Trời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời…
Chương 80
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… Cố Sương đứng bên cạnh anh, hai tay đặt lên vai anh xoa bóp, thỉnh thoảng còn hỏi cảm giác của anh.“Thế nào? Lực như vậy được không?” Cố Sương cảm thấy thịt dưới tay cứng ngắc, không khỏi dùng sức, đồng thời nghiêng đầu hỏi: “Có đau không, có cần nhẹ hơn không?”“...” Hứa Thiệu cảm nhận được lực xoa bóp như gãi ngứa của cô, không khỏi cong môi, miễn cưỡng nói: “Được lắm.”Cố Sương hiểu ý, nghiêm túc xoa bóp vai cho anh, ngay khi cô cảm thấy hơi mệt thì cuối cùng cũng nghe thấy anh nói: “Anh khỏe hơn nhiều rồi, được rồi.”Cố Sương như trút được gánh nặng, không chậm trễ chút nào, lập tức dừng lại.Phải nói rằng, xoa bóp cho người khác cũng là một công việc đòi hỏi sức lực, tay cô hơi mỏi.Hứa Thiệu động đậy cánh tay, trực tiếp kéo cô đến trước mặt, cúi đầu bắt đầu xoa bóp ngón tay cho cô.Cố Sương đứng trước mặt anh, nhìn anh ta mày giãn mắt mở, tư thế lười biếng, hai chân dài tùy ý chống xuống đất, tâm trạng có vẻ rất tốt.Cô không khỏi rung động, ngón tay khẽ động, nắm lấy tay anh.Hứa Thiệu sửng sốt một chút, vừa ngẩng đầu lên, trên mặt đã truyền đến cảm giác mềm mại, chạm nhẹ rồi rời đi.Cố Sương cười tủm tỉm nói: “Ừm, đây là quà cảm ơn.”Hầu kết Hứa Thiệu chuyển động, ánh mắt nhìn vào đôi môi của cô, Cố Sương trực giác cảm thấy ánh mắt của anh có chút nguy hiểm, vô thức nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, chiều còn phải làm việc, anh mau về ngủ một giấc đi.”Hứa Thiệu không chú ý đến nội dung lời nói của cô, anh nhìn đôi môi cô hé mở, mơ hồ lộ ra hàm răng trắng như ngọc bên trong, còn có đầu lưỡi hồng hồng.Khi cô định rút tay ra, Hứa Thiệu vô thức dùng sức, cô trực tiếp ngã vào lòng anh.Hứa Thiệu vững vàng đỡ lấy eo cô, sau đó ý thức lại không tự chủ được đi chệch hướng, eo cô thật nhỏ...Cố Sương hơi ngơ ngác, trời nóng như vậy làm việc cả buổi, mùi trên người anh không dễ ngửi lắm nhưng Cố Sương lại không ngờ là sao mình không ghét…Tay chống lên n.g.ự.c anh, Cố Sương vừa định thẳng người dậy thì bị anh dùng sức kéo về phía trước.Sau đó khóe miệng cô bị chạm nhẹ, Cố Sương sửng sốt một chút, Hứa Thiệu buông cô ra, giả vờ bình tĩnh nói: “Quà đáp lễ.”Cố Sương không nhịn được bật cười.Ánh mắt liếc về phía vành tai đỏ bừng của anh, ôi, đồng chí Hứa, sao anh lại ngây thơ như vậy.Người thân chỉ dám hôn lên khóe miệng, động tác nhẹ đến mức cô suýt tưởng là vô tình chạm phải.Hứa Thiệu: “...”Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, anh luôn cảm thấy mình bị chế giễu.Hứa Thiệu mím môi, thực ra vừa rồi anh suýt không kiềm chế được.Nhưng thời cơ không thích hợp, cuối cùng anh vẫn đè nén sự thôi thúc muốn hôn cô thật mạnh trong lòng, chỉ kiềm chế chạm nhẹ vào khóe môi cô.Nhớ lại cảm giác mềm mại đó, Hứa Thiệu dường như ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.“Tiểu Hứa còn ở đây, hay là cháu đến phòng Tiểu Hải ngủ một giấc đi?” Bà nội Cố dậy đi vệ sinh, thấy hai người vẫn còn ở trong nhà, không khỏi nói.TBCNgười trẻ tuổi chính là tình cảm tốt, còn không nỡ xa nhau. Bà nội Cố cười tủm tỉm nghĩ.Hứa Thiệu ho một tiếng, vội vàng đứng dậy, nói: “Không cần đâu bà nội, cháu về ngủ.”“Anh về đây.” Nói một câu với Cố Sương, Hứa Thiệu nhanh chóng rời khỏi nhà họ Cố.
