Rắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc…
Chương 412
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị NăngTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngRắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc… Diệp Cửu Cửu thực ra đã nghe thấy: 'Ồ, trí nhớ tốt nhỉ."Tiểu Ngư được khen thì thẳng lưng: "Em giỏi mà."Lăng Dư vừa vào đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại của hai người: "Bảo em viết chữ mà sao cứ lê mề nửa ngày nói không nhớ?”Tiểu Ngư ngây người, xong đời rồi.Anh trai biết rôi, tay mình chắc chắn sẽ bị viết gãy mất.Lăng Dư nhìn cô với vẻ mặt hờ hững: "Ngày mai tăng thêm."Tiểu Ngư cúi vai: "..."Hu hu, xong đời rồi.Tay mình sắp mất rồi.Diệp Cửu Cửu sắp bị Tiểu Ngư chọc cười c.h.ế.t mất, cho dù cô bé có 108 cái tâm nhãn cũng không chống lại được uy quyền của Lăng Dư, cần gì chứt!Lăng Dư không để ý đến Tiểu Ngư đang tủi thân, bưng những món đã làm xong ra ngoài, ra ngoài thấy lại có người vào, đối phương gọi hết tất cả các món trong thực đơn, trong số các nguyên liệu thì ngoài cá hồi, sứa đỏ và một con tôm càng biển sâu cùng một con cua đỏ để lại tự ăn, còn lại đều đã bán hết.Chu Chu vừa đi dạo phố với bạn xong nhìn thấy tấm biển hết hàng đã được treo ở cửa: "Chưa đến một giờ mà đã hết rồi sao?"Người bạn không hiểu nhìn vào những chiếc bàn trống bên trong: "Bên trong vẫn còn chỗ trống mà?""Có chỗ trống nhưng không có đồ ăn thì cũng vô dụng." Chu Chu hối hận đến mức muốn thổ huyết, sớm biết thế thì lúc Cao Viễn nhắn tin vào buổi trưa, cô ấy đã tranh thủ đến đây, món cá hồi, tôm càng, cua đỏ cô thích đều không còn."Tiểu Ngư?" Chu Chu áp vào cửa kính gọi Tiểu Ngư đang ngồi xổm ở góc cây phát tài bên cạnh cửa chơi với con cua: "Cho chị vào được không?”TBCTiểu Ngư bước từng bước nhỏ đến cửa: "Không được.""Chúng ta thân nhau như vậy, cho chúng ta vào, chúng ta không ăn nhiều đâu." Chu Chu biết chủ quán sẽ cho Tiểu Ngư ăn riêng, chắc chắn vẫn còn một số hải sản."Không được.' Tiểu Ngư vẫy tay: "Chị mau đi đi, không cho chị vào được, Nhất Nhất sẽ cắn chị."Chu Chu nhìn con cua độc màu đỏ, lặng lẽ lùi lại: "... Thực sự không còn đường để thương lượng sao?"Lăng Dư nghe thấy tiếng động đi tới: "Chỉ còn nộm sứa đỏ, không ngại thì có thể vào ăn món này."Chỉ ăn một món nộm thì có ý nghĩa gì? Chu Chu bất lực, chỉ còn cách ngày mai đến sớm thôi.Đống Đống mới đến thì hỏi: "Phú bà, sao chị không vào?”Chu Chu: "Hết đồ ăn rồi, hôm nay không ăn được.""Hết rồi sao?" Bà lão họ Trương dẫn theo gia đình đến nhìn tấm biển trên cửa: "Sớm như vậy mà đã hết rồi sao?"Những vị khách khác đến sau cũng rất thất vọng: "Sao không chuẩn bị nhiều hơn một chút? Một ngày mười mấy bàn không đủ sao?”"Nhà hàng riêng không phải là quán ăn bình dân, không thể chuẩn bị quá nhiều." Đống Đống giúp giải thích một chút: "Vì đã hết rồi, mọi người về đi, muốn ăn thì ngày mai đến sớm.""Chỉ còn cách như vậy thôi."Người bạn của Đống Đống nói: "Vậy chúng ta phải làm sao? Tiếp tục đi khám phá? Nhà hàng riêng đó cũng không mở cửa.""Khi nào mở cửa?""Sẽ không mở cửa nữa." Bà lão họ Trương là một trong những bạn nhảy ở quảng trường của Lưu nãi nãi, vậy nên bà cũng biết những chuyện xảy ra vào buổi sáng, bà ấy kể lại đơn giản cho mọi người."Hả? Nghiêm trọng tới thế sao?" Đống Đống và những người khác đều kinh ngạc: "Vậy phải chịu trách nhiệm chứ.”Bà lão họ Trương: "Đã đến gây rối rồi, chắc chắn phải chịu trách nhiệm.""Quá đáng sợ, đúng là không nên ham rẻ." Một bà bầu quen Tiểu Vương nhẹ nhàng ***** bụng bầu, hai ngày trước bọn họ thấy rẻ cũng muốn thử, nhưng vì thái độ của ông chủ không tốt nên bọn họ vẫn đến ăn nhà hàng riêng đắt hơn.
