Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…
Chương 422
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Những gì Quý Trường Tranh nói đều là mấy quy củ cũ, và bây giờ họ đa số đều phá vỡ những quy củ cũ này, nhiều người không còn tin vào mấy điều này nữa.Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút rồi nói: "Cháu thà tin, chứ không thể không tin được.""Tin một chút thì đúng."Trước đây anh không tin mấy điều này nhưng sau đó anh gặp được một người anh ấy thích, có điểm yếu trong tim mình rồi, anh phải suy nghĩ như vậy, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng mong mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn.Anh mong đợi, hy vọng rằng anh và Mỹ Vân sẽ có một cuộc sống bình yên và suôn sẻ trong suốt quãng đời còn lại, một cuộc hôn nhân hòa thuận, đủ nếp đủ tẻ.Những thứ này trước đây anh đều không quan tâm, nhưng bây giờ anh lại cực kỳ mê tín.Nhắc mới nhớ, chỉ mất vài tháng để có sự thay đổi này.Nghe lời giải thích này, trong tim của Trần Thu Hà cũng mềm mại: "Ừ, Trường Tranh là một cậu bé ngoan."Quý Trường Tranh mỉm cười một cái: "Mẹ"Vừa nghe tiếng gọi mẹ này, Tham mưu trưởng Chu bên cạnh phun ra một ngụm trà: "Cậu vừa gọi cái gì vậy?"Quý Trường Tranh nhìn anh ấy như thể nhìn thấy người điên phát bệnh: "Mẹ ơi? Có làm sao không?"Tham mưu trưởng Chu trợn mắt, đứng dậy, dọn dẹp quần áo sang một bên, thắc mắc: "Không phải, cậu thậm chí còn chưa đi vào cửa nhà người ta, tiền trà bánh, tiền hỏi vợ còn chưa đưa, cậu lại gọi là mẹ rồi?"Làm sao có thể như vậy được?Dựa theo mối quan hệ Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân, lúc này nên gọi là cô.Khi hai người thực sự kết hôn, uống rượu giao bôi xong. Vào ngày mở tiệc rượu, cả hai kính trà cho người lớn trong nhà, gọi một tiếng ba mẹ, lúc đó anh nhận được phong bao đỏ để đổi xưng hô, khi ấy mới thật sự là mẹ.Quý Trường Tranh nói: "Gọi sớm một chút cũng là gọi thôi mà? Phải không mẹ?"[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-422.html.]Cái miệng ngọt của người này thực sự khiến mặt mày Trần Thu Hà hớn hở."Đúng vậy, Trường Tranh miệng ngọt như vậy, nếu con muốn gọi thì cứ gọi đi. Mẹ vô lại cớ có thêm một đứa con trai, mẹ vui mừng còn không kịp."Quý Trường Tranh nháy mắt mấy cái với Tham mưu trưởng Chu, mang theo một chút đắc ý, chỉ có mấy người con rể mới hiểu.Sau khi khoe khoang xong xuôi.Quý Trường Tranh liền bắt đầu vào chủ đề: "Mẹ, lần này con đến đây chuyện quan trọng nhất là muốn cùng ba mẹ bàn bạc chuyện hôn nhân của con với Mỹ Vân. Mẹ xem thử một chút, con và cô ấy làm theo phong cách truyền thống thì sẽ như thế nào?"Bởi vì anh rất thích đối phương, cho nên Quý Trường Tranh đặc biệt quý trọng.Thành thật mà nói, Quý Trường Tranh không phải không có khả năng trực tiếp quay về quân đội sau khi lãnh giấy kết hôn, nhưng anh không nỡ làm vậy.Anh là một đứa trẻ sinh ra trong điều kiện gia đình tốt, ba mẹ anh đã kết hôn khi họ còn trẻ. Lúc đó là vào thời dân quốc, người ta kể rằng ba anh đã tổ chức một đám cưới vô cùng hoành tráng cho mẹ anh.