Cố Sương đứng bên cạnh anh, hai tay đặt lên vai anh xoa bóp, thỉnh thoảng còn hỏi cảm giác của anh.
“Thế nào? Lực như vậy được không?” Cố Sương cảm thấy thịt dưới tay cứng ngắc, không khỏi dùng sức, đồng thời nghiêng đầu hỏi: “Có đau không, có cần nhẹ hơn không?”
“...” Hứa Thiệu cảm nhận được lực xoa bóp như gãi ngứa của cô, không khỏi cong môi, miễn cưỡng nói: “Được lắm.”
Cố Sương hiểu ý, nghiêm túc xoa bóp vai cho anh, ngay khi cô cảm thấy hơi mệt thì cuối cùng cũng nghe thấy anh nói: “Anh khỏe hơn nhiều rồi, được rồi.”
Cố Sương như trút được gánh nặng, không chậm trễ chút nào, lập tức dừng lại.
Phải nói rằng, xoa bóp cho người khác cũng là một công việc đòi hỏi sức lực, tay cô hơi mỏi.
Hứa Thiệu động đậy cánh tay, trực tiếp kéo cô đến trước mặt, cúi đầu bắt đầu xoa bóp ngón tay cho cô.
Cố Sương đứng trước mặt anh, nhìn anh ta mày giãn mắt mở, tư thế lười biếng, hai chân dài tùy ý chống xuống đất, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Cô không khỏi rung động, ngón tay khẽ động, nắm lấy tay anh.
Hứa Thiệu sửng sốt một chút, vừa ngẩng đầu lên, trên mặt đã truyền đến cảm giác mềm mại, chạm nhẹ rồi rời đi.
Cố Sương cười tủm tỉm nói: “Ừm, đây là quà cảm ơn.”
Hầu kết Hứa Thiệu chuyển động, ánh mắt nhìn vào đôi môi của cô, Cố Sương trực giác cảm thấy ánh mắt của anh có chút nguy hiểm, vô thức nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, chiều còn phải làm việc, anh mau về ngủ một giấc đi.”
Hứa Thiệu không chú ý đến nội dung lời nói của cô, anh nhìn đôi môi cô hé mở, mơ hồ lộ ra hàm răng trắng như ngọc bên trong, còn có đầu lưỡi hồng hồng.
Khi cô định rút tay ra, Hứa Thiệu vô thức dùng sức, cô trực tiếp ngã vào lòng anh.
Hứa Thiệu vững vàng đỡ lấy eo cô, sau đó ý thức lại không tự chủ được đi chệch hướng, eo cô thật nhỏ...
Cố Sương hơi ngơ ngác, trời nóng như vậy làm việc cả buổi, mùi trên người anh không dễ ngửi lắm nhưng Cố Sương lại không ngờ là sao mình không ghét…
Tay chống lên n.g.ự.c anh, Cố Sương vừa định thẳng người dậy thì bị anh dùng sức kéo về phía trước.
Sau đó khóe miệng cô bị chạm nhẹ, Cố Sương sửng sốt một chút, Hứa Thiệu buông cô ra, giả vờ bình tĩnh nói: “Quà đáp lễ.”
Cố Sương không nhịn được bật cười.
Ánh mắt liếc về phía vành tai đỏ bừng của anh, ôi, đồng chí Hứa, sao anh lại ngây thơ như vậy.
Người thân chỉ dám hôn lên khóe miệng, động tác nhẹ đến mức cô suýt tưởng là vô tình chạm phải.
Hứa Thiệu: “...”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, anh luôn cảm thấy mình bị chế giễu.
Hứa Thiệu mím môi, thực ra vừa rồi anh suýt không kiềm chế được.
Nhưng thời cơ không thích hợp, cuối cùng anh vẫn đè nén sự thôi thúc muốn hôn cô thật mạnh trong lòng, chỉ kiềm chế chạm nhẹ vào khóe môi cô.
Nhớ lại cảm giác mềm mại đó, Hứa Thiệu dường như ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.
“Tiểu Hứa còn ở đây, hay là cháu đến phòng Tiểu Hải ngủ một giấc đi?” Bà nội Cố dậy đi vệ sinh, thấy hai người vẫn còn ở trong nhà, không khỏi nói.
TBC
Người trẻ tuổi chính là tình cảm tốt, còn không nỡ xa nhau. Bà nội Cố cười tủm tỉm nghĩ.
Hứa Thiệu ho một tiếng, vội vàng đứng dậy, nói: “Không cần đâu bà nội, cháu về ngủ.”
“Anh về đây.” Nói một câu với Cố Sương, Hứa Thiệu nhanh chóng rời khỏi nhà họ Cố.
