Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…
Chương 421
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Cô suy nghĩ một chút, quyết đoán đổi chủ đề: "Sĩ quan hậu cần, nếu anh đi tìm nói chuyện với chủ nhiệm Lưu, tôi nghĩ tốt nhất là tôi nên đi cùng anh, như vậy sẽ tôn trọng đối phương hơn."Tránh cho đối phương cho rằng cô đang trèo cây cao, muốn rũ bỏ quan hệ với công xã.Thực ra không có.Chẳng qua là, bây giờ Sĩ quan hậu cần đã nghĩ ra một biện pháp để mang lại lợi ích tốt nhất cho cả hai cho cô ấy.Sĩ quan hậu cần sau đó suy nghĩ một lát, nhận ra rằng cũng đúng như vậy, anh ấy gật đầu: "Như vậy đi, bây giờ chúng ta đi thôi. Thuận tiện lúc chủ nhiệm công xã chưa tan tầm, chúng ta hãy qua đó ngay bây giờ."Anh ấy cũng phải chạy vào bên trong thành phố nữa.Anh ấy xin nghỉ phép ba ngày, dù sao trời có sập thì anh ấy cũng sẽ chiêu mô Thẩm Mỹ Vân về.Nếu không khai thác được cũng không sao, bắt cóc Quý Trường Tranh thì cũng phải bắt cóc cô đem về luôn.Không đúng, phải nói là bắt cóc Miên Miên mới đúng, đây gọi là bắt giữ vua để ra lệnh chư hầu.Dù sao có sự giúp đỡ của cô bé Miên Miên kia, cũng không cần lo lắng Thẩm Mỹ Vân không làm theo, nhắc mới nhớ, Quý Trường Tranh đúng là vô dụng.Trong lòng đồng chí Thẩm, anh thực sự không có chút địa vị nào.Nếu Quý Trường Tranh biết sĩ quan hậu cần đang nghĩ gì, có lẽ sẽ cùng anh ấy đánh một trận, dám so sánh như vậy sao?Miên Miên và Thẩm Mỹ Vân biết nhau được bao nhiêu năm rồi?Còn anh biết Mỹ Vân được bao nhiêu ngày?Có thể so sánh được sao?Dù sự thật luôn làm người ta đau lòng nhưng Quý Trường Tranh vẫn phải thừa nhận điều này.Quý Trường Tranh không ngờ tới là sau khi anh tắm rửa thơm tho bước ra khỏi phòng tắm, anh định cho Mỹ Vân ngắm nhìn vẻ điển trai của mình.Kết quả -Mỹ Vân ở đâu?Quý Trường Tranh nhìn trong phòng ngoài phòng: "Mỹ Vân đâu?"Mỹ Vân của anh đâu?Điều này thật kỳ lạ.Tham mưu trưởng Chu cầm một chiếc bình sứ lên uống một ngụm nước, thấy trong đó để khá nhiều đường nên uống vào rất ngọt.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-421.html.]Anh ấy chậm rãi nói: "Mỹ Vân của cậu đã bỏ trốn cùng với Sĩ quan hậu cần rồi."Quý Trường Tranh: "Điều này có nghĩa là gì?"" Chính là nghĩa trên mặt chữ, sĩ quan hậu cần dẫn Mỹ Vân nhà cậu đi công xã rồi."Quý Trường Tranh: "..."Quý Trường Tranh: "...""Chúng ta không phải tới để nói chuyện quan trọng đời người sao?"Anh lại tự hỏi bản thân: "Mỹ Vân sao lại đi mà không kêu mình?"Một mình anh làm sao có thể kết hôn?Quý Trường Tranh chỉ đơn giản là rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.Vân Mộng Hạ VũTham mưu trưởng Chu ngẩng đầu liếc nhìn anh, bình tĩnh nói: "Vợ cậu bỏ chạy, cậu không tự hỏi bản thân mà cậu đi hỏi tôi làm gì?"Anh ấy làm người thân còn thấy lúng túng