Tác giả:

“An Vãn, em cũng đừng trách tôi. Thực sự là do gần đây danh tiếng của em trong giới giải trí quá tệ. Nghe tên em là các nhãn hàng đều không muốn hợp tác nữa. Tạm thời đóng băng hoạt động của em là quyết định của công ty, điều này tốt cho cả em lẫn tôi.” Người đại diện Lâm Tuyết Dung đứng trong căn phòng khách trang nhã, đơn giản nhưng sang trọng, nhún vai với giọng điệu mỉa mai. Cô ta nói: “Em cũng biết rồi đó, mạng internet chẳng bao giờ nhớ lâu. Đợi một thời gian nữa khi cư dân mạng quên hết scandal của em, công ty tự nhiên sẽ sắp xếp để em trở lại.” Trên chiếc sofa đối diện Lâm Tuyết Dung, một cô gái trẻ ngồi ngay ngắn, trên mặt đặt quyển sách, che đi hết khuôn mặt và biểu cảm. Cô khoanh tay trước ngực, toát ra vẻ xa cách, như thể bức tượng ngọc lạnh lẽo, hoàn toàn không bị lay động bởi thế giới xung quanh. Nhận thấy mình đã nói nãy giờ mà đối phương chẳng có chút phản ứng, Lâm Tuyết Dung thoáng vẻ giận dữ. Cô ta hừ lạnh: “Tóm lại là, An Vãn, khoảng thời gian này em cố mà chịu đựng…

Chương 190: Livestream Địa Phủ (4)

Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt QuangTác giả: Cáo Đuôi BựTruyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“An Vãn, em cũng đừng trách tôi. Thực sự là do gần đây danh tiếng của em trong giới giải trí quá tệ. Nghe tên em là các nhãn hàng đều không muốn hợp tác nữa. Tạm thời đóng băng hoạt động của em là quyết định của công ty, điều này tốt cho cả em lẫn tôi.” Người đại diện Lâm Tuyết Dung đứng trong căn phòng khách trang nhã, đơn giản nhưng sang trọng, nhún vai với giọng điệu mỉa mai. Cô ta nói: “Em cũng biết rồi đó, mạng internet chẳng bao giờ nhớ lâu. Đợi một thời gian nữa khi cư dân mạng quên hết scandal của em, công ty tự nhiên sẽ sắp xếp để em trở lại.” Trên chiếc sofa đối diện Lâm Tuyết Dung, một cô gái trẻ ngồi ngay ngắn, trên mặt đặt quyển sách, che đi hết khuôn mặt và biểu cảm. Cô khoanh tay trước ngực, toát ra vẻ xa cách, như thể bức tượng ngọc lạnh lẽo, hoàn toàn không bị lay động bởi thế giới xung quanh. Nhận thấy mình đã nói nãy giờ mà đối phương chẳng có chút phản ứng, Lâm Tuyết Dung thoáng vẻ giận dữ. Cô ta hừ lạnh: “Tóm lại là, An Vãn, khoảng thời gian này em cố mà chịu đựng… Còn bên trong livestream, khán giả gần như phát nổ khi thấy cảnh tượng này: [Trời đất ơi! Giữa đêm khuya xem livestream, dọa tôi muốn xỉu luôn rồi!] [Thề là vừa mới mở lên đã thấy mặt mấy con thủy quỷ, tôi suýt tè ra quần luôn á!] [Tôi thích phim kinh dị còn bị dọa sợ thế này, mấy bạn yếu tim coi chừng xỉu tại chỗ nha!] [Tôi không sợ mà thấy... buồn nôn nhiều hơn đó chứ!] Lương An Vãn vốn dĩ đến để giúp người dương gian hiểu rõ địa phủ, nên cũng không che máy quay lại, mà để nguyên như vậy cho mọi người thấy rõ. Ngay lúc cô định bước lên cầu thì bị ai đó giữ cổ tay lại. Là Phong Yến. Giọng hắn trầm thấp vang bên tai: “Nước Vong Xuyên sẽ khiến người ta quên hết mọi chuyện. Cô cũng phải cẩn thận, dù là âm sai mà rơi xuống cũng sẽ lập tức mất trí nhớ, biến thành quái vật ngơ ngác không còn ý thức.” Trong giọng nói mang theo sự lo lắng hiếm có. Lương An Vãn mỉm cười, vỗ nhẹ tay hắn: “Yên tâm đi.” Cầu Nại Hà rộng như thế, cô phải sơ suất cỡ nào mới có thể rơi xuống được? Nhìn mặt cầu rộng rãi, Lương An Vãn không khỏi nghi ngờ: chẳng lẽ mấy con thủy quỷ kia là do tò mò về công dụng nước sông mà tự nhảy vào? Nhưng điều cô không biết là – nguyên nhân rơi xuống sông rất nhiều, trượt chân chỉ là lý do nhỏ nhất. Phần lớn quỷ hồn rơi xuống là vì bị chen đẩy. Nếu trong một thời điểm có quá nhiều vong hồn chết cùng lúc, sẽ gây tắc nghẽn trên cầu Nại Hà. Tất cả vong hồn đều muốn sớm đi qua cầu, uống canh Mạnh Bà rồi đi đầu thai, nên ai cũng chen lấn. Thế là dễ xảy ra giẫm đạp. Mà hai bên cầu lại không có lan can, nên nếu chen lấn quá, kiểu gì cũng có người xui xẻo bị đẩy xuống. Chuyện này từng xảy ra thường xuyên trong thời kỳ chiến loạn, khi quản lý địa phủ còn lỏng lẻo. Nhưng gần trăm năm nay, xã hội yên ổn, quản lý địa phủ cũng nghiêm ngặt hơn, nên chuyện như vậy gần như không còn nữa. Sau khi băng qua cầu Nại Hà, chẳng bao lâu, một quầy hàng mang nét cổ xưa hiện ra trước mắt Lương An Vãn. Trước quầy là một hàng dài các “khách quỷ”, ánh mắt họ trống rỗng nhìn về phía trước thì thoảng tiến lên một bước, ngoài ra gần như không nhúc nhích. [Ơ? Mấy con ma ở địa phủ mà lịch sự ghê ha, xếp hàng đàng hoàng, không chen lấn luôn!] [Haha, ai mà dám chen lấn ở đây chứ? Chịu ngay mười tám tầng địa ngục với một vé xuống sông Vong Xuyên nhé!] Lương An Vãn hơi nhướng mày, ngạc nhiên vì vong hồn ở đây lại biết giữ trật tự như vậy. Cô nhìn về phía sau quầy hàng, thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo đỏ đang lười biếng tựa vào ghế dựa, tay cầm muỗng gỗ to, chân bên cạnh là một cái thùng gỗ. Khi có vong hồn mới tiến lên một bước, người phụ nữ liền múc một muỗng nước từ thùng đổ vào bát trên bàn. Dù mắt vẫn khép hờ, nhưng động tác của cô rất chuẩn xác, một muỗng không thừa không thiếu, vừa vặn đúng lượng. [Đây là Mạnh Bà hả? Động tác múc canh cũng quá thuần thục, đẹp mắt đi! Cười chết mất!] [Ủa không phải Mạnh Bà là bà lão sao?] ["Mạnh Bà" chỉ là danh xưng thôi, giống như Hắc Bạch Vô Thường vậy, đâu phải tên thật! Trong nhiều câu chuyện, Mạnh Bà là một đại mỹ nhân rực rỡ, mê người lắm đó!] [Wow! Cô gái này thật sự xinh quá đi mất, tim tui đập rộn ràng luôn rồi!] [Tui thì không hứng thú với Mạnh Bà lắm, nhưng mà canh Mạnh Bà thì thấy rất tò mò. Livestreamer có thể mang về một bát được không...?]

