Tác giả:

“An Vãn, em cũng đừng trách tôi. Thực sự là do gần đây danh tiếng của em trong giới giải trí quá tệ. Nghe tên em là các nhãn hàng đều không muốn hợp tác nữa. Tạm thời đóng băng hoạt động của em là quyết định của công ty, điều này tốt cho cả em lẫn tôi.” Người đại diện Lâm Tuyết Dung đứng trong căn phòng khách trang nhã, đơn giản nhưng sang trọng, nhún vai với giọng điệu mỉa mai. Cô ta nói: “Em cũng biết rồi đó, mạng internet chẳng bao giờ nhớ lâu. Đợi một thời gian nữa khi cư dân mạng quên hết scandal của em, công ty tự nhiên sẽ sắp xếp để em trở lại.” Trên chiếc sofa đối diện Lâm Tuyết Dung, một cô gái trẻ ngồi ngay ngắn, trên mặt đặt quyển sách, che đi hết khuôn mặt và biểu cảm. Cô khoanh tay trước ngực, toát ra vẻ xa cách, như thể bức tượng ngọc lạnh lẽo, hoàn toàn không bị lay động bởi thế giới xung quanh. Nhận thấy mình đã nói nãy giờ mà đối phương chẳng có chút phản ứng, Lâm Tuyết Dung thoáng vẻ giận dữ. Cô ta hừ lạnh: “Tóm lại là, An Vãn, khoảng thời gian này em cố mà chịu đựng…

Chương 189: Livestream Địa Phủ (3)

Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt QuangTác giả: Cáo Đuôi BựTruyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“An Vãn, em cũng đừng trách tôi. Thực sự là do gần đây danh tiếng của em trong giới giải trí quá tệ. Nghe tên em là các nhãn hàng đều không muốn hợp tác nữa. Tạm thời đóng băng hoạt động của em là quyết định của công ty, điều này tốt cho cả em lẫn tôi.” Người đại diện Lâm Tuyết Dung đứng trong căn phòng khách trang nhã, đơn giản nhưng sang trọng, nhún vai với giọng điệu mỉa mai. Cô ta nói: “Em cũng biết rồi đó, mạng internet chẳng bao giờ nhớ lâu. Đợi một thời gian nữa khi cư dân mạng quên hết scandal của em, công ty tự nhiên sẽ sắp xếp để em trở lại.” Trên chiếc sofa đối diện Lâm Tuyết Dung, một cô gái trẻ ngồi ngay ngắn, trên mặt đặt quyển sách, che đi hết khuôn mặt và biểu cảm. Cô khoanh tay trước ngực, toát ra vẻ xa cách, như thể bức tượng ngọc lạnh lẽo, hoàn toàn không bị lay động bởi thế giới xung quanh. Nhận thấy mình đã nói nãy giờ mà đối phương chẳng có chút phản ứng, Lâm Tuyết Dung thoáng vẻ giận dữ. Cô ta hừ lạnh: “Tóm lại là, An Vãn, khoảng thời gian này em cố mà chịu đựng… Thế là cô ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Tôi có thể đi theo xem được không?” Âm sai liếc nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt có chút tò mò, không hiểu tại sao cô lại hứng thú với cây cầu Nại Hà và Mạnh Bà như vậy. Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn vô tình lướt qua một góc tối phía sau Lương An Vãn. Ở đó, một người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp đang đứng lặng trong bóng tối. Khuôn mặt tuấn tú của hắn ẩn giấu trong bóng đen, không nhìn rõ biểu cảm. Âm sai vừa nhìn thấy nửa khuôn mặt hiện ra của Phong Yến, trong mắt lập tức lộ ra vẻ sững sờ. Một luồng áp lực đáng sợ như hổ dữ xổng chuồng ập thẳng về phía hắn. Đôi chân hắn mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống đất. Vốn đã chẳng còn chút huyết sắc nào, gương mặt hắn càng trắng bệch, run rẩy co rúm trong làn âm khí dày đặc. Phong Yến chỉ liếc mắt một cái rồi quay sang nhìn Lương An Vãn, giọng điềm nhiên:“Có thể đi. Ở địa phủ, cô có quyền hạn cao nhất, đi đâu cũng được.” Lương An Vãn nhớ đến mối quan hệ hợp tác giữa cô và Phong Đô Đại Đế, vô thức cho rằng đây là quyền lợi được sắp đặt từ trước. Nghe vậy, cô không giao Lâm Nhược Tài cho âm sai kia nữa, mà quay sang hỏi Phong Yến: “Anh biết đường chứ?” Phong Yến cúi đầu khẽ cười: “Biết chứ, tôi đưa cô đi.” Đợi đến khi bóng dáng ba người họ khuất hẳn khỏi tầm mắt, âm sai mới run rẩy quay lại vị trí. Một âm sai khác bay đến gần, nghi ngờ hỏi: “Ngươi bị sao thế? Mặt trắng như giấy, đừng nói là hồn phách mới đến có vấn đề nha?” Âm sai kia lắc đầu, cắn nhẹ đầu lưỡi để trấn tĩnh lại: “Không phải vong hồn có vấn đề, mà là người đưa vong hồn đến!” “? Ý là gì cơ?” “Ngươi không nhận ra người đàn ông đó là...” ... “Sau đường Hoàng Tuyền là sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà và đài Vọng Hương. Mạnh Bà đặt quầy ngay cạnh đài Vọng Hương...” – Phong Yến chậm rãi giải thích, mô tả còn chi tiết hơn cả những gì Lương An Vãn từng đọc trong cổ thư. Hắn nhìn Lâm Nhược Tài, ánh mắt sâu thẳm như có hàm ý, chậm rãi nói:“Lúc đi qua cầu Nại Hà thì đi cẩn thận, nếu không may rơi xuống sông Vong Xuyên, sẽ lập tức quên hết chuyện kiếp trước, chịu đựng cực hình, trở thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không thể chuyển sinh.” Lâm Nhược Tài nghe mà run như cầy sấy, cúi đầu thấp hơn, dán mắt xuống đường, cố không nhìn xung quanh. Lương An Vãn đến gần cầu Nại Hà, ánh mắt dừng lại nơi dòng sông Vong Xuyên. Khác xa hình ảnh đẹp đẽ thường thấy trong phim ảnh, nước sông ở đây có màu đỏ tươi như máu, đặc sệt và thỉnh thoảng nổi bọt “bục bục”, dưới nước còn thấp thoáng bóng đen đáng sợ trôi qua. Chưa lại gần, một mùi tanh hôi kỳ quái đã xộc thẳng vào mũi. Lâm Nhược Tài đưa mắt nhìn, thấy vô số thủy quỷ đang vùng vẫy trong dòng nước. Hầu hết thân thể của chúng đã chìm dưới sông, chỉ còn phần đầu và cổ nổi lên mặt nước. Chúng giơ những cánh tay khô héo trắng bệch lên trời, tuyệt vọng vẫy gọi, như đang cầu xin được cứu thoát khỏi dòng Vong Xuyên. Một số thủy quỷ vì ngâm quá lâu nên cơ thể đã mục nát, mặt mũi dữ tợn kinh hoàng. Lâm Nhược Tài chỉ nhìn một cái liền vội quay đi, sợ đến mức kéo chặt xích hồn, cầu khẩn: “Đại nhân, nếu chút nữa tôi không cẩn thận trượt chân... ngài có thể kéo tôi lên không?” Thấy bộ dạng sợ hãi quá mức của anh ta, Lương An Vãn khẽ gật đầu đồng ý.

