Rắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc…
Chương 607
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị NăngTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngRắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc… Tạ Mẫn nhìn vào tên một số món ăn còn lại, cuối cùng gọi rong biển chua ngọt, mực nang xào thái sợi sốt Thái, canh cá lá cà chua, bánh bao nhân súp gạch cua.Lý do gọi bánh bao nhân súp gạch cua đắt tiền là vì trước khi con gái bị bệnh rất thích ăn bánh bao hấp, cô ấy muốn con gái vui vẻ hơn một chút, vì vậy dù đắt đến đâu cũng phải gọi một phần.Một bàn khác có ba người gọi rong biển chua ngọt, mực nang xào thái sợi sốt Thái, rau củ sấy khô hầm cá hổ, cá mập tre đốm trắng nướng sốt đậu đen.Còn một bàn ghép nữa, tổng cộng bảy người, họ gọi tất cả các món từ rong biển chua ngọt đến bánh bao nhân súp gạch cua.Sau khi ba bàn khách gọi món, các món ăn trước đó đều hết sạch, chỉ còn một lồng bánh bao nhân súp gạch cua, một ít thịt cua, vài con tôm hùm và một ít cá ngừ vây xanh.Tiểu Ngư nhìn vào những món hải sản còn lại trong bể cá, có chút buồn nhìn vào bể cá trống rỗng: "Cửu Cửu, chúng ta chỉ còn chút xíu này thôi sao?""Đúng vậy." Diệp Cửu Cửu nhỏ giọng nói với đứa trẻ: "Chúng ta ăn hết những thứ này vào buổi trưa, tối ra ngoài ăn thịt nướng nhé?"Mắt Tiểu Ngư sáng lên: "Vậy thì tốt quá."TBC"Em học câu này của ai vậy?" Diệp Cửu Cửu cười tiếp tục làm đồ ăn: "Ít xem máy tính bảng và điện thoại của chị đi.""Chỉ xem một chút thôi." Tiểu Ngư nói xong quay người chạy mất, sợ chạy chậm sẽ bị bắt lại phạt.Diệp Cửu Cửu nhìn bóng dáng cô bé nhanh nhẹn nhảy xuống bậc thang, thực sự không biết một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi, động tác sao lại nhanh nhẹn như một đứa trẻ bốn tuổi.Cô cười lắc đầu, sau đó thu hồi tâm mắt tiếp tục làm đồ ăn, khi làm xong mấy món cuối cùng và mang ra ngoài thì đã là hai giờ rưỡi chiều.Những vị khách trước đó đã lần lượt rời đi, chỉ còn người phụ nữ đeo kính râm ngồi ở đó, cô ấy gọi một phần sashimi cá ngừ vây xanh, vừa uống rượu vừa thưởng thức đồ sống, trông rất nhàn nhã. Người phụ nữ thấy Diệp Cửu Cửu lại vào dọn bàn ăn, vì vậy cô ấy nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, sau khi thu hút được sự chú ý của cô thì nói: "Chủ quán ngồi xuống đi.""Có chuyện gì sao?" Diệp Cửu Cửu ngồi xuống bên kia bàn ăn, nhìn người phụ nữ ngôi lâu như vậy mới gọi đồ ăn.Người phụ nữ ngửi thấy mùi dâu mỡ trên tạp dề của Diệp Cửu Cửu, cô ấy giơ tay quạt quạt, hơi nhíu mày cho thấy dường như cô ấy không thích: "Tôi thấy cô lúc nào cũng bận rộn, sao không thuê thêm một vài người phục vụ và đầu bếp? Có người giúp đỡ, cô sẽ nhàn hơn nhiều."Diệp Cửu Cửu lịch sự cười với cô ấy: "Quen rồi.""Phụ nữ chúng ta ngày nào cũng phải lo cơm nước, da dẻ dễ xấu, hay là nên buông tay ra ngoài đi." Người phụ nữ với vẻ của một người chị gái tâm lý nói với Diệp Cửu Cửu: "Tôi không muốn dọa cô, mà là thời gian đối với phụ nữ chúng ta quá tàn nhẫn."Diệp Cửu Cửu mệt mỏi cười một tiếng, cô liếc nhìn bàn ăn chưa dọn xong, thật mệt mỏi, ở đây chậm trễ một chút thì lại phải muộn mười phút nữa mới ăn được bữa trưa.Nghĩ đến Tiểu Ngư và Lăng Dư đang đói bụng chờ mình, cô cười với người phụ nữ, thẳng thắn hỏi: "Cô muốn nói gì?"Người phụ nữ uống một ngụm trà Long Tỉnh đã nguội: "Thực ra tôi cũng mở nhà hàng riêng, hôm nay tình cờ đi ngang qua đây nên muốn vào thử, sau khi nếm thử thì thấy hương vị rất ngon nhưng cách kinh doanh của cô thực sự không có lợi cho sự phát triển lâu dài."
