Trời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời…
Chương 155
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… Khó khăn quay đầu lại, nhìn Cố Hải đang kêu gào bên cạnh, anh ta hận không thể đá cậu ta một cái.Cuối cùng, hai người vẫn tập tễnh dìu nhau về nhà.Nhìn khuôn mặt ủ rũ của chồng, Lưu Ngọc có chút buồn cười.Chế nhạo Cố Hải xong, Cố Tiểu Vũ lại chạy đến chỗ Cố Giang, quan tâm tình hình của anh cả.Tâm trạng Cố Giang tốt hơn nhiều.Trần Quế Lan bôi thuốc cho Cố Hải, không nhịn được lại mắng con trai vài câu, bảo cậu ta sau này bớt hấp tấp lại.Cố Hải gật đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn.Mưa liên tục mấy ngày, cuối cùng cũng tạnh.Trưa nắng to, Cố Sương đem chăn ra ngoài phơi.Ăn cơm xong lại lật mặt, phơi hai tiếng thì cất vào.TBCTrưa không ngủ trưa, Cố Sương hơi buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng tinh thần nói chuyện với Hứa Thiệu.Cô thấy mấy hôm nay anh có vẻ hơi kỳ lạ, rõ ràng trước đó còn rất nhiệt tình với chuyện này, đột nhiên lại lạnh nhạt.Chẳng lẽ cô không còn sức hấp dẫn nữa sao?Nghe cô nói, Hứa Thiệu im lặng, anh không muốn sao? Anh cũng nhịn rất khổ sở.Anh mở lời: “Kỳ kinh nguyệt của em vẫn chưa đến.”Cố Sương ngẩn ra, rất nhanh đã hiểu ý anh, chậm rãi nói: “Anh nói em có thai sao?”Hứa Thiệu ho một tiếng, nói: “Còn sớm, không biết có nhầm không, qua một thời gian nữa mới có thể xác định chắc chắn được.”Mặc dù vậy, Hứa Thiệu vẫn rất cẩn thận, không dám đụng vào cô.Nên là vậy rồi.Cố Sương tính toán, kỳ kinh nguyệt của mình đúng là đã chậm một thời gian, cộng thêm trong sách nói tháng sinh của đứa trẻ là tháng 12, đúng là khoảng thời gian này nên có trong bụng.Cô xoa xoa bụng, vẫn chưa có cảm giác gì.Hứa Thiệu vòng tay qua eo cô, nhỏ giọng nói: “Mặc dù vẫn chưa chắc chắn lắm nhưng anh thấy cẩn thận một chút thì tốt hơn...”Nói rồi, Hứa Thiệu dừng lại một chút, giọng có chút do dự: “Nếu em muốn thì cũng không phải là...”“...” Cố Sương lập tức nói: “Không không, em không muốn!”Cô còn chưa đến mức đói khát như vậy!Hứa Thiệu có chút tiếc nuối nuốt những lời còn lại vào bụng, thật ra nếu cẩn thận một chút thì cũng không phải là không được....Lại qua một thời gian, Hứa Thiệu cuối cùng cũng xác định cô đã có thai.Nhà họ Cố vui mừng lắm, đặc biệt là bà nội Cố, đây là đứa con của đứa cháu gái bảo bối của bà.“Bà thấy Sương Sương cháu đừng nấu cơm nữa, hai đứa sang nhà ăn đi.” Bà nội Cố nói.“Sương Sương, bà nội nói đúng, người có thai phải cẩn thận.”Đối mặt với sự quan tâm của gia đình, Cố Sương ngoan ngoãn đồng ý.Ngoài việc không cho cô nấu cơm, bà nội Cố cũng không cho cô động tay vào việc gì khác, đi lại cũng bắt cô chậm lại.Cố Sương xoa xoa bụng nhỏ bằng phẳng, cảm thấy mình như bị coi là đồ dễ vỡ.“Bà nội, cháu đến huyện mua ít vải vóc gì đó, may quần áo cho đứa trẻ.”Đến lúc đứa trẻ ra đời, thời tiết đang lạnh, mũ hổ, áo nhỏ, áo bông nhỏ, có thể từ từ chuẩn bị rồi.“Được, bà đi cùng cháu, da trẻ con non, phải mua vải tốt một chút, hỏi Viên Viên xem có vải tốt nào không.”“Vâng.”Bà nội Cố muốn đi cùng cô, Cố Sương cũng không từ chối.Về lấy tiền phiếu, bây giờ mua đồ không cần phải dè dặt nữa.Các loại phiếu không thiếu, mẹ chồng cô tháng nào cũng gửi cho cô.Còn có đồ ăn ngon.