nữa."Suy cho cùng, khi cậu đi tìm người thân, đáng lẽ cậu nên tìm cậu cả của cậu. Anh ấy vừa đi làm mai cho cậu vừa nói chuyện hôn nhân dạm ngõ cho cậu, vừa vặn là người thân trong nhà, tốt biết bao?"Khi Quý Trường Tranh nghe thấy điều này, nói: "Không được.""Tại sao không được?""Cậu ấy là lão già độc thân, ế lâu năm. Để cậu ấy đi làm mai tôi với Mỹ Vân, tôi cảm thấy xui xẻo."Tham mưu trưởng Chu nói: "..."Còn chú ý khá nhiều thứ."Vậy thì tôi gặp may rồi?"Quý Trường Tranh dùng khăn tùy tiện lau tóc, nếu không có Mỹ Vân ở đây, anh ăn mặc đẹp đẽ như vậy để ai xem?Nghe vậy, anh ừ một tiếng: "Anh may mắn hơn nhiều, tình cảm giữa anh và chị dâu đều tốt, lại sinh được hai đứa con. Tôi thấy đứa thứ ba nhà anh sẽ là con gái.""Mà nói gì thì nói, anh vừa có nếp có tẻ, đúng là hạnh phúc,"Tham mưu trưởng Chu: "..."Cảm ơn anh rất nhiều.Trần Thu Hà ở bên cạnh bưng ra một chiếc ấm sắt đi đến, nghe thấy, bà ấy cũng rơi vào im lặng: "Không nhìn ra là Trường Tranh còn khá mê tín."
Cô suy nghĩ một chút, quyết đoán đổi chủ đề: "Sĩ quan hậu cần, nếu anh đi tìm nói chuyện với chủ nhiệm Lưu, tôi nghĩ tốt nhất là tôi nên đi cùng anh, như vậy sẽ tôn trọng đối phương hơn."
Tránh cho đối phương cho rằng cô đang trèo cây cao, muốn rũ bỏ quan hệ với công xã.
Thực ra không có.
Chẳng qua là, bây giờ Sĩ quan hậu cần đã nghĩ ra một biện pháp để mang lại lợi ích tốt nhất cho cả hai cho cô ấy.
Sĩ quan hậu cần sau đó suy nghĩ một lát, nhận ra rằng cũng đúng như vậy, anh ấy gật đầu: "Như vậy đi, bây giờ chúng ta đi thôi. Thuận tiện lúc chủ nhiệm công xã chưa tan tầm, chúng ta hãy qua đó ngay bây giờ."
Anh ấy cũng phải chạy vào bên trong thành phố nữa.
Anh ấy xin nghỉ phép ba ngày, dù sao trời có sập thì anh ấy cũng sẽ chiêu mô Thẩm Mỹ Vân về.
Nếu không khai thác được cũng không sao, bắt cóc Quý Trường Tranh thì cũng phải bắt cóc cô đem về luôn.
Không đúng, phải nói là bắt cóc Miên Miên mới đúng, đây gọi là bắt giữ vua để ra lệnh chư hầu.
Dù sao có sự giúp đỡ của cô bé Miên Miên kia, cũng không cần lo lắng Thẩm Mỹ Vân không làm theo, nhắc mới nhớ, Quý Trường Tranh đúng là vô dụng.
Trong lòng đồng chí Thẩm, anh thực sự không có chút địa vị nào.
Nếu Quý Trường Tranh biết sĩ quan hậu cần đang nghĩ gì, có lẽ sẽ cùng anh ấy đánh một trận, dám so sánh như vậy sao?
Miên Miên và Thẩm Mỹ Vân biết nhau được bao nhiêu năm rồi?
Còn anh biết Mỹ Vân được bao nhiêu ngày?
Có thể so sánh được sao?
Dù sự thật luôn làm người ta đau lòng nhưng Quý Trường Tranh vẫn phải thừa nhận điều này.
Quý Trường Tranh không ngờ tới là sau khi anh tắm rửa thơm tho bước ra khỏi phòng tắm, anh định cho Mỹ Vân ngắm nhìn vẻ điển trai của mình.
Kết quả -
Mỹ Vân ở đâu?
Quý Trường Tranh nhìn trong phòng ngoài phòng: "Mỹ Vân đâu?"
Mỹ Vân của anh đâu?
Điều này thật kỳ lạ.
