Trời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời…
Chương 100
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… Cố Sương cau mày, mím môi, thời buổi này đi đâu cũng phải có giấy giới thiệu, một nữ thanh niên trí thức từ thành phố đến, ở nông thôn không có người thân thích, tự nhiên mất tích, không cần nghĩ Cố Sương cũng biết là lành ít dữ nhiều.Cô thở dài: “Hy vọng sớm có kết quả.”TBC“Sẽ sớm thôi.” Hứa Thiệu liếc nhìn Lưu Đại Đầu đang nhanh chóng rời đi, nheo mắt lại.Cố Sương nhìn Hứa Thiệu, đột nhiên nhớ ra vừa nãy Lưu Đại Đầu nghe Hứa Thiệu nói xong thì hình như khựng lại một chút.Cô mím môi, không nghĩ nhiều nữa....Ba ngày sau, Lưu Đại Đầu bị bắt.Cả đội sôi sục, họ chỉ biết Lưu Đại Đầu không học hành tử tế nhưng không ngờ hắn ta lại có thể xấu xa đến mức này.“Giết người á, sao anh ta dám thế chứ? Quá đáng sợ, loại người này mà lại ở trong đội của chúng ta, may mà tôi không chọc vào anh ta...”“Không cha không mẹ, từ nhỏ không được dạy dỗ tử tế, sau này không thể chiều hư trẻ con, phải đánh thì đánh.”“Ôi, bà lão cũng đáng thương, khóc ngất xỉu luôn rồi...”Liễu Thanh biết trước đó Lưu Đại Đầu còn g.i.ế.c hại một nữ thanh niên trí thức, cả người nổi hết da gà, cô ấy suýt chút nữa đã trúng độc thủ của Lưu Đại Đầu.Nghĩ đến đây, Liễu Thanh không khỏi run rẩy.Thật sự quá đáng sợ...Cao Ngọc Lan không để ý đến cảm xúc của Liễu Thanh, chỉ nói: “Nghe nói nữ đồng chí đó định về nhà, đáng tiếc...”Liễu Thanh không nhịn được nói: “Tôi cũng muốn về nhà rồi...”Nghe vậy, Cao Ngọc Lan mím môi, ai mà chẳng muốn về nhà chứ.Cố Sương biết tin này, nắm chặt cánh tay Hứa Thiệu, trong lòng cũng có chút sợ hãi, cô không nhịn được hỏi: “Anh có biết... nữ đồng chí đó xảy ra chuyện vào lúc nào không?”Lưu Đại Đầu đã khai rồi, hôm đó tình cờ gặp nữ thanh niên trí thức định ra ngoài, biết cô ấy định về nhà thăm người thân, lại một mình ra cửa, không nhịn được trêu ghẹo vài câu, kết quả cô ấy phản ứng rất lớn, không biết sao Lưu Đại Đầu lại nổi cơn điên, kéo cô ấy vào trong rừng.Cô ấy liều c.h.ế.t chống cự, Lưu Đại Đầu đang phấn khích đã lỡ tay bóp c.h.ế.t cô ấy.Thấy người chết, Lưu Đại Đầu cũng rất hoảng sợ. Đợi bình tĩnh lại, Lưu Đại Đầu quyết định phi tang xác.Chôn người vào trong núi sâu, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra.Hứa Thiệu nói một ngày, Cố Sương nhớ ra, đó là ngày Trương Vy gửi thư cho cô.Ngày hôm sau cô đến bưu điện trả lại đồ, trên đường về thì cứu được Liễu Thanh...Cố Sương không khỏi cau mày, ngày *****ên g.i.ế.c người, ngày thứ hai lại còn dám tái diễn thủ đoạn cũ đối với Liễu Thanh.May mà đã bị bắt.“Cuối cùng anh ta sẽ ra sao?” Cố Sương hỏi.“Không ngoài dự đoán, hẳn là tử hình.”Cố Sương hài lòng, loại người này c.h.ế.t không đáng tiếc.Rất nhanh sau đó, Lưu Đại Đầu đã bị thi hành án tử hình, ăn đậu phộng.Bà nội Lưu Đại Đầu đột nhiên già đi rất nhiều, cũng im lặng rất nhiều.Nhà họ Lưu chỉ còn lại một mình bà.Bà lão Vương đấu với bà nội Lưu cả đời, đến lúc tuổi già thấy bà ta như vậy, trong lòng cũng không vui nổi.Thở dài một tiếng, cũng không nói gì. Hai người không ưa nhau, nếu bà đi an ủi, lỡ người ta nghĩ bà nói lời gió mát thì không hay.Nhưng mà, bà không đi, bà nội Lưu lại đến tìm bà.Bà lão Vương thấy bà cầm trên tay hai con gà, khô khan nói: “Làm gì vậy?”Ánh mắt bà nội Lưu không có gợn sóng, bình tĩnh nói: “Trước đây Đại Đầu ăn trộm gà của bà, đền lại cho bà.”Bà lão Vương: “... Không cần đâu, bà cầm về đi.” Người đã không còn, bà lão Vương cũng lười so đo.