Khó khăn quay đầu lại, nhìn Cố Hải đang kêu gào bên cạnh, anh ta hận không thể đá cậu ta một cái.
Cuối cùng, hai người vẫn tập tễnh dìu nhau về nhà.
Nhìn khuôn mặt ủ rũ của chồng, Lưu Ngọc có chút buồn cười.
Chế nhạo Cố Hải xong, Cố Tiểu Vũ lại chạy đến chỗ Cố Giang, quan tâm tình hình của anh cả.
Tâm trạng Cố Giang tốt hơn nhiều.
Trần Quế Lan bôi thuốc cho Cố Hải, không nhịn được lại mắng con trai vài câu, bảo cậu ta sau này bớt hấp tấp lại.
Cố Hải gật đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn.
Mưa liên tục mấy ngày, cuối cùng cũng tạnh.
Trưa nắng to, Cố Sương đem chăn ra ngoài phơi.
Ăn cơm xong lại lật mặt, phơi hai tiếng thì cất vào.
TBC
Trưa không ngủ trưa, Cố Sương hơi buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng tinh thần nói chuyện với Hứa Thiệu.
Cô thấy mấy hôm nay anh có vẻ hơi kỳ lạ, rõ ràng trước đó còn rất nhiệt tình với chuyện này, đột nhiên lại lạnh nhạt.
Chẳng lẽ cô không còn sức hấp dẫn nữa sao?
Nghe cô nói, Hứa Thiệu im lặng, anh không muốn sao? Anh cũng nhịn rất khổ sở.
Anh mở lời: “Kỳ kinh nguyệt của em vẫn chưa đến.”
Cố Sương ngẩn ra, rất nhanh đã hiểu ý anh, chậm rãi nói: “Anh nói em có thai sao?”
Hứa Thiệu ho một tiếng, nói: “Còn sớm, không biết có nhầm không, qua một thời gian nữa mới có thể xác định chắc chắn được.”
Mặc dù vậy, Hứa Thiệu vẫn rất cẩn thận, không dám đụng vào cô.
Nên là vậy rồi.
Cố Sương tính toán, kỳ kinh nguyệt của mình đúng là đã chậm một thời gian, cộng thêm trong sách nói tháng sinh của đứa trẻ là tháng 12, đúng là khoảng thời gian này nên có trong bụng.
Cô xoa xoa bụng, vẫn chưa có cảm giác gì.
Hứa Thiệu vòng tay qua eo cô, nhỏ giọng nói: “Mặc dù vẫn chưa chắc chắn lắm nhưng anh thấy cẩn thận một chút thì tốt hơn...”
Nói rồi, Hứa Thiệu dừng lại một chút, giọng có chút do dự: “Nếu em muốn thì cũng không phải là...”
“...” Cố Sương lập tức nói: “Không không, em không muốn!”
Cô còn chưa đến mức đói khát như vậy!
Hứa Thiệu có chút tiếc nuối nuốt những lời còn lại vào bụng, thật ra nếu cẩn thận một chút thì cũng không phải là không được.
...
Lại qua một thời gian, Hứa Thiệu cuối cùng cũng xác định cô đã có thai.
Nhà họ Cố vui mừng lắm, đặc biệt là bà nội Cố, đây là đứa con của đứa cháu gái bảo bối của bà.
“Bà thấy Sương Sương cháu đừng nấu cơm nữa, hai đứa sang nhà ăn đi.” Bà nội Cố nói.
“Sương Sương, bà nội nói đúng, người có thai phải cẩn thận.”
Đối mặt với sự quan tâm của gia đình, Cố Sương ngoan ngoãn đồng ý.
Ngoài việc không cho cô nấu cơm, bà nội Cố cũng không cho cô động tay vào việc gì khác, đi lại cũng bắt cô chậm lại.
Cố Sương xoa xoa bụng nhỏ bằng phẳng, cảm thấy mình như bị coi là đồ dễ vỡ.
“Bà nội, cháu đến huyện mua ít vải vóc gì đó, may quần áo cho đứa trẻ.”
Đến lúc đứa trẻ ra đời, thời tiết đang lạnh, mũ hổ, áo nhỏ, áo bông nhỏ, có thể từ từ chuẩn bị rồi.
“Được, bà đi cùng cháu, da trẻ con non, phải mua vải tốt một chút, hỏi Viên Viên xem có vải tốt nào không.”
“Vâng.”
Bà nội Cố muốn đi cùng cô, Cố Sương cũng không từ chối.
Về lấy tiền phiếu, bây giờ mua đồ không cần phải dè dặt nữa.
Các loại phiếu không thiếu, mẹ chồng cô tháng nào cũng gửi cho cô.