Tạ Mẫn nhìn vào tên một số món ăn còn lại, cuối cùng gọi rong biển chua ngọt, mực nang xào thái sợi sốt Thái, canh cá lá cà chua, bánh bao nhân súp gạch cua.
Lý do gọi bánh bao nhân súp gạch cua đắt tiền là vì trước khi con gái bị bệnh rất thích ăn bánh bao hấp, cô ấy muốn con gái vui vẻ hơn một chút, vì vậy dù đắt đến đâu cũng phải gọi một phần.
Một bàn khác có ba người gọi rong biển chua ngọt, mực nang xào thái sợi sốt Thái, rau củ sấy khô hầm cá hổ, cá mập tre đốm trắng nướng sốt đậu đen.
Còn một bàn ghép nữa, tổng cộng bảy người, họ gọi tất cả các món từ rong biển chua ngọt đến bánh bao nhân súp gạch cua.
Sau khi ba bàn khách gọi món, các món ăn trước đó đều hết sạch, chỉ còn một lồng bánh bao nhân súp gạch cua, một ít thịt cua, vài con tôm hùm và một ít cá ngừ vây xanh.
Tiểu Ngư nhìn vào những món hải sản còn lại trong bể cá, có chút buồn nhìn vào bể cá trống rỗng: "Cửu Cửu, chúng ta chỉ còn chút xíu này thôi sao?"
"Đúng vậy." Diệp Cửu Cửu nhỏ giọng nói với đứa trẻ: "Chúng ta ăn hết những thứ này vào buổi trưa, tối ra ngoài ăn thịt nướng nhé?"
Mắt Tiểu Ngư sáng lên: "Vậy thì tốt quá."
TBC
"Em học câu này của ai vậy?" Diệp Cửu Cửu cười tiếp tục làm đồ ăn: "Ít xem máy tính bảng và điện thoại của chị đi."
"Chỉ xem một chút thôi." Tiểu Ngư nói xong quay người chạy mất, sợ chạy chậm sẽ bị bắt lại phạt.
Diệp Cửu Cửu nhìn bóng dáng cô bé nhanh nhẹn nhảy xuống bậc thang, thực sự không biết một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi, động tác sao lại nhanh nhẹn như một đứa trẻ bốn tuổi.
Cô cười lắc đầu, sau đó thu hồi tâm mắt tiếp tục làm đồ ăn, khi làm xong mấy món cuối cùng và mang ra ngoài thì đã là hai giờ rưỡi chiều.
Những vị khách trước đó đã lần lượt rời đi, chỉ còn người phụ nữ đeo kính râm ngồi ở đó, cô ấy gọi một phần sashimi cá ngừ vây xanh, vừa uống rượu vừa thưởng thức đồ sống, trông rất nhàn nhã. Người phụ nữ thấy Diệp Cửu Cửu lại vào dọn bàn ăn, vì vậy cô ấy nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, sau khi thu hút được sự chú ý của cô thì nói: "Chủ quán ngồi xuống đi."
"Có chuyện gì sao?" Diệp Cửu Cửu ngồi xuống bên kia bàn ăn, nhìn người phụ nữ ngôi lâu như vậy mới gọi đồ ăn.
Người phụ nữ ngửi thấy mùi dâu mỡ trên tạp dề của Diệp Cửu Cửu, cô ấy giơ tay quạt quạt, hơi nhíu mày cho thấy dường như cô ấy không thích: "Tôi thấy cô lúc nào cũng bận rộn, sao không thuê thêm một vài người phục vụ và đầu bếp? Có người giúp đỡ, cô sẽ nhàn hơn nhiều."
Diệp Cửu Cửu lịch sự cười với cô ấy: "Quen rồi."
"Phụ nữ chúng ta ngày nào cũng phải lo cơm nước, da dẻ dễ xấu, hay là nên buông tay ra ngoài đi." Người phụ nữ với vẻ của một người chị gái tâm lý nói với Diệp Cửu Cửu: "Tôi không muốn dọa cô, mà là thời gian đối với phụ nữ chúng ta quá tàn nhẫn."
Diệp Cửu Cửu mệt mỏi cười một tiếng, cô liếc nhìn bàn ăn chưa dọn xong, thật mệt mỏi, ở đây chậm trễ một chút thì lại phải muộn mười phút nữa mới ăn được bữa trưa.
Nghĩ đến Tiểu Ngư và Lăng Dư đang đói bụng chờ mình, cô cười với người phụ nữ, thẳng thắn hỏi: "Cô muốn nói gì?"
Người phụ nữ uống một ngụm trà Long Tỉnh đã nguội: "Thực ra tôi cũng mở nhà hàng riêng, hôm nay tình cờ đi ngang qua đây nên muốn vào thử, sau khi nếm thử thì thấy hương vị rất ngon nhưng cách kinh doanh của cô thực sự không có lợi cho sự phát triển lâu dài."