Cố Sương cau mày, mím môi, thời buổi này đi đâu cũng phải có giấy giới thiệu, một nữ thanh niên trí thức từ thành phố đến, ở nông thôn không có người thân thích, tự nhiên mất tích, không cần nghĩ Cố Sương cũng biết là lành ít dữ nhiều.
Cô thở dài: “Hy vọng sớm có kết quả.”
TBC
“Sẽ sớm thôi.” Hứa Thiệu liếc nhìn Lưu Đại Đầu đang nhanh chóng rời đi, nheo mắt lại.
Cố Sương nhìn Hứa Thiệu, đột nhiên nhớ ra vừa nãy Lưu Đại Đầu nghe Hứa Thiệu nói xong thì hình như khựng lại một chút.
Cô mím môi, không nghĩ nhiều nữa.
...
Ba ngày sau, Lưu Đại Đầu bị bắt.
Cả đội sôi sục, họ chỉ biết Lưu Đại Đầu không học hành tử tế nhưng không ngờ hắn ta lại có thể xấu xa đến mức này.
“Giết người á, sao anh ta dám thế chứ? Quá đáng sợ, loại người này mà lại ở trong đội của chúng ta, may mà tôi không chọc vào anh ta...”
“Không cha không mẹ, từ nhỏ không được dạy dỗ tử tế, sau này không thể chiều hư trẻ con, phải đánh thì đánh.”
“Ôi, bà lão cũng đáng thương, khóc ngất xỉu luôn rồi...”
Liễu Thanh biết trước đó Lưu Đại Đầu còn g.i.ế.c hại một nữ thanh niên trí thức, cả người nổi hết da gà, cô ấy suýt chút nữa đã trúng độc thủ của Lưu Đại Đầu.
Nghĩ đến đây, Liễu Thanh không khỏi run rẩy.
Thật sự quá đáng sợ...
Cao Ngọc Lan không để ý đến cảm xúc của Liễu Thanh, chỉ nói: “Nghe nói nữ đồng chí đó định về nhà, đáng tiếc...”
Liễu Thanh không nhịn được nói: “Tôi cũng muốn về nhà rồi...”
Nghe vậy, Cao Ngọc Lan mím môi, ai mà chẳng muốn về nhà chứ.
Cố Sương biết tin này, nắm chặt cánh tay Hứa Thiệu, trong lòng cũng có chút sợ hãi, cô không nhịn được hỏi: “Anh có biết... nữ đồng chí đó xảy ra chuyện vào lúc nào không?”
Lưu Đại Đầu đã khai rồi, hôm đó tình cờ gặp nữ thanh niên trí thức định ra ngoài, biết cô ấy định về nhà thăm người thân, lại một mình ra cửa, không nhịn được trêu ghẹo vài câu, kết quả cô ấy phản ứng rất lớn, không biết sao Lưu Đại Đầu lại nổi cơn điên, kéo cô ấy vào trong rừng.
Cô ấy liều c.h.ế.t chống cự, Lưu Đại Đầu đang phấn khích đã lỡ tay bóp c.h.ế.t cô ấy.
Thấy người chết, Lưu Đại Đầu cũng rất hoảng sợ. Đợi bình tĩnh lại, Lưu Đại Đầu quyết định phi tang xác.
Chôn người vào trong núi sâu, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hứa Thiệu nói một ngày, Cố Sương nhớ ra, đó là ngày Trương Vy gửi thư cho cô.
Ngày hôm sau cô đến bưu điện trả lại đồ, trên đường về thì cứu được Liễu Thanh...
Cố Sương không khỏi cau mày, ngày *****ên g.i.ế.c người, ngày thứ hai lại còn dám tái diễn thủ đoạn cũ đối với Liễu Thanh.
May mà đã bị bắt.
“Cuối cùng anh ta sẽ ra sao?” Cố Sương hỏi.
“Không ngoài dự đoán, hẳn là tử hình.”
Cố Sương hài lòng, loại người này c.h.ế.t không đáng tiếc.
Rất nhanh sau đó, Lưu Đại Đầu đã bị thi hành án tử hình, ăn đậu phộng.
Bà nội Lưu Đại Đầu đột nhiên già đi rất nhiều, cũng im lặng rất nhiều.
Nhà họ Lưu chỉ còn lại một mình bà.
Bà lão Vương đấu với bà nội Lưu cả đời, đến lúc tuổi già thấy bà ta như vậy, trong lòng cũng không vui nổi.
Thở dài một tiếng, cũng không nói gì. Hai người không ưa nhau, nếu bà đi an ủi, lỡ người ta nghĩ bà nói lời gió mát thì không hay.
Nhưng mà, bà không đi, bà nội Lưu lại đến tìm bà.
Bà lão Vương thấy bà cầm trên tay hai con gà, khô khan nói: “Làm gì vậy?”
Ánh mắt bà nội Lưu không có gợn sóng, bình tĩnh nói: “Trước đây Đại Đầu ăn trộm gà của bà, đền lại cho bà.”
Bà lão Vương: “... Không cần đâu, bà cầm về đi.” Người đã không còn, bà lão Vương cũng lười so đo.