Thế là cô ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Tôi có thể đi theo xem được không?”

 

Âm sai liếc nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt có chút tò mò, không hiểu tại sao cô lại hứng thú với cây cầu Nại Hà và Mạnh Bà như vậy.

 

Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn vô tình lướt qua một góc tối phía sau Lương An Vãn.

 

Ở đó, một người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp đang đứng lặng trong bóng tối. Khuôn mặt tuấn tú của hắn ẩn giấu trong bóng đen, không nhìn rõ biểu cảm.

 

Âm sai vừa nhìn thấy nửa khuôn mặt hiện ra của Phong Yến, trong mắt lập tức lộ ra vẻ sững sờ.

 

Một luồng áp lực đáng sợ như hổ dữ xổng chuồng ập thẳng về phía hắn.

 

Đôi chân hắn mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống đất. Vốn đã chẳng còn chút huyết sắc nào, gương mặt hắn càng trắng bệch, run rẩy co rúm trong làn âm khí dày đặc.

 

Phong Yến chỉ liếc mắt một cái rồi quay sang nhìn Lương An Vãn, giọng điềm nhiên:

“Có thể đi. Ở địa phủ, cô có quyền hạn cao nhất, đi đâu cũng được.”

 

Lương An Vãn nhớ đến mối quan hệ hợp tác giữa cô và Phong Đô Đại Đế, vô thức cho rằng đây là quyền lợi được sắp đặt từ trước.

 

Nghe vậy, cô không giao Lâm Nhược Tài cho âm sai kia nữa, mà quay sang hỏi Phong Yến: “Anh biết đường chứ?”

 

Phong Yến cúi đầu khẽ cười: “Biết chứ, tôi đưa cô đi.”

