ vị như thế này nữa." 

 Sở Sở gật đầu liên tục, nàng ta gặm sạch sẽ ngô nướng, sau đó lại ăn cà tím đã nướng xong: "Đại ca ca, sao ngươi lại không ăn thế?" 

 "Ta thích nhìn ngươi ăn." 

 Trên mặt Trần Mục nở nụ cười mỉm, hắn nhìn Sở Sở ăn như lang hổ, trong lòng cũng vui vẻ theo, hắn chỉ muốn ăn đồ ăn mà thê tử Phục Tiên và mẫu thân làm. 

 Nghĩ tới đây, Trần Mục có chút nhớ nhung tay nghề của thê tử Phục Tiên, rất là nhung nhớ, không khỏi lấy nửa miếng ngọc bội kia ra, nhìn chằm chằm ngọc bội xuất thần rất lâu. 

 Sở Sở ăn hết nướng cà tím, thấy Trần Mục bần thần, không khỏi chớp chớp mắt, nàng ta nhìn chằm chằm miếng ngọc bội kia: "Đại ca ca, đó là cái gì?" 

 Trần Mục nghe vậy, nụ cười vô cùng dịu dàng: "Đây là tín vật đính ước, sư tỷ của ta cho." 

 "Đại ca ca, sư tỷ của ngươi ở đâu?" Trong mắt Sở Sở tràn đầy hiếu kỳ. 

 Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khẽ thở dài: "Nàng ở một nơi rất xa rất xa." 

 Sở Sở bỗng nhiên trở nên gấp gáp, nói khẽ: "Đại ca ca, ngươi đừng buồn, nàng nhất định sẽ biến thành chấm nhỏ, ở trên trời nhìn ngươi." 

 Trần Mục biết Sở Sở hiểu sai rồi, Khương Phục Tiên còn sống, nhưng hắn không giải thích: "Tất cả gặp gỡ ở thế gian, đều là cửu biệt trùng phùng." 

 Sở Sở gật đầu cái hiểu cái không: "Đại ca ca, cho nên ta đã gặp ngươi." 

 Trần Mục mỉm cười gật đầu, sau đó hắn đào khoai lang dưới tro than ra, bóc bỏ vỏ ngoài, lập tức có thể ngửi thấy được vị thơm ngọt ngào. 

 "Thơm quá đi!" 

 Sở Sở không nhịn được ***** miếng. 

 Trần Mục đưa khoai lang đã bóc vỏ xong cho Sở Sở. 

 "Cám ơn đại ca ca!" 

 Hai tay Sở Sở bưng khoai lang, thời điểm nàng ta ăn khoai lang còn nhìn chằm chằm Trần Mục, trong mắt ẩn chứa ý cười. 

 Trần Mục coi Sở Sở như là muội muội, hi vọng nàng ta có thể mãi mãi lương thiện, sẽ không biến thành Ma Thần. 

 Ăn khoai nướng xong, Sở Sở chạy vào trong khe suối rửa tay, sau đó theo Trần Mục tiếp tục đi đường. 

 Đi nhiều ngày ở thế tục, Trần Mục có rất nhiều cảm ngộ mới, vốn dĩ hắn chỉ muốn trở nên mạnh hơn, chỉ muốn gia đình mỹ mãn, cùng thê tử Phục Tiên trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ, bây giờ trong mắt hắn nhìn thấy muôn nghìn chúng sinh. 

 Không khỏi nghĩ đến lời trước kia gia gia đã nói với bọn họ, cường giả cần phải gánh vác trách nhiệm. 

 Mỗi thời mỗi khắc, bên tai Trần Mục đều sẽ vang lên tiếng xì xào bàn tán, hắn chợt nhớ tới một câu. 

 Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình. 

 Trần Mục kiên định đạo tâm lần nữa, hắn không chỉ tu vì khôi phục lại đỉnh phong, thậm chí còn dưới trợ giúp của Trấn Thiên Ấn, thu hoạch được sức mạnh càng cường đại hơn. 

 Hắn mang theo Sở Sở đi tới Địa Châu, chuẩn bị tiến về Tiên Thành viễn cổ. 

 Trung bộ Địa Châu, có rất nhiều thành trấn quy mô khá lớn, trong đó còn có gia tộc tu tiên. 

 Đằng sau những gia tộc tu tiên này đều có bóng dáng của thế lực siêu phàm, Trần Mục thông qua Mộ Hồng Liên thu thập được rất nhiều tin tức hữu dụng. 

 Có rất nhiều gia tộc tu tiên ở Địa Châu có nguồn gốc từ Tiên Thành viễn cổ, có một số thậm chí còn có thể ra vào Tiên Thành viễn cổ, phục vụ cho tu tiên giả ở trong đó. 

 Thanh Thạch thành. 

 Trong thành rất náo nhiệt. 

 Trần Mục và Sở Sở đi vào tiệm mì. 

 Bọn họ mặc trang phục của bách tính bình thường, thoạt nhìn giống như cha con, Trần Mục kêu: "Ông chủ, cho hai bát mì thịt băm ớt xanh lớn." 