Đến nỗi dù bố mẹ anh có cãi nhau bao nhiêu, trong ngần ấy năm, mẹ anh cũng không bao giờ đề cập đến việc ly hôn.Vân Mộng Hạ VũAnh cũng không có gì khác.Anh cùng lão già trong nhà đã nhận định một câu nói của mẹ anh, người đàn ông tồi là người không thể tổ chức một đám cưới hoành tráng cho mình.Coi như cứ mù quáng đi.Kể cả khi Quý Trường Tranh bắt đầu hiểu chuyện, anh đã nhớ kỹ câu này, kết hôn nhất định phải hoành tráng.Hoành tráng đến mức đồng chí nữ sẽ không bao giờ quên được.Bằng cách này, khi mà hai người cãi nhau, họ sẽ nhớ lại thời điểm kết hôn tốt đẹp như thế nào, bọn họ có thể nhẫn nhịn lẫn nhau và tiếp tục sống cuộc sống của mình.Nói đến đây, Quý Trường Tranh chính là muốn làm việc này.Anh nghĩ rằng nếu lỡ như sau này anh và Mỹ Vân thỉnh thoảng cãi nhau, Mỹ Vân sẽ không rời bỏ anh nếu cô nhớ đến anh tốt thế này, phải không?
Những gì Quý Trường Tranh nói đều là mấy quy củ cũ, và bây giờ họ đa số đều phá vỡ những quy củ cũ này, nhiều người không còn tin vào mấy điều này nữa.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút rồi nói: "Cháu thà tin, chứ không thể không tin được."
"Tin một chút thì đúng."
Trước đây anh không tin mấy điều này nhưng sau đó anh gặp được một người anh ấy thích, có điểm yếu trong tim mình rồi, anh phải suy nghĩ như vậy, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng mong mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn.
Anh mong đợi, hy vọng rằng anh và Mỹ Vân sẽ có một cuộc sống bình yên và suôn sẻ trong suốt quãng đời còn lại, một cuộc hôn nhân hòa thuận, đủ nếp đủ tẻ.
Những thứ này trước đây anh đều không quan tâm, nhưng bây giờ anh lại cực kỳ mê tín.
Nhắc mới nhớ, chỉ mất vài tháng để có sự thay đổi này.
Nghe lời giải thích này, trong tim của Trần Thu Hà cũng mềm mại: "Ừ, Trường Tranh là một cậu bé ngoan."
Quý Trường Tranh mỉm cười một cái: "Mẹ"
Vừa nghe tiếng gọi mẹ này, Tham mưu trưởng Chu bên cạnh phun ra một ngụm trà: "Cậu vừa gọi cái gì vậy?"
Quý Trường Tranh nhìn anh ấy như thể nhìn thấy người điên phát bệnh: "Mẹ ơi? Có làm sao không?"
Tham mưu trưởng Chu trợn mắt, đứng dậy, dọn dẹp quần áo sang một bên, thắc mắc: "Không phải, cậu thậm chí còn chưa đi vào cửa nhà người ta, tiền trà bánh, tiền hỏi vợ còn chưa đưa, cậu lại gọi là mẹ rồi?"
Làm sao có thể như vậy được?
Dựa theo mối quan hệ Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân, lúc này nên gọi là cô.
Khi hai người thực sự kết hôn, uống rượu giao bôi xong. Vào ngày mở tiệc rượu, cả hai kính trà cho người lớn trong nhà, gọi một tiếng ba mẹ, lúc đó anh nhận được phong bao đỏ để đổi xưng hô, khi ấy mới thật sự là mẹ.
Quý Trường Tranh nói: "Gọi sớm một chút cũng là gọi thôi mà? Phải không mẹ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-422.html
.]
Cái miệng ngọt của người này thực sự khiến mặt mày Trần Thu Hà hớn hở.