 

Đợi đến khi bóng dáng ba người họ khuất hẳn khỏi tầm mắt, âm sai mới run rẩy quay lại vị trí.

 

Một âm sai khác bay đến gần, nghi ngờ hỏi: “Ngươi bị sao thế? Mặt trắng như giấy, đừng nói là hồn phách mới đến có vấn đề nha?”

 

Âm sai kia lắc đầu, cắn nhẹ đầu lưỡi để trấn tĩnh lại: “Không phải vong hồn có vấn đề, mà là người đưa vong hồn đến!”

 

“? Ý là gì cơ?”

 

“Ngươi không nhận ra người đàn ông đó là...”

 

...

 

“Sau đường Hoàng Tuyền là sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà và đài Vọng Hương. Mạnh Bà đặt quầy ngay cạnh đài Vọng Hương...” – Phong Yến chậm rãi giải thích, mô tả còn chi tiết hơn cả những gì Lương An Vãn từng đọc trong cổ thư.

 

Hắn nhìn Lâm Nhược Tài, ánh mắt sâu thẳm như có hàm ý, chậm rãi nói:

“Lúc đi qua cầu Nại Hà thì đi cẩn thận, nếu không may rơi xuống sông Vong Xuyên, sẽ lập tức quên hết chuyện kiếp trước, chịu đựng cực hình, trở thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không thể chuyển sinh.”

 

Lâm Nhược Tài nghe mà run như cầy sấy, cúi đầu thấp hơn, dán mắt xuống đường, cố không nhìn xung quanh.

 

Lương An Vãn đến gần cầu Nại Hà, ánh mắt dừng lại nơi dòng sông Vong Xuyên.

 

Khác xa hình ảnh đẹp đẽ thường thấy trong phim ảnh, nước sông ở đây có màu đỏ tươi như máu, đặc sệt và thỉnh thoảng nổi bọt “bục bục”, dưới nước còn thấp thoáng bóng đen đáng sợ trôi qua.

 

Chưa lại gần, một mùi tanh hôi kỳ quái đã xộc thẳng vào mũi.

 

Lâm Nhược Tài đưa mắt nhìn, thấy vô số thủy quỷ đang vùng vẫy trong dòng nước. Hầu hết thân thể của chúng đã chìm dưới sông, chỉ còn phần đầu và cổ nổi lên mặt nước.

 

Chúng giơ những cánh tay khô héo trắng bệch lên trời, tuyệt vọng vẫy gọi, như đang cầu xin được cứu thoát khỏi dòng Vong Xuyên.

 

Một số thủy quỷ vì ngâm quá lâu nên cơ thể đã mục nát, mặt mũi dữ tợn kinh hoàng.

 

Lâm Nhược Tài chỉ nhìn một cái liền vội quay đi, sợ đến mức kéo chặt xích hồn, cầu khẩn: “Đại nhân, nếu chút nữa tôi không cẩn thận trượt chân... ngài có thể kéo tôi lên không?”

 

Thấy bộ dạng sợ hãi quá mức của anh ta, Lương An Vãn khẽ gật đầu đồng ý.

Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt QuangTác giả: Cáo Đuôi BựTruyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“An Vãn, em cũng đừng trách tôi. Thực sự là do gần đây danh tiếng của em trong giới giải trí quá tệ. Nghe tên em là các nhãn hàng đều không muốn hợp tác nữa. Tạm thời đóng băng hoạt động của em là quyết định của công ty, điều này tốt cho cả em lẫn tôi.” Người đại diện Lâm Tuyết Dung đứng trong căn phòng khách trang nhã, đơn giản nhưng sang trọng, nhún vai với giọng điệu mỉa mai. Cô ta nói: “Em cũng biết rồi đó, mạng internet chẳng bao giờ nhớ lâu. Đợi một thời gian nữa khi cư dân mạng quên hết scandal của em, công ty tự nhiên sẽ sắp xếp để em trở lại.” Trên chiếc sofa đối diện Lâm Tuyết Dung, một cô gái trẻ ngồi ngay ngắn, trên mặt đặt quyển sách, che đi hết khuôn mặt và biểu cảm. Cô khoanh tay trước ngực, toát ra vẻ xa cách, như thể bức tượng ngọc lạnh lẽo, hoàn toàn không bị lay động bởi thế giới xung quanh. Nhận thấy mình đã nói nãy giờ mà đối phương chẳng có chút phản ứng, Lâm Tuyết Dung thoáng vẻ giận dữ. Cô ta hừ lạnh: “Tóm lại là, An Vãn, khoảng thời gian này em cố mà chịu đựng… Thế là cô ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Tôi có thể đi theo xem được không?” Âm sai liếc nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt có chút tò mò, không hiểu tại sao cô lại hứng thú với cây cầu Nại Hà và Mạnh Bà như vậy. Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn vô tình lướt qua một góc tối phía sau Lương An Vãn. Ở đó, một người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp đang đứng lặng trong bóng tối. Khuôn mặt tuấn tú của hắn ẩn giấu trong bóng đen, không nhìn rõ biểu cảm. Âm sai vừa nhìn thấy nửa khuôn mặt hiện ra của Phong Yến, trong mắt lập tức lộ ra vẻ sững sờ. Một luồng áp lực đáng sợ như hổ dữ xổng chuồng ập thẳng về phía hắn. Đôi chân hắn mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống đất. Vốn đã chẳng còn chút huyết sắc nào, gương mặt hắn càng trắng bệch, run rẩy co rúm trong làn âm khí dày đặc. Phong Yến chỉ liếc mắt một cái rồi quay sang nhìn Lương An Vãn, giọng điềm nhiên:“Có thể đi. Ở địa phủ, cô có quyền hạn cao nhất, đi đâu cũng được.” Lương An Vãn nhớ đến mối quan hệ hợp tác giữa cô và Phong Đô Đại Đế, vô thức cho rằng đây là quyền lợi được sắp đặt từ trước. Nghe vậy, cô không giao Lâm Nhược Tài cho âm sai kia nữa, mà quay sang hỏi Phong Yến: “Anh biết đường chứ?” Phong Yến cúi đầu khẽ cười: “Biết chứ, tôi đưa cô đi.” Đợi đến khi bóng dáng ba người họ khuất hẳn khỏi tầm mắt, âm sai mới run rẩy quay lại vị trí. Một âm sai khác bay đến gần, nghi ngờ hỏi: “Ngươi bị sao thế? Mặt trắng như giấy, đừng nói là hồn phách mới đến có vấn đề nha?” Âm sai kia lắc đầu, cắn nhẹ đầu lưỡi để trấn tĩnh lại: “Không phải vong hồn có vấn đề, mà là người đưa vong hồn đến!” “? Ý là gì cơ?” “Ngươi không nhận ra người đàn ông đó là...” ... “Sau đường Hoàng Tuyền là sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà và đài Vọng Hương. Mạnh Bà đặt quầy ngay cạnh đài Vọng Hương...” – Phong Yến chậm rãi giải thích, mô tả còn chi tiết hơn cả những gì Lương An Vãn từng đọc trong cổ thư. Hắn nhìn Lâm Nhược Tài, ánh mắt sâu thẳm như có hàm ý, chậm rãi nói:“Lúc đi qua cầu Nại Hà thì đi cẩn thận, nếu không may rơi xuống sông Vong Xuyên, sẽ lập tức quên hết chuyện kiếp trước, chịu đựng cực hình, trở thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không thể chuyển sinh.” Lâm Nhược Tài nghe mà run như cầy sấy, cúi đầu thấp hơn, dán mắt xuống đường, cố không nhìn xung quanh. Lương An Vãn đến gần cầu Nại Hà, ánh mắt dừng lại nơi dòng sông Vong Xuyên. Khác xa hình ảnh đẹp đẽ thường thấy trong phim ảnh, nước sông ở đây có màu đỏ tươi như máu, đặc sệt và thỉnh thoảng nổi bọt “bục bục”, dưới nước còn thấp thoáng bóng đen đáng sợ trôi qua. Chưa lại gần, một mùi tanh hôi kỳ quái đã xộc thẳng vào mũi. Lâm Nhược Tài đưa mắt nhìn, thấy vô số thủy quỷ đang vùng vẫy trong dòng nước. Hầu hết thân thể của chúng đã chìm dưới sông, chỉ còn phần đầu và cổ nổi lên mặt nước. Chúng giơ những cánh tay khô héo trắng bệch lên trời, tuyệt vọng vẫy gọi, như đang cầu xin được cứu thoát khỏi dòng Vong Xuyên. Một số thủy quỷ vì ngâm quá lâu nên cơ thể đã mục nát, mặt mũi dữ tợn kinh hoàng. Lâm Nhược Tài chỉ nhìn một cái liền vội quay đi, sợ đến mức kéo chặt xích hồn, cầu khẩn: “Đại nhân, nếu chút nữa tôi không cẩn thận trượt chân... ngài có thể kéo tôi lên không?” Thấy bộ dạng sợ hãi quá mức của anh ta, Lương An Vãn khẽ gật đầu đồng ý.

Chương 189: Livestream Địa Phủ (3)