 "Có ngay, khách quan, lập tức xong ngay." Ông chủ tiệm mì lập tức sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ. 

 Trong mắt Sở Sở tràn đầy hiếu kỳ, nàng ta theo Trần Mục trải nghiệm cuộc sống ở thế tục. 

 Sau khi Trần Mục tới Địa Châu, liền che giấu khí tức, hắn tra được vị trí cụ thể của Tiên Thành viễn cổ, nhưng thông qua bí cảnh vẫn tương đối phiền phức. 

 Toà bí cảnh kia không thể phá vỡ, cho dù là cường giả Tiên Vương cũng không thể mở ra lỗ hổng. 

 Mộ Hồng Liên nói Vương gia ở Thanh Thạch thành thường xuyên chiêu mộ tráng hán đến Tiên Thành viễn cổ đào quặng, hắn định bí mật tiến vào bí cảnh, chỉ cần lấy được Bảy Kiếp Luân Hồi Đan, Trần Mục bèn có thể đột phá lần nữa. 

 "Sở Sở, mùi vị thế nào?" 

 "Rất thơm, ta rất thích." 

 Khóe môi Sở Sở cong lên lộ ra lúm đồng tiền nhỏ. 

 Ăn mì xong, Trần Mục mua cho Sở Sở một xâu kẹo hồ lô ở trên đường: "Cám ơn đại ca ca." 