Tham mưu trưởng Chu cầm một chiếc bình sứ lên uống một ngụm nước, thấy trong đó để khá nhiều đường nên uống vào rất ngọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-421.html
.]
Anh ấy chậm rãi nói: "Mỹ Vân của cậu đã bỏ trốn cùng với Sĩ quan hậu cần rồi."
Quý Trường Tranh: "Điều này có nghĩa là gì?"
" Chính là nghĩa trên mặt chữ, sĩ quan hậu cần dẫn Mỹ Vân nhà cậu đi công xã rồi."
Quý Trường Tranh: "..."
Quý Trường Tranh: "..."
"Chúng ta không phải tới để nói chuyện quan trọng đời người sao?"
Anh lại tự hỏi bản thân: "Mỹ Vân sao lại đi mà không kêu mình?"
Một mình anh làm sao có thể kết hôn?
Quý Trường Tranh chỉ đơn giản là rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tham mưu trưởng Chu ngẩng đầu liếc nhìn anh, bình tĩnh nói: "Vợ cậu bỏ chạy, cậu không tự hỏi bản thân mà cậu đi hỏi tôi làm gì?"
Anh ấy làm người thân còn thấy lúng túng nữa.
"Suy cho cùng, khi cậu đi tìm người thân, đáng lẽ cậu nên tìm cậu cả của cậu. Anh ấy vừa đi làm mai cho cậu vừa nói chuyện hôn nhân dạm ngõ cho cậu, vừa vặn là người thân trong nhà, tốt biết bao?"
Khi Quý Trường Tranh nghe thấy điều này, nói: "Không được."
"Tại sao không được?"
"Cậu ấy là lão già độc thân, ế lâu năm. Để cậu ấy đi làm mai tôi với Mỹ Vân, tôi cảm thấy xui xẻo."
Tham mưu trưởng Chu nói: "..."
Còn chú ý khá nhiều thứ.
"Vậy thì tôi gặp may rồi?"
Quý Trường Tranh dùng khăn tùy tiện lau tóc, nếu không có Mỹ Vân ở đây, anh ăn mặc đẹp đẽ như vậy để ai xem?
Nghe vậy, anh ừ một tiếng: "Anh may mắn hơn nhiều, tình cảm giữa anh và chị dâu đều tốt, lại sinh được hai đứa con. Tôi thấy đứa thứ ba nhà anh sẽ là con gái."
"Mà nói gì thì nói, anh vừa có nếp có tẻ, đúng là hạnh phúc,"
Tham mưu trưởng Chu: "..."
Cảm ơn anh rất nhiều.
Trần Thu Hà ở bên cạnh bưng ra một chiếc ấm sắt đi đến, nghe thấy, bà ấy cũng rơi vào im lặng: "Không nhìn ra là Trường Tranh còn khá mê tín."
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Cô suy nghĩ một chút, quyết đoán đổi chủ đề: "Sĩ quan hậu cần, nếu anh đi tìm nói chuyện với chủ nhiệm Lưu, tôi nghĩ tốt nhất là tôi nên đi cùng anh, như vậy sẽ tôn trọng đối phương hơn."Tránh cho đối phương cho rằng cô đang trèo cây cao, muốn rũ bỏ quan hệ với công xã.Thực ra không có.Chẳng qua là, bây giờ Sĩ quan hậu cần đã nghĩ ra một biện pháp để mang lại lợi ích tốt nhất cho cả hai cho cô ấy.Sĩ quan hậu cần sau đó suy nghĩ một lát, nhận ra rằng cũng đúng như vậy, anh ấy gật đầu: "Như vậy đi, bây giờ chúng ta đi thôi. Thuận tiện lúc chủ nhiệm công xã chưa tan tầm, chúng ta hãy qua đó ngay bây giờ."Anh ấy cũng phải chạy vào bên trong thành phố nữa.Anh ấy xin nghỉ phép ba ngày, dù sao trời có sập thì anh ấy cũng sẽ chiêu mô Thẩm Mỹ Vân về.Nếu không khai thác được cũng không sao, bắt cóc Quý Trường Tranh thì cũng phải bắt cóc