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị NăngTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngRắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc… Tạ Mẫn nhìn vào tên một số món ăn còn lại, cuối cùng gọi rong biển chua ngọt, mực nang xào thái sợi sốt Thái, canh cá lá cà chua, bánh bao nhân súp gạch cua.Lý do gọi bánh bao nhân súp gạch cua đắt tiền là vì trước khi con gái bị bệnh rất thích ăn bánh bao hấp, cô ấy muốn con gái vui vẻ hơn một chút, vì vậy dù đắt đến đâu cũng phải gọi một phần.Một bàn khác có ba người gọi rong biển chua ngọt, mực nang xào thái sợi sốt Thái, rau củ sấy khô hầm cá hổ, cá mập tre đốm trắng nướng sốt đậu đen.Còn một bàn ghép nữa, tổng cộng bảy người, họ gọi tất cả các món từ rong biển chua ngọt đến bánh bao nhân súp gạch cua.Sau khi ba bàn khách gọi món, các món ăn trước đó đều hết sạch, chỉ còn một lồng bánh bao nhân súp gạch cua, một ít thịt cua, vài con tôm hùm và một ít cá ngừ vây xanh.Tiểu Ngư nhìn vào những món hải sản còn lại trong bể cá, có chút buồn nhìn vào bể cá trống rỗng: "Cửu Cửu, chúng ta chỉ còn chút xíu này thôi sao?""Đúng vậy." Diệp Cửu Cửu nhỏ giọng nói với đứa trẻ: "Chúng ta ăn hết những thứ này vào buổi trưa, tối ra ngoài ăn thịt nướng nhé?"Mắt Tiểu Ngư sáng lên: "Vậy thì tốt quá."TBC"Em học câu này của ai vậy?" Diệp Cửu Cửu cười tiếp tục làm đồ ăn: "Ít xem máy tính bảng và điện thoại của chị đi.""Chỉ xem một chút thôi." Tiểu Ngư nói xong quay người chạy mất, sợ chạy chậm sẽ bị bắt lại phạt.Diệp Cửu Cửu nhìn bóng dáng cô bé nhanh nhẹn nhảy xuống bậc thang, thực sự không biết một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi, động tác sao lại nhanh nhẹn như một đứa trẻ bốn tuổi.Cô cười lắc đầu, sau đó thu hồi tâm mắt tiếp tục làm đồ ăn, khi làm xong mấy món cuối cùng và mang ra ngoài thì đã là hai giờ rưỡi chiều.Những vị khách trước đó đã lần lượt rời đi, chỉ còn người phụ nữ đeo kính râm ngồi ở đó, cô ấy gọi một phần sashimi cá ngừ vây xanh, vừa uống rượu vừa thưởng thức đồ sống, trông rất nhàn nhã. Người phụ nữ thấy Diệp Cửu Cửu lại vào dọn bàn ăn, vì vậy cô ấy nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, sau khi thu hút được sự chú ý của cô thì nói: "Chủ quán ngồi xuống đi.""Có chuyện gì sao?" Diệp Cửu Cửu ngồi xuống bên kia bàn ăn, nhìn người phụ nữ ngôi lâu như vậy mới gọi đồ ăn.Người phụ nữ ngửi thấy mùi dâu mỡ trên tạp dề của Diệp Cửu Cửu, cô ấy giơ tay quạt quạt, hơi nhíu mày cho thấy dường như cô ấy không thích: "Tôi thấy cô lúc nào cũng bận rộn, sao không thuê thêm một vài người phục vụ và đầu bếp? Có người giúp đỡ, cô sẽ nhàn hơn nhiều."Diệp Cửu Cửu lịch sự cười với cô ấy: "Quen rồi.""Phụ nữ chúng ta ngày nào cũng phải lo cơm nước, da dẻ dễ xấu, hay là nên buông tay ra ngoài đi." Người phụ nữ với vẻ của một người chị gái tâm lý nói với Diệp Cửu Cửu: "Tôi không muốn dọa cô, mà là thời gian đối với phụ nữ chúng ta quá tàn nhẫn."Diệp Cửu Cửu mệt mỏi cười một tiếng, cô liếc nhìn bàn ăn chưa dọn xong, thật mệt mỏi, ở đây chậm trễ một chút thì lại phải muộn mười phút nữa mới ăn được bữa trưa.Nghĩ đến Tiểu Ngư và Lăng Dư đang đói bụng chờ mình, cô cười với người phụ nữ, thẳng thắn hỏi: "Cô muốn nói gì?"Người phụ nữ uống một ngụm trà Long Tỉnh đã nguội: "Thực ra tôi cũng mở nhà hàng riêng, hôm nay tình cờ đi ngang qua đây nên muốn vào thử, sau khi nếm thử thì thấy hương vị rất ngon nhưng cách kinh doanh của cô thực sự không có lợi cho sự phát triển lâu dài."