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… Cố Sương cau mày, mím môi, thời buổi này đi đâu cũng phải có giấy giới thiệu, một nữ thanh niên trí thức từ thành phố đến, ở nông thôn không có người thân thích, tự nhiên mất tích, không cần nghĩ Cố Sương cũng biết là lành ít dữ nhiều.Cô thở dài: “Hy vọng sớm có kết quả.”TBC“Sẽ sớm thôi.” Hứa Thiệu liếc nhìn Lưu Đại Đầu đang nhanh chóng rời đi, nheo mắt lại.Cố Sương nhìn Hứa Thiệu, đột nhiên nhớ ra vừa nãy Lưu Đại Đầu nghe Hứa Thiệu nói xong thì hình như khựng lại một chút.Cô mím môi, không nghĩ nhiều nữa....Ba ngày sau, Lưu Đại Đầu bị bắt.Cả đội sôi sục, họ chỉ biết Lưu Đại Đầu không học hành tử tế nhưng không ngờ hắn ta lại có thể xấu xa đến mức này.“Giết người á, sao anh ta dám thế chứ? Quá đáng sợ, loại người này mà lại ở trong đội của chúng ta, may mà tôi không chọc vào anh ta...”“Không cha không mẹ, từ nhỏ không được dạy dỗ tử tế, sau này không thể chiều hư trẻ con, phải đánh thì đánh.”“Ôi, bà lão cũng đáng thương, khóc ngất xỉu luôn rồi...”Liễu Thanh biết trước đó Lưu Đại Đầu còn g.i.ế.c hại một nữ thanh niên trí thức, cả người nổi hết da gà, cô ấy suýt chút nữa đã trúng độc thủ của Lưu Đại Đầu.Nghĩ đến đây, Liễu Thanh không khỏi run rẩy.Thật sự quá đáng sợ...Cao Ngọc Lan không để ý đến cảm xúc của Liễu Thanh, chỉ nói: “Nghe nói nữ đồng chí đó định về nhà, đáng tiếc...”Liễu Thanh không nhịn được nói: “Tôi cũng muốn về nhà rồi...”Nghe vậy, Cao Ngọc Lan mím môi, ai mà chẳng muốn về nhà chứ.Cố Sương biết tin này, nắm chặt cánh tay Hứa Thiệu, trong lòng cũng có chút sợ hãi, cô không nhịn được hỏi: “Anh có biết... nữ đồng chí đó xảy ra chuyện vào lúc nào không?”Lưu Đại Đầu đã khai rồi, hôm đó tình cờ gặp nữ thanh niên trí thức định ra ngoài, biết cô ấy định về nhà thăm người thân, lại một mình ra cửa, không nhịn được trêu ghẹo vài câu, kết quả cô ấy phản ứng rất lớn, không biết sao Lưu Đại Đầu lại nổi cơn điên, kéo cô ấy vào trong rừng.Cô ấy liều c.h.ế.t chống cự, Lưu Đại Đầu đang phấn khích đã lỡ tay bóp c.h.ế.t cô ấy.Thấy người chết, Lưu Đại Đầu cũng rất hoảng sợ. Đợi bình tĩnh lại, Lưu Đại Đầu quyết định phi tang xác.Chôn người vào trong núi sâu, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra.Hứa Thiệu nói một ngày, Cố Sương nhớ ra, đó là ngày Trương Vy gửi thư cho cô.Ngày hôm sau cô đến bưu điện trả lại đồ, trên đường về thì cứu được Liễu Thanh...Cố Sương không khỏi cau mày, ngày *****ên g.i.ế.c người, ngày thứ hai lại còn dám tái diễn thủ đoạn cũ đối với Liễu Thanh.May mà đã bị bắt.“Cuối cùng anh ta sẽ ra sao?” Cố Sương hỏi.“Không ngoài dự đoán, hẳn là tử hình.”Cố Sương hài lòng, loại người này c.h.ế.t không đáng tiếc.Rất nhanh sau đó, Lưu Đại Đầu đã bị thi hành án tử hình, ăn đậu phộng.Bà nội Lưu Đại Đầu đột nhiên già đi rất nhiều, cũng im lặng rất nhiều.Nhà họ Lưu chỉ còn lại một mình bà.Bà lão Vương đấu với bà nội Lưu cả đời, đến lúc tuổi già thấy bà ta như vậy, trong lòng cũng không vui nổi.Thở dài một tiếng, cũng không nói gì. Hai người không ưa nhau, nếu bà đi an ủi, lỡ người ta nghĩ bà nói lời gió mát thì không hay.Nhưng mà, bà không đi, bà nội Lưu lại đến tìm bà.Bà lão Vương thấy bà cầm trên tay hai con gà, khô khan nói: “Làm gì vậy?”Ánh mắt bà nội Lưu không có gợn sóng, bình tĩnh nói: “Trước đây Đại Đầu ăn trộm gà của bà, đền lại cho bà.”Bà lão Vương: “... Không cần đâu, bà cầm về đi.” Người đã không còn, bà lão Vương cũng lười so đo.