Rắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc…
Chương 461
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị NăngTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngRắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc… Hẻm Lê Hoa và các ngõ nhỏ phía sau rất vắng vẻ, chỉ cân muộn một chút là không có người, chỉ có thỉnh thoảng khi vội đi tắt thì Tiểu Trương mới đi qua đây, vì vậy cô ấy đã lâu không đi qua đây nên hoàn toàn không biết ở đây lại có thêm một nhà hàng riêng.Mở ở đây mà không sợ phá sản sao? Tiểu Trương thâm nghĩ, rồi tiếp tục đi về phía trước, định về nhà uống thuốc giảm đau.Lúc này, một mùi thơm nồng nàn của phô mai và bơ bay ra.Bình thường khi Tiểu Trương bị đau nửa đầu, ngửi thấy mùi gì cũng khó chịu nhưng lúc này cô ấy lại thấy rất thơm, đồng thời, cái bụng đói meo cả nửa ngày cũng kêu ùng ục.Tiểu Trương bị đau nửa đầu do dự vài giây, vẫn định về nhà trước nhưng mùi thơm nồng nàn không ngừng bay ra, khiến cô ấy không thể bước đi.Tiểu Trương do dự mãi, cuối cùng quyết định nhịn đau đi ăn no bụng, cô ấy chỉnh lại quần áo rồi đẩy cửa đi vào.Diệp Cửu Cửu vừa làm xong phần tôm cua mực xào khô cuối cùng thì nhìn thấy Tiểu Trương một mình đi vào: "Chào mừng."Tiểu Trương nhìn vào nhà hàng có vẻ như đã ngồi đây người: "Còn chỗ không?”TBC"Còn." Diệp Cửu Cửu bế Tiểu Ngư đang ngồi ở một trong những bàn ăn xuống, tiện tay lau sạch mặt bàn: "Cô ngồi đây nhé.""Cảm ơn”" Tiểu Trương ngồi xuống xem thực đơn: "Toàn là hải sản sao?""Đúng vậy, đây là nhà hàng riêng chuyên về hải sản." Diệp Cửu Cửu giải thích cho Tiểu Trương: "Nếu cô không bị dị ứng, có thể thử hải sản của chúng tôi."Tiểu Ngư cầm quả cà chua nhỏ gật đầu phụ họa: "Hải sản của chúng em siêu ngon, cô nhất định phải ăn nhé."Tiểu Trương chống đầu vẫn đang đau, vô lực hỏi: "Tại sao nhất định phải ăn?"Tiểu Ngư nói giọng ngây thơ: "Chị ăn thì Cửu Cửu mới có tiền sửa cầu thang."Thật là một cô bé yêu gia đình, vậy chị sẽ thử xem." Tiểu Trương không bị dị ứng hải sản, thu nhập khá nên cô cũng không quá nhạy cảm với giá cả, vì vậy cô đã chọn hai món mình muốn ăn: "Tôi muốn cua nướng phô mai và cơm trộn nhím biển trứng cá.""Xin chờ một chút." Diệp Cửu Cửu ghi lại thực đơn rồi vào bếp chuẩn bị.Tiểu Ngư không đi, cầm hai quả cà chua nhỏ đứng bên cạnh, tò mò nhìn Tiểu Trương đang đau đầu: "Chị đau à?"Tiểu Trương chống đầu, khẽ ừ một tiếng: "Đau đầu."Tiểu Ngư chưa bao giờ bị đau đầu, không biết cảm giác đó như thế nào: "Vậy chị có muốn khóc không?”"Hả?" Tiểu Trương tính tình kiên cường, không phải là người thích khóc, dựa vào bản thân để mua nhà mua xe, thuộc tuýp phụ nữ mạnh mẽ.Tiểu Ngư rút khăn giấy đưa cho cô ấy: "Chị muốn khóc thì cứ khóc, không sao đâu, em là trẻ có lễ phép, sẽ không cười chị đâu.""..." Tiểu Trương không ngờ đứa trẻ hai ba tuổi này lại vòng vo ve khen mình, cô ấy nhận lấy khăn giấy: "Cảm ơn em, em rất lễ phép.""Không có gì ạ." Tiểu Ngư ưỡn thẳng lưng, vỗ ngực: "Em là cô chủ nhỏ, chào đón khách là điều nên làm."Tiểu Trương bị chọc cười: "Em không chỉ lễ phép mà còn rất hiểu chuyện, rất biết quan tâm chăm sóc gia đình.""Vâng ạ-" Tiểu Ngư mềm mại đáp một tiếng."Em thật đáng yêu." Tiểu Trương bị chọc cười nên tạm thời quên đi cơn đau nửa đầu, cô ấy đã gặp rất nhiều trẻ con nhưng đứa trẻ vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn đáng yêu như vậy thì đúng là thiên thần."Cảm ơn chị." Tiểu Ngư thấy cô gái này thực sự có ánh mắt, vì vậy cô bé đưa một quả cà chua nhỏ trong tay cho Tiểu Trương: "Chị ngồi ăn từ từ nhé, em phải đi tiếp đón khách khác đây."