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm ThánhTác giả: Đích ThủyTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVạn Tượng đại lục, lấy võ làm đầu.Trần gia, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang."Nhị gia!""Phu Nhân sinh rồi!""Là một đứa bé trai!"Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển."Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."Đường Uyển cười thành tiếng."Phu… Sở Sở rất thích đi theo bên người Trần Mục, dọc đường bọn họ sẽ giúp đỡ những bách tính gặp phải khó khăn, trên đường Trần Mục trừ bỏ bệnh tật cho thôn dân trong cái thôn trang nhỏ nào đó, tặng đồ ăn cho thôn làng bị thiên tai, mất mùa.  Thậm chí Trần Mục gặp phải phụ nữ có thai khó sinh, hắn ra tay đỡ đẻ, còn bảo vệ được tính mạng của người phụ nữ có thai.  Cả nhà người phụ nữ có thai dập đầu cảm tạ Trần Mục.  Trần Mục cũng không phải ra tay miễn phí, hắn lấy đi một số đồ ăn như cà tím, khoai lang, bắp ngô tươi mới các loại từ trong nhà người phụ nữ có thai, xem như là thù lao, đối với gia đình kia mà nói đều là chút đồ vật bình thường không hiếm gì.  Trần Mục dẫn theo Sở Sở vào trong núi rừng có ánh nắng tươi sáng nghỉ ngơi, gần đó có một dòng suối nhỏ, Sở Sở mò được rất nhiều con cua nhỏ và cả cá nhỏ bên trong khe suối.  Trần Mục nhóm lửa ở bên khe suối, sau đó bắt đầu nướng bắp ngô và cà tím, khoai lang được vùi trong tro than nóng hổi, Sở Sở ngửi thấy được mùi thơm liền chạy về.  "Oa, thơm quá đi!"  Sở Sở đã đang nuốt nước miếng.  Trần Mục đưa bắp ngô đã nướng xong cho Sở Sở, sau đó tách cà tím ra, thả đồ gia vị vào bên trong, trong rừng tràn ngập mùi thơm, Sở Sở cười rất vui vẻ.  "Đại ca ca, thơm quá đi, còn thơm hơn cả ăn thịt." Sở Sở cười ngây ngô không ngừng.  Trần Mục xoa xoa đầu Sở Sở, khẽ cười nói: "Ngon thì ăn nhiều một chút, chờ chúng ta rời khỏi Vũ Châu, có lẽ sẽ không được ăn mỹ vị như thế này nữa."  Sở Sở gật đầu liên tục, nàng ta gặm sạch sẽ ngô nướng, sau đó lại ăn cà tím đã nướng xong: "Đại ca ca, sao ngươi lại không ăn thế?"  "Ta thích nhìn ngươi ăn."  Trên mặt Trần Mục nở nụ cười mỉm, hắn nhìn Sở Sở ăn như lang hổ, trong lòng cũng vui vẻ theo, hắn chỉ muốn ăn đồ ăn mà thê tử Phục Tiên và mẫu thân làm.  Nghĩ tới đây, Trần Mục có chút nhớ nhung tay nghề của thê tử Phục Tiên, rất là nhung nhớ, không khỏi lấy nửa miếng ngọc bội kia ra, nhìn chằm chằm ngọc bội xuất thần rất lâu.  Sở Sở ăn hết nướng cà tím, thấy Trần Mục bần thần, không khỏi chớp chớp mắt, nàng ta nhìn chằm chằm miếng ngọc bội kia: "Đại ca ca, đó là cái gì?"  Trần Mục nghe vậy, nụ cười vô cùng dịu dàng: "Đây là tín vật đính ước, sư tỷ của ta cho."  "Đại ca ca, sư tỷ của ngươi ở đâu?" Trong mắt Sở Sở tràn đầy hiếu kỳ.  Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khẽ thở dài: "Nàng ở một nơi rất xa rất xa."  Sở Sở bỗng nhiên trở nên gấp gáp, nói khẽ: "Đại ca ca, ngươi đừng buồn, nàng nhất định sẽ biến thành chấm nhỏ, ở trên trời nhìn ngươi."  Trần Mục biết Sở Sở hiểu sai rồi, Khương Phục Tiên còn sống, nhưng hắn không giải thích: "Tất cả gặp gỡ ở thế gian, đều là cửu biệt trùng phùng."  Sở Sở gật đầu cái hiểu cái không: "Đại ca ca, cho nên ta đã gặp ngươi."  Trần Mục mỉm cười gật đầu, sau đó hắn đào khoai lang dưới tro than ra, bóc bỏ vỏ ngoài, lập tức có thể ngửi thấy được vị thơm ngọt ngào.  "Thơm quá đi!"  Sở Sở không nhịn được ***** miếng.  Trần Mục đưa khoai lang đã bóc vỏ xong cho Sở Sở.  "Cám ơn đại ca ca!"  Hai tay Sở Sở bưng khoai lang, thời điểm nàng ta ăn khoai lang còn nhìn chằm chằm Trần Mục, trong mắt ẩn chứa ý cười.  Trần Mục coi Sở Sở như là muội muội, hi vọng nàng ta có thể mãi mãi lương thiện, sẽ không biến thành Ma Thần.  Ăn khoai nướng xong, Sở Sở chạy vào trong khe suối rửa tay, sau đó theo Trần Mục tiếp tục đi đường.  Đi nhiều ngày ở thế tục, Trần Mục có rất nhiều cảm ngộ mới, vốn dĩ hắn chỉ muốn trở nên mạnh hơn, chỉ muốn gia đình mỹ mãn, cùng thê tử Phục Tiên trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ, bây giờ trong mắt hắn nhìn thấy muôn nghìn chúng sinh.  Không khỏi nghĩ đến lời trước kia gia gia đã nói với bọn họ, cường giả cần phải gánh vác trách nhiệm.  Mỗi thời mỗi khắc, bên tai Trần Mục đều sẽ vang lên tiếng xì xào bàn tán, hắn chợt nhớ tới một câu.  Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình.  Trần Mục kiên định đạo tâm lần nữa, hắn không chỉ tu vì khôi phục lại đỉnh phong, thậm chí còn dưới trợ giúp của Trấn Thiên Ấn, thu hoạch được sức mạnh càng cường đại hơn.  Hắn mang theo Sở Sở đi tới Địa Châu, chuẩn bị tiến về Tiên Thành viễn cổ.  Trung bộ Địa Châu, có rất nhiều thành trấn quy mô khá lớn, trong đó còn có gia tộc tu tiên.  Đằng sau những gia tộc tu tiên này đều có bóng dáng của thế lực siêu phàm, Trần Mục thông qua Mộ Hồng Liên thu thập được rất nhiều tin tức hữu dụng.  Có rất nhiều gia tộc tu tiên ở Địa Châu có nguồn gốc từ Tiên Thành viễn cổ, có một số thậm chí còn có thể ra vào Tiên Thành viễn cổ, phục vụ cho tu tiên giả ở trong đó.  Thanh Thạch thành.  Trong thành rất náo nhiệt.  Trần Mục và Sở Sở đi vào tiệm mì.  Bọn họ mặc trang phục của bách tính bình thường, thoạt nhìn giống như cha con, Trần Mục kêu: "Ông chủ, cho hai bát mì thịt băm ớt xanh lớn."  "Có ngay, khách quan, lập tức xong ngay." Ông chủ tiệm mì lập tức sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ.  Trong mắt Sở Sở tràn đầy hiếu kỳ, nàng ta theo Trần Mục trải nghiệm cuộc sống ở thế tục.  Sau khi Trần Mục tới Địa Châu, liền che giấu khí tức, hắn tra được vị trí cụ thể của Tiên Thành viễn cổ, nhưng thông qua bí cảnh vẫn tương đối phiền phức.  Toà bí cảnh kia không thể phá vỡ, cho dù là cường giả Tiên Vương cũng không thể mở ra lỗ hổng.  Mộ Hồng Liên nói Vương gia ở Thanh Thạch thành thường xuyên chiêu mộ tráng hán đến Tiên Thành viễn cổ đào quặng, hắn định bí mật tiến vào bí cảnh, chỉ cần lấy được Bảy Kiếp Luân Hồi Đan, Trần Mục bèn có thể đột phá lần nữa.  "Sở Sở, mùi vị thế nào?"  "Rất thơm, ta rất thích."  Khóe môi Sở Sở cong lên lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.  Ăn mì xong, Trần Mục mua cho Sở Sở một xâu kẹo hồ lô ở trên đường: "Cám ơn đại ca ca." 

Chương 656: Tâm Cảnh Mới (3)