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… Cố Sương đứng bên cạnh anh, hai tay đặt lên vai anh xoa bóp, thỉnh thoảng còn hỏi cảm giác của anh.“Thế nào? Lực như vậy được không?” Cố Sương cảm thấy thịt dưới tay cứng ngắc, không khỏi dùng sức, đồng thời nghiêng đầu hỏi: “Có đau không, có cần nhẹ hơn không?”“...” Hứa Thiệu cảm nhận được lực xoa bóp như gãi ngứa của cô, không khỏi cong môi, miễn cưỡng nói: “Được lắm.”Cố Sương hiểu ý, nghiêm túc xoa bóp vai cho anh, ngay khi cô cảm thấy hơi mệt thì cuối cùng cũng nghe thấy anh nói: “Anh khỏe hơn nhiều rồi, được rồi.”Cố Sương như trút được gánh nặng, không chậm trễ chút nào, lập tức dừng lại.Phải nói rằng, xoa bóp cho người khác cũng là một công việc đòi hỏi sức lực, tay cô hơi mỏi.Hứa Thiệu động đậy cánh tay, trực tiếp kéo cô đến trước mặt, cúi đầu bắt đầu xoa bóp ngón tay cho cô.Cố Sương đứng trước mặt anh, nhìn anh ta mày giãn mắt mở, tư thế lười biếng, hai chân dài tùy ý chống xuống đất, tâm trạng có vẻ rất tốt.Cô không khỏi rung động, ngón tay khẽ động, nắm lấy tay anh.Hứa Thiệu sửng sốt một chút, vừa ngẩng đầu lên, trên mặt đã truyền đến cảm giác mềm mại, chạm nhẹ rồi rời đi.Cố Sương cười tủm tỉm nói: “Ừm, đây là quà cảm ơn.”Hầu kết Hứa Thiệu chuyển động, ánh mắt nhìn vào đôi môi của cô, Cố Sương trực giác cảm thấy ánh mắt của anh có chút nguy hiểm, vô thức nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, chiều còn phải làm việc, anh mau về ngủ một giấc đi.”Hứa Thiệu không chú ý đến nội dung lời nói của cô, anh nhìn đôi môi cô hé mở, mơ hồ lộ ra hàm răng trắng như ngọc bên trong, còn có đầu lưỡi hồng hồng.Khi cô định rút tay ra, Hứa Thiệu vô thức dùng sức, cô trực tiếp ngã vào lòng anh.Hứa Thiệu vững vàng đỡ lấy eo cô, sau đó ý thức lại không tự chủ được đi chệch hướng, eo cô thật nhỏ...Cố Sương hơi ngơ ngác, trời nóng như vậy làm việc cả buổi, mùi trên người anh không dễ ngửi lắm nhưng Cố Sương lại không ngờ là sao mình không ghét…Tay chống lên n.g.ự.c anh, Cố Sương vừa định thẳng người dậy thì bị anh dùng sức kéo về phía trước.Sau đó khóe miệng cô bị chạm nhẹ, Cố Sương sửng sốt một chút, Hứa Thiệu buông cô ra, giả vờ bình tĩnh nói: “Quà đáp lễ.”Cố Sương không nhịn được bật cười.Ánh mắt liếc về phía vành tai đỏ bừng của anh, ôi, đồng chí Hứa, sao anh lại ngây thơ như vậy.Người thân chỉ dám hôn lên khóe miệng, động tác nhẹ đến mức cô suýt tưởng là vô tình chạm phải.Hứa Thiệu: “...”Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, anh luôn cảm thấy mình bị chế giễu.Hứa Thiệu mím môi, thực ra vừa rồi anh suýt không kiềm chế được.Nhưng thời cơ không thích hợp, cuối cùng anh vẫn đè nén sự thôi thúc muốn hôn cô thật mạnh trong lòng, chỉ kiềm chế chạm nhẹ vào khóe môi cô.Nhớ lại cảm giác mềm mại đó, Hứa Thiệu dường như ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.“Tiểu Hứa còn ở đây, hay là cháu đến phòng Tiểu Hải ngủ một giấc đi?” Bà nội Cố dậy đi vệ sinh, thấy hai người vẫn còn ở trong nhà, không khỏi nói.TBCNgười trẻ tuổi chính là tình cảm tốt, còn không nỡ xa nhau. Bà nội Cố cười tủm tỉm nghĩ.Hứa Thiệu ho một tiếng, vội vàng đứng dậy, nói: “Không cần đâu bà nội, cháu về ngủ.”“Anh về đây.” Nói một câu với Cố Sương, Hứa Thiệu nhanh chóng rời khỏi nhà họ Cố.