Hẻm Lê Hoa và các ngõ nhỏ phía sau rất vắng vẻ, chỉ cân muộn một chút là không có người, chỉ có thỉnh thoảng khi vội đi tắt thì Tiểu Trương mới đi qua đây, vì vậy cô ấy đã lâu không đi qua đây nên hoàn toàn không biết ở đây lại có thêm một nhà hàng riêng.
Mở ở đây mà không sợ phá sản sao? Tiểu Trương thâm nghĩ, rồi tiếp tục đi về phía trước, định về nhà uống thuốc giảm đau.
Lúc này, một mùi thơm nồng nàn của phô mai và bơ bay ra.
Bình thường khi Tiểu Trương bị đau nửa đầu, ngửi thấy mùi gì cũng khó chịu nhưng lúc này cô ấy lại thấy rất thơm, đồng thời, cái bụng đói meo cả nửa ngày cũng kêu ùng ục.
Tiểu Trương bị đau nửa đầu do dự vài giây, vẫn định về nhà trước nhưng mùi thơm nồng nàn không ngừng bay ra, khiến cô ấy không thể bước đi.
Tiểu Trương do dự mãi, cuối cùng quyết định nhịn đau đi ăn no bụng, cô ấy chỉnh lại quần áo rồi đẩy cửa đi vào.
Diệp Cửu Cửu vừa làm xong phần tôm cua mực xào khô cuối cùng thì nhìn thấy Tiểu Trương một mình đi vào: "Chào mừng."
Tiểu Trương nhìn vào nhà hàng có vẻ như đã ngồi đây người: "Còn chỗ không?”
TBC
"Còn." Diệp Cửu Cửu bế Tiểu Ngư đang ngồi ở một trong những bàn ăn xuống, tiện tay lau sạch mặt bàn: "Cô ngồi đây nhé."
"Cảm ơn”" Tiểu Trương ngồi xuống xem thực đơn: "Toàn là hải sản sao?"
"Đúng vậy, đây là nhà hàng riêng chuyên về hải sản." Diệp Cửu Cửu giải thích cho Tiểu Trương: "Nếu cô không bị dị ứng, có thể thử hải sản của chúng tôi."
Tiểu Ngư cầm quả cà chua nhỏ gật đầu phụ họa: "Hải sản của chúng em siêu ngon, cô nhất định phải ăn nhé."
Tiểu Trương chống đầu vẫn đang đau, vô lực hỏi: "Tại sao nhất định phải ăn?"
Tiểu Ngư nói giọng ngây thơ: "Chị ăn thì Cửu Cửu mới có tiền sửa cầu thang.
"Thật là một cô bé yêu gia đình, vậy chị sẽ thử xem." Tiểu Trương không bị dị ứng hải sản, thu nhập khá nên cô cũng không quá nhạy cảm với giá cả, vì vậy cô đã chọn hai món mình muốn ăn: "Tôi muốn cua nướng phô mai và cơm trộn nhím biển trứng cá."
"Xin chờ một chút." Diệp Cửu Cửu ghi lại thực đơn rồi vào bếp chuẩn bị.
Tiểu Ngư không đi, cầm hai quả cà chua nhỏ đứng bên cạnh, tò mò nhìn Tiểu Trương đang đau đầu: "Chị đau à?"
Tiểu Trương chống đầu, khẽ ừ một tiếng: "Đau đầu."
Tiểu Ngư chưa bao giờ bị đau đầu, không biết cảm giác đó như thế nào: "Vậy chị có muốn khóc không?”
"Hả?" Tiểu Trương tính tình kiên cường, không phải là người thích khóc, dựa vào bản thân để mua nhà mua xe, thuộc tuýp phụ nữ mạnh mẽ.
Tiểu Ngư rút khăn giấy đưa cho cô ấy: "Chị muốn khóc thì cứ khóc, không sao đâu, em là trẻ có lễ phép, sẽ không cười chị đâu."
"..." Tiểu Trương không ngờ đứa trẻ hai ba tuổi này lại vòng vo ve khen mình, cô ấy nhận lấy khăn giấy: "Cảm ơn em, em rất lễ phép."
"Không có gì ạ." Tiểu Ngư ưỡn thẳng lưng, vỗ ngực: "Em là cô chủ nhỏ, chào đón khách là điều nên làm."
Tiểu Trương bị chọc cười: "Em không chỉ lễ phép mà còn rất hiểu chuyện, rất biết quan tâm chăm sóc gia đình."
"Vâng ạ-" Tiểu Ngư mềm mại đáp một tiếng.
"Em thật đáng yêu." Tiểu Trương bị chọc cười nên tạm thời quên đi cơn đau nửa đầu, cô ấy đã gặp rất nhiều trẻ con nhưng đứa trẻ vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn đáng yêu như vậy thì đúng là thiên thần.
"Cảm ơn chị." Tiểu Ngư thấy cô gái này thực sự có ánh mắt, vì vậy cô bé đưa một quả cà chua nhỏ trong tay cho Tiểu Trương: "Chị ngồi ăn từ từ nhé, em phải đi tiếp đón khách khác đây."