"Đúng vậy, Trường Tranh miệng ngọt như vậy, nếu con muốn gọi thì cứ gọi đi. Mẹ vô lại cớ có thêm một đứa con trai, mẹ vui mừng còn không kịp."
Quý Trường Tranh nháy mắt mấy cái với Tham mưu trưởng Chu, mang theo một chút đắc ý, chỉ có mấy người con rể mới hiểu.
Sau khi khoe khoang xong xuôi.
Quý Trường Tranh liền bắt đầu vào chủ đề: "Mẹ, lần này con đến đây chuyện quan trọng nhất là muốn cùng ba mẹ bàn bạc chuyện hôn nhân của con với Mỹ Vân. Mẹ xem thử một chút, con và cô ấy làm theo phong cách truyền thống thì sẽ như thế nào?"
Bởi vì anh rất thích đối phương, cho nên Quý Trường Tranh đặc biệt quý trọng.
Thành thật mà nói, Quý Trường Tranh không phải không có khả năng trực tiếp quay về quân đội sau khi lãnh giấy kết hôn, nhưng anh không nỡ làm vậy.
Anh là một đứa trẻ sinh ra trong điều kiện gia đình tốt, ba mẹ anh đã kết hôn khi họ còn trẻ. Lúc đó là vào thời dân quốc, người ta kể rằng ba anh đã tổ chức một đám cưới vô cùng hoành tráng cho mẹ anh.
Đến nỗi dù bố mẹ anh có cãi nhau bao nhiêu, trong ngần ấy năm, mẹ anh cũng không bao giờ đề cập đến việc ly hôn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh cũng không có gì khác.
Anh cùng lão già trong nhà đã nhận định một câu nói của mẹ anh, người đàn ông tồi là người không thể tổ chức một đám cưới hoành tráng cho mình.
Coi như cứ mù quáng đi.
Kể cả khi Quý Trường Tranh bắt đầu hiểu chuyện, anh đã nhớ kỹ câu này, kết hôn nhất định phải hoành tráng.
Hoành tráng đến mức đồng chí nữ sẽ không bao giờ quên được.
Bằng cách này, khi mà hai người cãi nhau, họ sẽ nhớ lại thời điểm kết hôn tốt đẹp như thế nào, bọn họ có thể nhẫn nhịn lẫn nhau và tiếp tục sống cuộc sống của mình.
Nói đến đây, Quý Trường Tranh chính là muốn làm việc này.
Anh nghĩ rằng nếu lỡ như sau này anh và Mỹ Vân thỉnh thoảng cãi nhau, Mỹ Vân sẽ không rời bỏ anh nếu cô nhớ đến anh tốt thế này, phải không?
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Những gì Quý Trường Tranh nói đều là mấy quy củ cũ, và bây giờ họ đa số đều phá vỡ những quy củ cũ này, nhiều người không còn tin vào mấy điều này nữa.Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút rồi nói: "Cháu thà tin, chứ không thể không tin được.""Tin một chút thì đúng."Trước đây anh không tin mấy điều này nhưng sau đó anh gặp được một người anh ấy thích, có điểm yếu trong tim mình rồi, anh phải suy nghĩ như vậy, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng mong mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn.Anh mong đợi, hy vọng rằng anh và Mỹ Vân sẽ có một cuộc sống bình yên và suôn sẻ trong suốt quãng đời còn lại, một cuộc hôn nhân hòa thuận, đủ nếp đủ tẻ.Những thứ này trước đây anh đều không quan tâm, nhưng bây giờ anh lại cực kỳ mê tín.Nhắc mới nhớ, chỉ mất vài tháng để có sự thay đổi này.Nghe lời giải thích này, trong tim của Trần Thu Hà cũng mềm mại: "Ừ, Trường