Còn có đồ ăn ngon.
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… Khó khăn quay đầu lại, nhìn Cố Hải đang kêu gào bên cạnh, anh ta hận không thể đá cậu ta một cái.Cuối cùng, hai người vẫn tập tễnh dìu nhau về nhà.Nhìn khuôn mặt ủ rũ của chồng, Lưu Ngọc có chút buồn cười.Chế nhạo Cố Hải xong, Cố Tiểu Vũ lại chạy đến chỗ Cố Giang, quan tâm tình hình của anh cả.Tâm trạng Cố Giang tốt hơn nhiều.Trần Quế Lan bôi thuốc cho Cố Hải, không nhịn được lại mắng con trai vài câu, bảo cậu ta sau này bớt hấp tấp lại.Cố Hải gật đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn.Mưa liên tục mấy ngày, cuối cùng cũng tạnh.Trưa nắng to, Cố Sương đem chăn ra ngoài phơi.Ăn cơm xong lại lật mặt, phơi hai tiếng thì cất vào.TBCTrưa không ngủ trưa, Cố Sương hơi buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng tinh thần nói chuyện với Hứa Thiệu.Cô thấy mấy hôm nay anh có vẻ hơi kỳ lạ, rõ ràng trước đó còn rất nhiệt tình với chuyện này, đột nhiên lại lạnh nhạt.Chẳng lẽ cô không còn sức hấp dẫn nữa sao?Nghe cô nói, Hứa Thiệu im lặng, anh không muốn sao? Anh cũng nhịn rất khổ sở.Anh mở lời: “Kỳ kinh nguyệt của em vẫn chưa đến.”Cố Sương ngẩn ra, rất nhanh đã hiểu ý anh, chậm rãi nói: “Anh nói em có thai sao?”Hứa Thiệu ho một tiếng, nói: “Còn sớm, không biết có nhầm không, qua một thời gian nữa mới có thể xác định chắc chắn được.”Mặc dù vậy, Hứa Thiệu vẫn rất cẩn thận, không dám đụng vào cô.Nên là vậy rồi.Cố Sương tính toán, kỳ kinh nguyệt của mình đúng là đã chậm một thời gian, cộng thêm trong sách nói tháng sinh của đứa trẻ là tháng 12, đúng là khoảng thời gian này nên có trong bụng.Cô xoa xoa bụng, vẫn chưa có cảm giác gì.Hứa Thiệu vòng tay qua eo cô, nhỏ giọng nói: “Mặc dù vẫn chưa chắc chắn lắm nhưng anh thấy cẩn thận một chút thì tốt hơn...”Nói rồi, Hứa Thiệu dừng lại một chút, giọng có chút do dự: “Nếu em muốn thì cũng không phải là...”“...” Cố Sương lập tức nói: “Không không, em không muốn!”Cô còn chưa đến mức đói khát như vậy!Hứa Thiệu có chút tiếc nuối nuốt những lời còn lại vào bụng, thật ra nếu cẩn thận một chút thì cũng không phải là không được....Lại qua một thời gian, Hứa Thiệu cuối cùng cũng xác định cô đã có thai.Nhà họ Cố vui mừng lắm, đặc biệt là bà nội Cố, đây là đứa con của đứa cháu gái bảo bối của bà.“Bà thấy Sương Sương cháu đừng nấu cơm nữa, hai đứa sang nhà ăn đi.” Bà nội Cố nói.“Sương Sương, bà nội nói đúng, người có thai phải cẩn thận.”Đối mặt với sự quan tâm của gia đình, Cố Sương ngoan ngoãn đồng ý.Ngoài việc không cho cô nấu cơm, bà nội Cố cũng không cho cô động tay vào việc gì khác, đi lại cũng bắt cô chậm lại.Cố Sương xoa xoa bụng nhỏ bằng phẳng, cảm thấy mình như bị coi là đồ dễ vỡ.“Bà nội, cháu đến huyện mua ít vải vóc gì đó, may quần áo cho đứa trẻ.”Đến lúc đứa trẻ ra đời, thời tiết đang lạnh, mũ hổ, áo nhỏ, áo bông nhỏ, có thể từ từ chuẩn bị rồi.“Được, bà đi cùng cháu, da trẻ con non, phải mua vải tốt một chút, hỏi Viên Viên xem có vải tốt nào không.”“Vâng.”Bà nội Cố muốn đi cùng cô, Cố Sương cũng không từ chối.Về lấy tiền phiếu, bây giờ mua đồ không cần phải dè dặt nữa.Các loại phiếu không thiếu, mẹ chồng cô tháng nào cũng gửi cho cô.Còn có đồ ăn ngon.