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị NăngTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngRắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc… Hẻm Lê Hoa và các ngõ nhỏ phía sau rất vắng vẻ, chỉ cân muộn một chút là không có người, chỉ có thỉnh thoảng khi vội đi tắt thì Tiểu Trương mới đi qua đây, vì vậy cô ấy đã lâu không đi qua đây nên hoàn toàn không biết ở đây lại có thêm một nhà hàng riêng.Mở ở đây mà không sợ phá sản sao? Tiểu Trương thâm nghĩ, rồi tiếp tục đi về phía trước, định về nhà uống thuốc giảm đau.Lúc này, một mùi thơm nồng nàn của phô mai và bơ bay ra.Bình thường khi Tiểu Trương bị đau nửa đầu, ngửi thấy mùi gì cũng khó chịu nhưng lúc này cô ấy lại thấy rất thơm, đồng thời, cái bụng đói meo cả nửa ngày cũng kêu ùng ục.Tiểu Trương bị đau nửa đầu do dự vài giây, vẫn định về nhà trước nhưng mùi thơm nồng nàn không ngừng bay ra, khiến cô ấy không thể bước đi.Tiểu Trương do dự mãi, cuối cùng quyết định nhịn đau đi ăn no bụng, cô ấy chỉnh lại quần áo rồi đẩy cửa đi vào.Diệp Cửu Cửu vừa làm xong phần tôm cua mực xào khô cuối cùng thì nhìn thấy Tiểu Trương một mình đi vào: "Chào mừng."Tiểu Trương nhìn vào nhà hàng có vẻ như đã ngồi đây người: "Còn chỗ không?”TBC"Còn." Diệp Cửu Cửu bế Tiểu Ngư đang ngồi ở một trong những bàn ăn xuống, tiện tay lau sạch mặt bàn: "Cô ngồi đây nhé.""Cảm ơn”" Tiểu Trương ngồi xuống xem thực đơn: "Toàn là hải sản sao?""Đúng vậy, đây là nhà hàng riêng chuyên về hải sản." Diệp Cửu Cửu giải thích cho Tiểu Trương: "Nếu cô không bị dị ứng, có thể thử hải sản của chúng tôi."Tiểu Ngư cầm quả cà chua nhỏ gật đầu phụ họa: "Hải sản của chúng em siêu ngon, cô nhất định phải ăn nhé."Tiểu Trương chống đầu vẫn đang đau, vô lực hỏi: "Tại sao nhất định phải ăn?"Tiểu Ngư nói giọng ngây thơ: "Chị ăn thì Cửu Cửu mới có tiền sửa cầu thang."Thật là một cô bé yêu gia đình, vậy chị sẽ thử xem." Tiểu Trương không bị dị ứng hải sản, thu nhập khá nên cô cũng không quá nhạy cảm với giá cả, vì vậy cô đã chọn hai món mình muốn ăn: "Tôi muốn cua nướng phô mai và cơm trộn nhím biển trứng cá.""Xin chờ một chút." Diệp Cửu Cửu ghi lại thực đơn rồi vào bếp chuẩn bị.Tiểu Ngư không đi, cầm hai quả cà chua nhỏ đứng bên cạnh, tò mò nhìn Tiểu Trương đang đau đầu: "Chị đau à?"Tiểu Trương chống đầu, khẽ ừ một tiếng: "Đau đầu."Tiểu Ngư chưa bao giờ bị đau đầu, không biết cảm giác đó như thế nào: "Vậy chị có muốn khóc không?”"Hả?" Tiểu Trương tính tình kiên cường, không phải là người thích khóc, dựa vào bản thân để mua nhà mua xe, thuộc tuýp phụ nữ mạnh mẽ.Tiểu Ngư rút khăn giấy đưa cho cô ấy: "Chị muốn khóc thì cứ khóc, không sao đâu, em là trẻ có lễ phép, sẽ không cười chị đâu.""..." Tiểu Trương không ngờ đứa trẻ hai ba tuổi này lại vòng vo ve khen mình, cô ấy nhận lấy khăn giấy: "Cảm ơn em, em rất lễ phép.""Không có gì ạ." Tiểu Ngư ưỡn thẳng lưng, vỗ ngực: "Em là cô chủ nhỏ, chào đón khách là điều nên làm."Tiểu Trương bị chọc cười: "Em không chỉ lễ phép mà còn rất hiểu chuyện, rất biết quan tâm chăm sóc gia đình.""Vâng ạ-" Tiểu Ngư mềm mại đáp một tiếng."Em thật đáng yêu." Tiểu Trương bị chọc cười nên tạm thời quên đi cơn đau nửa đầu, cô ấy đã gặp rất nhiều trẻ con nhưng đứa trẻ vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn đáng yêu như vậy thì đúng là thiên thần."Cảm ơn chị." Tiểu Ngư thấy cô gái này thực sự có ánh mắt, vì vậy cô bé đưa một quả cà chua nhỏ trong tay cho Tiểu Trương: "Chị ngồi ăn từ từ nhé, em phải đi tiếp đón khách khác đây."