Tranh là một cậu bé ngoan."Quý Trường Tranh mỉm cười một cái: "Mẹ"Vừa nghe tiếng gọi mẹ này, Tham mưu trưởng Chu bên cạnh phun ra một ngụm trà: "Cậu vừa gọi cái gì vậy?"Quý Trường Tranh nhìn anh ấy như thể nhìn thấy người điên phát bệnh: "Mẹ ơi? Có làm sao không?"Tham mưu trưởng Chu trợn mắt, đứng dậy, dọn dẹp quần áo sang một bên, thắc mắc: "Không phải, cậu thậm chí còn chưa đi vào cửa nhà người ta, tiền trà bánh, tiền hỏi vợ còn chưa đưa, cậu lại gọi là mẹ rồi?"Làm sao có thể như vậy được?Dựa theo mối quan hệ Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân, lúc này nên gọi là cô.Khi hai người thực sự kết hôn, uống rượu giao bôi xong. Vào ngày mở tiệc rượu, cả hai kính trà cho người lớn trong nhà, gọi một tiếng ba mẹ, lúc đó anh nhận được phong bao đỏ để đổi xưng hô, khi ấy mới thật sự là mẹ.Quý Trường Tranh nói: "Gọi sớm một chút cũng là gọi thôi mà? Phải không mẹ?"[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-422.html.]Cái miệng ngọt của người này thực sự khiến mặt mày Trần Thu Hà hớn hở."Đúng vậy, Trường Tranh miệng ngọt như vậy, nếu con muốn gọi thì cứ gọi đi. Mẹ vô lại cớ có thêm một đứa con trai, mẹ vui mừng còn không kịp."Quý Trường Tranh nháy mắt mấy cái với Tham mưu trưởng Chu, mang theo một chút đắc ý, chỉ có mấy người con rể mới hiểu.Sau khi khoe khoang xong xuôi.Quý Trường Tranh liền bắt đầu vào chủ đề: "Mẹ, lần này con đến đây chuyện quan trọng nhất là muốn cùng ba mẹ bàn bạc chuyện hôn nhân của con với Mỹ Vân. Mẹ xem thử một chút, con và cô ấy làm theo phong cách truyền thống thì sẽ như thế nào?"Bởi vì anh rất thích đối phương, cho nên Quý Trường Tranh đặc biệt quý trọng.Thành thật mà nói, Quý Trường Tranh không phải không có khả năng trực tiếp quay về quân đội sau khi lãnh giấy kết hôn, nhưng anh không nỡ làm vậy.Anh là một đứa trẻ sinh ra trong điều kiện gia đình tốt, ba mẹ anh đã kết hôn khi họ còn trẻ. Lúc đó là vào thời dân quốc, người ta kể rằng ba anh đã tổ chức một đám cưới vô cùng hoành tráng cho mẹ anh.Đến nỗi dù bố mẹ anh có cãi nhau bao nhiêu, trong ngần ấy năm, mẹ anh cũng không bao giờ đề cập đến việc ly hôn.Vân Mộng Hạ VũAnh cũng không có gì khác.Anh cùng lão già trong nhà đã nhận định một câu nói của mẹ anh, người đàn ông tồi là người không thể tổ chức một đám cưới hoành tráng cho mình.Coi như cứ mù quáng đi.Kể cả khi Quý Trường Tranh bắt đầu hiểu chuyện, anh đã nhớ kỹ câu này, kết hôn nhất định phải hoành tráng.Hoành tráng đến mức đồng chí nữ sẽ không bao giờ quên được.Bằng cách này, khi mà hai người cãi nhau, họ sẽ nhớ lại thời điểm kết hôn tốt đẹp như thế nào, bọn họ có thể nhẫn nhịn lẫn nhau và tiếp tục sống cuộc sống của mình.Nói đến đây, Quý Trường Tranh chính là muốn làm việc này.Anh nghĩ rằng nếu lỡ như sau này anh và Mỹ Vân thỉnh thoảng cãi nhau, Mỹ Vân sẽ không rời bỏ anh nếu cô nhớ đến anh tốt thế này, phải không?