Còn bên trong livestream, khán giả gần như phát nổ khi thấy cảnh tượng này:

 

[Trời đất ơi! Giữa đêm khuya xem livestream, dọa tôi muốn xỉu luôn rồi!]

 

[Thề là vừa mới mở lên đã thấy mặt mấy con thủy quỷ, tôi suýt tè ra quần luôn á!]

 

[Tôi thích phim kinh dị còn bị dọa sợ thế này, mấy bạn yếu tim coi chừng xỉu tại chỗ nha!]

 

[Tôi không sợ mà thấy... buồn nôn nhiều hơn đó chứ!]

 

Lương An Vãn vốn dĩ đến để giúp người dương gian hiểu rõ địa phủ, nên cũng không che máy quay lại, mà để nguyên như vậy cho mọi người thấy rõ.

 

Ngay lúc cô định bước lên cầu thì bị ai đó giữ cổ tay lại.

 

Là Phong Yến.

 

Giọng hắn trầm thấp vang bên tai: “Nước Vong Xuyên sẽ khiến người ta quên hết mọi chuyện. Cô cũng phải cẩn thận, dù là âm sai mà rơi xuống cũng sẽ lập tức mất trí nhớ, biến thành quái vật ngơ ngác không còn ý thức.”

 

Trong giọng nói mang theo sự lo lắng hiếm có. Lương An Vãn mỉm cười, vỗ nhẹ tay hắn: “Yên tâm đi.”

 

Cầu Nại Hà rộng như thế, cô phải sơ suất cỡ nào mới có thể rơi xuống được?

 

Nhìn mặt cầu rộng rãi, Lương An Vãn không khỏi nghi ngờ: chẳng lẽ mấy con thủy quỷ kia là do tò mò về công dụng nước sông mà tự nhảy vào?