cô đem về luôn.Không đúng, phải nói là bắt cóc Miên Miên mới đúng, đây gọi là bắt giữ vua để ra lệnh chư hầu.Dù sao có sự giúp đỡ của cô bé Miên Miên kia, cũng không cần lo lắng Thẩm Mỹ Vân không làm theo, nhắc mới nhớ, Quý Trường Tranh đúng là vô dụng.Trong lòng đồng chí Thẩm, anh thực sự không có chút địa vị nào.Nếu Quý Trường Tranh biết sĩ quan hậu cần đang nghĩ gì, có lẽ sẽ cùng anh ấy đánh một trận, dám so sánh như vậy sao?Miên Miên và Thẩm Mỹ Vân biết nhau được bao nhiêu năm rồi?Còn anh biết Mỹ Vân được bao nhiêu ngày?Có thể so sánh được sao?Dù sự thật luôn làm người ta đau lòng nhưng Quý Trường Tranh vẫn phải thừa nhận điều này.Quý Trường Tranh không ngờ tới là sau khi anh tắm rửa thơm tho bước ra khỏi phòng tắm, anh định cho Mỹ Vân ngắm nhìn vẻ điển trai của mình.Kết quả -Mỹ Vân ở đâu?Quý Trường Tranh nhìn trong phòng ngoài phòng: "Mỹ Vân đâu?"Mỹ Vân của anh đâu?Điều này thật kỳ lạ.Tham mưu trưởng Chu cầm một chiếc bình sứ lên uống một ngụm nước, thấy trong đó để khá nhiều đường nên uống vào rất ngọt.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-421.html.]Anh ấy chậm rãi nói: "Mỹ Vân của cậu đã bỏ trốn cùng với Sĩ quan hậu cần rồi."Quý Trường Tranh: "Điều này có nghĩa là gì?"" Chính là nghĩa trên mặt chữ, sĩ quan hậu cần dẫn Mỹ Vân nhà cậu đi công xã rồi."Quý Trường Tranh: "..."Quý Trường Tranh: "...""Chúng ta không phải tới để nói chuyện quan trọng đời người sao?"Anh lại tự hỏi bản thân: "Mỹ Vân sao lại đi mà không kêu mình?"Một mình anh làm sao có thể kết hôn?Quý Trường Tranh chỉ đơn giản là rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.Vân Mộng Hạ VũTham mưu trưởng Chu ngẩng đầu liếc nhìn anh, bình tĩnh nói: "Vợ cậu bỏ chạy, cậu không tự hỏi bản thân mà cậu đi hỏi tôi làm gì?"Anh ấy làm người thân còn thấy lúng túng nữa."Suy cho cùng, khi cậu đi tìm người thân, đáng lẽ cậu nên tìm cậu cả của cậu. Anh ấy vừa đi làm mai cho cậu vừa nói chuyện hôn nhân dạm ngõ cho cậu, vừa vặn là người thân trong nhà, tốt biết bao?"Khi Quý Trường Tranh nghe thấy điều này, nói: "Không được.""Tại sao không được?""Cậu ấy là lão già độc thân, ế lâu năm. Để cậu ấy đi làm mai tôi với Mỹ Vân, tôi cảm thấy xui xẻo."Tham mưu trưởng Chu nói: "..."Còn chú ý khá nhiều thứ."Vậy thì tôi gặp may rồi?"Quý Trường Tranh dùng khăn tùy tiện lau tóc, nếu không có Mỹ Vân ở đây, anh ăn mặc đẹp đẽ như vậy để ai xem?Nghe vậy, anh ừ một tiếng: "Anh may mắn hơn nhiều, tình cảm giữa anh và chị dâu đều tốt, lại sinh được hai đứa con. Tôi thấy đứa thứ ba nhà anh sẽ là con gái.""Mà nói gì thì nói, anh vừa có nếp có tẻ, đúng là hạnh phúc,"Tham mưu trưởng Chu: "..."Cảm ơn anh rất nhiều.Trần Thu Hà ở bên cạnh bưng ra một chiếc ấm sắt đi đến, nghe thấy, bà ấy cũng rơi vào im lặng: "Không nhìn ra là Trường Tranh còn khá mê tín."