Diệp Cửu Cửu thực ra đã nghe thấy: 'Ồ, trí nhớ tốt nhỉ."
Tiểu Ngư được khen thì thẳng lưng: "Em giỏi mà."
Lăng Dư vừa vào đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại của hai người: "Bảo em viết chữ mà sao cứ lê mề nửa ngày nói không nhớ?”
Tiểu Ngư ngây người, xong đời rồi.
Anh trai biết rôi, tay mình chắc chắn sẽ bị viết gãy mất.
Lăng Dư nhìn cô với vẻ mặt hờ hững: "Ngày mai tăng thêm."
Tiểu Ngư cúi vai: "..."
Hu hu, xong đời rồi.
Tay mình sắp mất rồi.
Diệp Cửu Cửu sắp bị Tiểu Ngư chọc cười c.h.ế.t mất, cho dù cô bé có 108 cái tâm nhãn cũng không chống lại được uy quyền của Lăng Dư, cần gì chứt!
Lăng Dư không để ý đến Tiểu Ngư đang tủi thân, bưng những món đã làm xong ra ngoài, ra ngoài thấy lại có người vào, đối phương gọi hết tất cả các món trong thực đơn, trong số các nguyên liệu thì ngoài cá hồi, sứa đỏ và một con tôm càng biển sâu cùng một con cua đỏ để lại tự ăn, còn lại đều đã bán hết.
Chu Chu vừa đi dạo phố với bạn xong nhìn thấy tấm biển hết hàng đã được treo ở cửa: "Chưa đến một giờ mà đã hết rồi sao?"
Người bạn không hiểu nhìn vào những chiếc bàn trống bên trong: "Bên trong vẫn còn chỗ trống mà?"
"Có chỗ trống nhưng không có đồ ăn thì cũng vô dụng." Chu Chu hối hận đến mức muốn thổ huyết, sớ
m biết thế thì lúc Cao Viễn nhắn tin vào buổi trưa, cô ấy đã tranh thủ đến đây, món cá hồi, tôm càng, cua đỏ cô thích đều không còn.
"Tiểu Ngư?" Chu Chu áp vào cửa kính gọi Tiểu Ngư đang ngồi xổm ở góc cây phát tài bên cạnh cửa chơi với con cua: "Cho chị vào được không?”
TBC
Tiểu Ngư bước từng bước nhỏ đến cửa: "Không được."
"Chúng ta thân nhau như vậy, cho chúng ta vào, chúng ta không ăn nhiều đâu." Chu Chu biết chủ quán sẽ cho Tiểu Ngư ăn riêng, chắc chắn vẫn còn một số hải sản.
"Không được.' Tiểu Ngư vẫy tay: "Chị mau đi đi, không cho chị vào được, Nhất Nhất sẽ cắn chị."
Chu Chu nhìn con cua độc màu đỏ, lặng lẽ lùi lại: "... Thực sự không còn đường để thương lượng sao?"
Lăng Dư nghe thấy tiếng động đi tới: "Chỉ còn nộm sứa đỏ, không ngại thì có thể vào ăn món này."
Chỉ ăn một món nộm thì có ý nghĩa gì? Chu Chu bất lực, chỉ còn cách ngày mai đến sớm thôi.
Đống Đống mới đến thì hỏi: "Phú bà, sao chị không vào?”
Chu Chu: "Hết đồ ăn rồi, hôm nay không ăn được."
"Hết rồi sao?" Bà lão họ Trương dẫn theo gia đình đến nhìn tấm biển trên cửa: "Sớm như vậy mà đã hết rồi sao?"
Những vị khách khác đến sau cũng rất thất vọng: "Sao không chuẩn bị nhiều hơn một chút? Một ngày mười mấy bàn không đủ sao?”
"Nhà hàng riêng không phải là quán ăn bình dân, không thể chuẩn bị quá nhiều." Đống Đống giúp giải thích một chút: "Vì đã hết rồi, mọi người về đi, muốn ăn thì ngày mai đến sớm."
"Chỉ còn cách như vậy thôi."
Người bạn của Đống Đống nói: "Vậy chúng ta phải làm sao? Tiếp tục đi khám phá? Nhà hàng riêng đó cũng không mở cửa."
"Khi nào mở cửa?"
"Sẽ không mở cửa nữa." Bà lão họ Trương là một trong những bạn nhảy ở quảng trường của Lưu nãi nãi, vậy nên bà cũng biết những chuyện xảy ra vào buổi sáng, bà ấy kể lại đơn giản cho mọi người.
"Hả? Nghiêm trọng tới thế sao?" Đống Đống và những người khác đều kinh ngạc: "Vậy phải chịu trách nhiệm chứ.”
Bà lão họ Trương: "Đã đến gây rối rồi, chắc chắn phải chịu trách nhiệm."
"Quá đáng sợ, đúng là không nên ham rẻ." Một bà bầu quen Tiểu Vương nhẹ nhàng ***** bụng bầu, hai ngày trước bọn họ thấy rẻ cũng muốn thử, nhưng vì thái độ của ông chủ không tốt nên bọn họ vẫn đến ăn nhà hàng riêng đắt hơn.