 

Nhưng điều cô không biết là – nguyên nhân rơi xuống sông rất nhiều, trượt chân chỉ là lý do nhỏ nhất.

 

Phần lớn quỷ hồn rơi xuống là vì bị chen đẩy.

 

Nếu trong một thời điểm có quá nhiều vong hồn chết cùng lúc, sẽ gây tắc nghẽn trên cầu Nại Hà.

 

Tất cả vong hồn đều muốn sớm đi qua cầu, uống canh Mạnh Bà rồi đi đầu thai, nên ai cũng chen lấn.

 

Thế là dễ xảy ra giẫm đạp.

 

Mà hai bên cầu lại không có lan can, nên nếu chen lấn quá, kiểu gì cũng có người xui xẻo bị đẩy xuống.

 

Chuyện này từng xảy ra thường xuyên trong thời kỳ chiến loạn, khi quản lý địa phủ còn lỏng lẻo. Nhưng gần trăm năm nay, xã hội yên ổn, quản lý địa phủ cũng nghiêm ngặt hơn, nên chuyện như vậy gần như không còn nữa.

 

Sau khi băng qua cầu Nại Hà, chẳng bao lâu, một quầy hàng mang nét cổ xưa hiện ra trước mắt Lương An Vãn.

 

Trước quầy là một hàng dài các “khách quỷ”, ánh mắt họ trống rỗng nhìn về phía trước thì thoảng tiến lên một bước, ngoài ra gần như không nhúc nhích.

 

[Ơ? Mấy con ma ở địa phủ mà lịch sự ghê ha, xếp hàng đàng hoàng, không chen lấn luôn!]

 

[Haha, ai mà dám chen lấn ở đây chứ? Chịu ngay mười tám tầng địa ngục với một vé xuống sông Vong Xuyên nhé!]

 

Lương An Vãn hơi nhướng mày, ngạc nhiên vì vong hồn ở đây lại biết giữ trật tự như vậy.

 

Cô nhìn về phía sau quầy hàng, thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo đỏ đang lười biếng tựa vào ghế dựa, tay cầm muỗng gỗ to, chân bên cạnh là một cái thùng gỗ.

 

Khi có vong hồn mới tiến lên một bước, người phụ nữ liền múc một muỗng nước từ thùng đổ vào bát trên bàn.

 

Dù mắt vẫn khép hờ, nhưng động tác của cô rất chuẩn xác, một muỗng không thừa không thiếu, vừa vặn đúng lượng.

 

[Đây là Mạnh Bà hả? Động tác múc canh cũng quá thuần thục, đẹp mắt đi! Cười chết mất!]

 

[Ủa không phải Mạnh Bà là bà lão sao?]

 

["Mạnh Bà" chỉ là danh xưng thôi, giống như Hắc Bạch Vô Thường vậy, đâu phải tên thật! Trong nhiều câu chuyện, Mạnh Bà là một đại mỹ nhân rực rỡ, mê người lắm đó!]

 

[Wow! Cô gái này thật sự xinh quá đi mất, tim tui đập rộn ràng luôn rồi!]

 

[Tui thì không hứng thú với Mạnh Bà lắm, nhưng mà canh Mạnh Bà thì thấy rất tò mò. Livestreamer có thể mang về một bát được không...?]

Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt QuangTác giả: Cáo Đuôi BựTruyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“An Vãn, em cũng đừng trách tôi. Thực sự là do gần đây danh tiếng của em trong giới giải trí quá tệ. Nghe tên em là các nhãn hàng đều không muốn hợp tác nữa. Tạm thời đóng băng hoạt động của em là quyết định của công ty, điều này tốt cho cả em lẫn tôi.” Người đại diện Lâm Tuyết Dung đứng trong căn phòng khách trang nhã, đơn giản nhưng sang trọng, nhún vai với giọng điệu mỉa mai. Cô ta nói: “Em cũng biết rồi đó, mạng internet chẳng bao giờ nhớ lâu. Đợi một thời gian nữa khi cư dân mạng quên hết scandal của em, công ty tự nhiên sẽ sắp xếp để em trở lại.” Trên chiếc sofa đối diện Lâm Tuyết Dung, một cô gái trẻ ngồi ngay ngắn, trên mặt đặt quyển sách, che đi hết khuôn mặt và biểu cảm. Cô khoanh tay trước ngực, toát ra vẻ xa cách, như thể bức tượng ngọc lạnh lẽo, hoàn toàn không bị lay động bởi thế giới xung quanh. Nhận thấy mình đã nói nãy giờ mà đối phương chẳng có chút phản ứng, Lâm Tuyết Dung thoáng vẻ giận dữ. Cô ta hừ lạnh: “Tóm lại là, An Vãn, khoảng thời gian này em cố mà chịu đựng… Còn bên trong livestream, khán giả gần như phát nổ khi thấy cảnh tượng này: [Trời đất ơi! Giữa đêm khuya xem livestream, dọa tôi muốn xỉu luôn rồi!] [Thề là vừa mới mở lên đã thấy mặt mấy con thủy quỷ, tôi suýt tè ra quần luôn á!] [Tôi thích phim kinh dị còn bị dọa sợ thế này, mấy bạn yếu tim coi chừng xỉu tại chỗ nha!] [Tôi không sợ mà thấy... buồn nôn nhiều hơn đó chứ!] Lương An Vãn vốn dĩ đến để giúp người dương gian hiểu rõ địa phủ, nên cũng không che máy quay lại, mà để nguyên như vậy cho mọi người thấy rõ. Ngay lúc cô định bước lên cầu thì bị ai đó giữ cổ tay lại. Là Phong Yến. Giọng hắn trầm thấp vang bên tai: “Nước Vong Xuyên sẽ khiến người ta quên hết mọi chuyện. Cô cũng phải cẩn thận, dù là âm sai mà rơi xuống cũng sẽ lập tức mất trí nhớ, biến thành quái vật ngơ ngác không còn ý thức.” Trong giọng nói mang theo sự lo lắng hiếm có. Lương An Vãn mỉm cười, vỗ nhẹ tay hắn: “Yên tâm đi.” Cầu Nại Hà rộng như thế, cô phải sơ suất cỡ nào mới có thể rơi xuống được? Nhìn mặt cầu rộng rãi, Lương An Vãn không khỏi nghi ngờ: chẳng lẽ mấy con thủy quỷ kia là do tò mò về công dụng nước sông mà tự nhảy vào? Nhưng điều cô không biết là – nguyên nhân rơi xuống sông rất nhiều, trượt chân chỉ là lý do nhỏ nhất. Phần lớn quỷ hồn rơi xuống là vì bị chen đẩy. Nếu trong một thời điểm có quá nhiều vong hồn chết cùng lúc, sẽ gây tắc nghẽn trên cầu Nại Hà. Tất cả vong hồn đều muốn sớm đi qua cầu, uống canh Mạnh Bà rồi đi đầu thai, nên ai cũng chen lấn. Thế là dễ xảy ra giẫm đạp. Mà hai bên cầu lại không có lan can, nên nếu chen lấn quá, kiểu gì cũng có người xui xẻo bị đẩy xuống. Chuyện này từng xảy ra thường xuyên trong thời kỳ chiến loạn, khi quản lý địa phủ còn lỏng lẻo. Nhưng gần trăm năm nay, xã hội yên ổn, quản lý địa phủ cũng nghiêm ngặt hơn, nên chuyện như vậy gần như không còn nữa. Sau khi băng qua cầu Nại Hà, chẳng bao lâu, một quầy hàng mang nét cổ xưa hiện ra trước mắt Lương An Vãn. Trước quầy là một hàng dài các “khách quỷ”, ánh mắt họ trống rỗng nhìn về phía trước thì thoảng tiến lên một bước, ngoài ra gần như không nhúc nhích. [Ơ? Mấy con ma ở địa phủ mà lịch sự ghê ha, xếp hàng đàng hoàng, không chen lấn luôn!] [Haha, ai mà dám chen lấn ở đây chứ? Chịu ngay mười tám tầng địa ngục với một vé xuống sông Vong Xuyên nhé!] Lương An Vãn hơi nhướng mày, ngạc nhiên vì vong hồn ở đây lại biết giữ trật tự như vậy. Cô nhìn về phía sau quầy hàng, thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo đỏ đang lười biếng tựa vào ghế dựa, tay cầm muỗng gỗ to, chân bên cạnh là một cái thùng gỗ. Khi có vong hồn mới tiến lên một bước, người phụ nữ liền múc một muỗng nước từ thùng đổ vào bát trên bàn. Dù mắt vẫn khép hờ, nhưng động tác của cô rất chuẩn xác, một muỗng không thừa không thiếu, vừa vặn đúng lượng. [Đây là Mạnh Bà hả? Động tác múc canh cũng quá thuần thục, đẹp mắt đi! Cười chết mất!] [Ủa không phải Mạnh Bà là bà lão sao?] ["Mạnh Bà" chỉ là danh xưng thôi, giống như Hắc Bạch Vô Thường vậy, đâu phải tên thật! Trong nhiều câu chuyện, Mạnh Bà là một đại mỹ nhân rực rỡ, mê người lắm đó!] [Wow! Cô gái này thật sự xinh quá đi mất, tim tui đập rộn ràng luôn rồi!] [Tui thì không hứng thú với Mạnh Bà lắm, nhưng mà canh Mạnh Bà thì thấy rất tò mò. Livestreamer có thể mang về một bát được không...?]

Chương 190: Livestream Địa Phủ (4)