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị NăngTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngRắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc… Diệp Cửu Cửu thực ra đã nghe thấy: 'Ồ, trí nhớ tốt nhỉ."Tiểu Ngư được khen thì thẳng lưng: "Em giỏi mà."Lăng Dư vừa vào đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại của hai người: "Bảo em viết chữ mà sao cứ lê mề nửa ngày nói không nhớ?”Tiểu Ngư ngây người, xong đời rồi.Anh trai biết rôi, tay mình chắc chắn sẽ bị viết gãy mất.Lăng Dư nhìn cô với vẻ mặt hờ hững: "Ngày mai tăng thêm."Tiểu Ngư cúi vai: "..."Hu hu, xong đời rồi.Tay mình sắp mất rồi.Diệp Cửu Cửu sắp bị Tiểu Ngư chọc cười c.h.ế.t mất, cho dù cô bé có 108 cái tâm nhãn cũng không chống lại được uy quyền của Lăng Dư, cần gì chứt!Lăng Dư không để ý đến Tiểu Ngư đang tủi thân, bưng những món đã làm xong ra ngoài, ra ngoài thấy lại có người vào, đối phương gọi hết tất cả các món trong thực đơn, trong số các nguyên liệu thì ngoài cá hồi, sứa đỏ và một con tôm càng biển sâu cùng một con cua đỏ để lại tự ăn, còn lại đều đã bán hết.Chu Chu vừa đi dạo phố với bạn xong nhìn thấy tấm biển hết hàng đã được treo ở cửa: "Chưa đến một giờ mà đã hết rồi sao?"Người bạn không hiểu nhìn vào những chiếc bàn trống bên trong: "Bên trong vẫn còn chỗ trống mà?""Có chỗ trống nhưng không có đồ ăn thì cũng vô dụng." Chu Chu hối hận đến mức muốn thổ huyết, sớm biết thế thì lúc Cao Viễn nhắn tin vào buổi trưa, cô ấy đã tranh thủ đến đây, món cá hồi, tôm càng, cua đỏ cô thích đều không còn."Tiểu Ngư?" Chu Chu áp vào cửa kính gọi Tiểu Ngư đang ngồi xổm ở góc cây phát tài bên cạnh cửa chơi với con cua: "Cho chị vào được không?”TBCTiểu Ngư bước từng bước nhỏ đến cửa: "Không được.""Chúng ta thân nhau như vậy, cho chúng ta vào, chúng ta không ăn nhiều đâu." Chu Chu biết chủ quán sẽ cho Tiểu Ngư ăn riêng, chắc chắn vẫn còn một số hải sản."Không được.' Tiểu Ngư vẫy tay: "Chị mau đi đi, không cho chị vào được, Nhất Nhất sẽ cắn chị."Chu Chu nhìn con cua độc màu đỏ, lặng lẽ lùi lại: "... Thực sự không còn đường để thương lượng sao?"Lăng Dư nghe thấy tiếng động đi tới: "Chỉ còn nộm sứa đỏ, không ngại thì có thể vào ăn món này."Chỉ ăn một món nộm thì có ý nghĩa gì? Chu Chu bất lực, chỉ còn cách ngày mai đến sớm thôi.Đống Đống mới đến thì hỏi: "Phú bà, sao chị không vào?”Chu Chu: "Hết đồ ăn rồi, hôm nay không ăn được.""Hết rồi sao?" Bà lão họ Trương dẫn theo gia đình đến nhìn tấm biển trên cửa: "Sớm như vậy mà đã hết rồi sao?"Những vị khách khác đến sau cũng rất thất vọng: "Sao không chuẩn bị nhiều hơn một chút? Một ngày mười mấy bàn không đủ sao?”"Nhà hàng riêng không phải là quán ăn bình dân, không thể chuẩn bị quá nhiều." Đống Đống giúp giải thích một chút: "Vì đã hết rồi, mọi người về đi, muốn ăn thì ngày mai đến sớm.""Chỉ còn cách như vậy thôi."Người bạn của Đống Đống nói: "Vậy chúng ta phải làm sao? Tiếp tục đi khám phá? Nhà hàng riêng đó cũng không mở cửa.""Khi nào mở cửa?""Sẽ không mở cửa nữa." Bà lão họ Trương là một trong những bạn nhảy ở quảng trường của Lưu nãi nãi, vậy nên bà cũng biết những chuyện xảy ra vào buổi sáng, bà ấy kể lại đơn giản cho mọi người."Hả? Nghiêm trọng tới thế sao?" Đống Đống và những người khác đều kinh ngạc: "Vậy phải chịu trách nhiệm chứ.”Bà lão họ Trương: "Đã đến gây rối rồi, chắc chắn phải chịu trách nhiệm.""Quá đáng sợ, đúng là không nên ham rẻ." Một bà bầu quen Tiểu Vương nhẹ nhàng ***** bụng bầu, hai ngày trước bọn họ thấy rẻ cũng muốn thử, nhưng vì thái độ của ông chủ không tốt nên bọn họ vẫn đến ăn nhà hàng riêng đắt hơn.